Đường Kiếp thản nhiên nói:

- Vật hại người, học làm gì, đốt đi.

- Cũng chưa chắc trong này đều là thứ hại người.

Hứa Diệu Nhiên lật sách nói nhỏ:

- Trong này cũng có chút pháp thuật, không cần giết người mới luyện được. Tỷ như thuật ngự quỷ, có thể khống chế quỷ nhỏ, chỉ càn có sẵn ác quỷ là có thể…

Đường Kiếp hỏi lại:

- Muốn đạt được quỷ nguyên, cũng chỉ cần bắt giữ ác quỷ có quỷ nguyên là được, nhưng Dưỡng Qủy Tông bọn họ đã làm gì?

Hứa Diệu Nhiên ngẩn người.

Đường Kiếp cười nói:

- Còn nữa, thuật ngự quỷ có lẽ cũng không phải phương pháp hại người, nhưng đây dù sao vẫn là bí thuật của Qủy Tông. Học được phương pháp này, chẳng khác nào ấn dấu vết của Qủy Tông lên người, khiến bản thân trở thành địch nhân của cả thiên hạ. Cho dù ngươi không thẹn với lương tâm, nhưng chẳng lẽ lại có tâm tư giải thích với từng người trong thiên hạ?

Hứa Diệu Nhiên nghe vậy liền gật đầu nó:

- Coi như ngươi nói có lý, nếu như vậy…

Nàng ta ném Qủy Kinh trong tay cho Đường Kiếp:

- Thì ngươi xử lý đi.

Quyển sách nằm trong tay, Đường Kiếp đang muốn đốt đi, nhưng vừa nhìn thoáng qua, hắn lập tức cảm thấy trong đó miêu tả rất nhiều phương pháp nuôi dưỡng quỷ tinh diệu. Dù sao cũng là bí điển có giá trị của Qủy Tông, không phải thứ đồ bình thường có thể sánh được, nhất thời lại có chút do dự, lẩm bẩm nói:

- Tuy nhiên Qủy Kinh này rất có giá trị, nếu thiêu hủy thì thực sự có chút đáng tiếc.

Hứa Diệu Nhiên chu miệng, chỉ vào Đường Kiếp cười nói:

- Nhìn xem, nhìn xem, ngươi lúc nãy vừa mới nói gì?

- Ta cũng không nói là muốn học, chẳng qua cảm thấy giữ lại nó sẽ có tác dụng.

Đường Kiếp thuật tay nhét Qủy Kinh vào túi Giới Tử, sau đó đưa đống linh tiền và dược liệu cho Hứa Diệu Nhiên nói:

- Nè, đừng nói là ta độc chiếm, những thứ này thuộc về cô nương.

Hứa Diệu Nhiên bất đắc dĩ, vừa đưa tay thu hồi linh tiền, vừa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói:

- Không thể tưởng tượng được, đường đường là học ính Tẩy Nguyệt, không ngờ cũng có mặt đê tiện vô sỉ như vậy.

- Ta cũng không ngờ rằng yêu nữ Thiên Nhai Hải Các, lại có lúc đáng yêu động lòng người như vậy.

Đường Kiếp trả lời.

Vừa nghe thấy vậy, Hứa Diệu Nhiên không khỏi ngây người:

- Ý? Ngươi biết lai lịch của ta.

Câu nói này của nàng ta, đã vô hình thừa nhận thân phận của chính mình.

Thiên Nhai Hải Các!

Đường Kiếp chậm rãi nói:

- Vòng Kim Cương, Lụa Thủy Vân, cương và nhủ, hàng thật giá thật, ta mà không đoán ra, thì phải gọi là đầu óc không bình thường mất.

Hứa Diệu Nhiên nghe vậy chu miệng nói:

- Hóa ra là ngươi đã sớm nhìn ra, mất công ta phải che giấu cả nửa ngày, giả vờ mệt sắp chết.

Hiện tại thân phận cô nương này bị Đường Kiếp bóc trần, cũng không sợ, ngược lại cười hì hì nhìn Đường Kiếp:

- Này, đã biết ta là yêu nữ Thiên Nhai Hải Các, ngươi tại sao lại không hô đánh hô giết hả?

- Có cần phải vậy không?

Đường Kiếp cười cười:

- Chẳng qua chỉ là thứ lộ ra ngoài, mê hoặc nhân thế, nhìn chung cũng chỉ là do kẻ đối địch nói xấu mà thôi.

- Nhưng kẻ đối địch chính là con người, là bằng hữu của Tẩy Nguyệt phái các ngươi.

Hứa Diệu Nhiên hì hì nói.

- Thiên Tình Tông là Thên Thanh Tông, Tẩy Nguyệt phái là Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp là Đường Kiếp.

Đường Kiếp dùng cách nói của mình để trả lời.

Tê Hà lục đại môn phái, quan hệ trong đó cực kỳ vi diệu, có nhưng môn phái là bằng hữu của nhau, cũng có môn phái là kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Trong đó Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các, chính là hai môn phái cả ngàn năm nay coi nhau như kẻ thù.

Có người nói sở dĩ như vậy, là vì ngàn năm trước, chưởng môn của hai môn phái cùng yêu một người nam nhân, trở mặt với nhau, nên ân oán tình cừu mới kéo dài cả ngàn năm như vậy.

Cũng có người lại nói, hai phái sở dĩ đối địch là bởi vì, tâm pháp của hai phái đối nghịch, Thiên Tình Tông theo đuổi ảo tình, dựa vào tình làm lối đi. Còn Thiên Nhai Hải Các theo đuổi chân tình, trực chỉ bản đạo. Hai bộ công pháp khác biệt, dẫn tới tính tình của đệ tử được bồi dưỡng cũng bất đồng cho nên, không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu nghiệp lớn được.

Cũng có người lại nói, nữ nhân ưu tú trời sinh thích đối đầu với nhau. Người của Thiên Nhai Hải Cách và Thiên Tình Tông đều là nữ tử, hai bên đối nghịch, nhìn đối phương không thuận mắt cũng là chuyện bình thường.

Có nhiều ý kiến khác nhau mỗi người nói một kiểu, nhưng chung quy vẫn không kết luận được lời nào là thật lời nào là giả, tất cả mọi khả năng đều được đưa ra, nhưng quan hệ của hai phái không được tốt đẹp là sự thật. Thiên Nhai Hải Các chỉ trích Thiên Tình Tông hư tình giả ý, gọi họ là ma nữ. Thiên Tình Tông cũng lên tiếng mỉa mai nữ tử Thiên Nhai Hải Các hành vi phóng đãng, đúng là yêu nữ.

Hai phái chỉ trích chửi mắng lẫn nhau, dán cho nhau cái mác không hề tốt đẹp gì, tình trạng như thế cũng kéo dài cả ngàn năm rồi.

Tẩy Nguyệt phái và Thiên Tình Tông lại là bằng hữu, nói gần nói xa tất nhiên không tránh được chuyện nói đỡ cho Thiên Tình Tông. Bởi vì thế nên cũng thường gọi người của Thiên Nhai Hải Các là yêu nữ. Nhưng đây chỉ là tên gọi ngoài miệng, tranh cãi trong dân gian mà thôi. Cũng giống như Thiên Thần cung, còn chưa đến mức vừa thấy mặt liền động thủ hô đánh hô giết, lúc cần thiết thậm chí còn có thể hợp tác.

Cũng giống như họ, Tẩy Nguyệt phái cũng có tử địch của mình, không phải Thiên Thần cung mà là Luyện Thú Môn. Tử địch đích thực của Thiên Thần cung là Thất Tuyệt Môn cơ, tức là ba đại môn phái đối địch với ba đại môn phái còn lại theo từng cặp. Chi dù chiến sự rơi vào bước đường cùng, cũng tuyệt đối không có chuyện hợp tác với nhau.

Lúc này nghe thấy Đường Kiếp nói như vậy, Hứa Diệu Nhiên vỗ tay cười nói:

- Nói hay lắm, không thể ngờ rằng học viện Tẩy Nguyệt cũng có người không hề bảo thủ.

- Nói như kiểu học sinh Tẩy Nguyệt ai cũng là kẻ cố chấp vậy.

Đường Kiếp cười nói:

- Đúng rồi, học sinh thư viện Thiên Nhai, tới Văn Tâm quốc làm gì vậy?

- Tất nhiên là đi du sơn ngoạn thủy rồi.

Câu trả lời của nàng ta khiến Đường Kiếp choáng váng:

- Du sơn ngoạn thủy?

- Đúng thế.

Hứa Diệu Nhiên hùng hồn nói:

- Nếu không ta tới đây làm gì?

- Chẳng lẽ cô không cần tu luyện sao?

Đường Kiếp hỏi.

Đám học sinh Tẩy Nguyệt từ khi vào học viện tới nay, ai ai cũng chăm chỉ cố gắng, cho dù là thiếu gia có gia thế hiển hách, cũng nỗ lực tu luyện, bình thường rất ít khi ra ngoài.

Nhập học đã được một năm, đám học sinh thả lỏng một lần duy nhất, chính là ngày sau khi kết thúc kỳ thi, nhưng trong hôm đó, không ít người vẫn cảm thấy quá xa xỉ.

Hứa Diệu Nhiên không ngờ lại chạy tới Văn Tâm quốc để du sơn ngoạn thủy?

Đối với đám học sinh mà nói, đây là chuyện không thể tin nổi.

Hứa Diệu Nhiên đáp lời:

- Đương nhiên là có tu luyện, nhưng không phải mỗi ngày đều khổ luyện mới có hiệu quả. Thứ mà Thiên Nhai Hải Các chúng ta theo đuổi là thuận theo tự nhiên, tùy tâm sở dục, làm theo ý muốn của bản thân. Muốn đi ra ngoài chơi thì đi, không cần phải mỗi ngày đều khổ tu tự tạo áp lực cho bản thân, đó không phải là cách làm của phái ta.

Đường Kiếp nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, cảm tình chính là phong cách của Thiên Nhai Hải Các, chỉ không biết nếu mỗi ngày đều rong chơi không tu luyện thì sẽ thế nào, câu này đương nhiên hắn sẽ không hỏi rồi.

- Ta bắt đầu hâm mộ Thiên Nhai Hải Các rồi.

Hắn cười nói.

- Chỉ bởi vì có thể ra ngoài du ngoạn?

- Chính bởi vì có thể ra ngoài du ngoạn.

Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Sau đó, Hứa Diệu Nhiên hỏi:

- Nếu ông trời cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi vẫn chọn Tẩy Nguyệt phái hay Thiên Nhai Hải Các?

Suy ngẫm một chút, Đường Kiếp lại lắc đầu:

- Vẫn chọn Tẩy Nguyệt phái.

- Ý? Tại sao chứ?

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên hỏi. Nàng vốn thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ đáp án lại là như vậy.

Đường Kiếp từ từ trả lời:

- Bởi vì đối với ta mà nói, chân tình tự nhiên, tùy tâm sở dục…là một thứ xa xỉ.

Hứa Diệu Nhiên nghe vậy liền ngẩn người.

Khoảnh khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được, thiếu niên trước mặt mình, trên lưng dường như mang theo trọng trách nặng nề gì đó.

Nói chuyện thêm một lúc, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Y Y ngủ như chết, trận chiến kia cũng không đánh thức được nàng.

Ngồi xuống bên cạnh Y Y, Đường Kiếp nhắm mắt lại, muốn tu luyện, nhưng trong đầu lại không tự chủ mà hiện lên bóng dáng Hứa Diệu Nhiên. Trong lúc nhất thời không thể xóa bỏ được, ngay cả Đại Chu Thiên cũng không vận chuyển nổi.

Trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn tự cảm thấy mình cũng không phải kẻ ham mê sắc đẹp, học viện Tẩy Nguyệt cũng không phải là không có mỹ nữ, Liễu Hồng yên, Bình Tĩnh Nguyệt đều là giai nhân, còn về sắc đẹp thì An Như Mộng không hề thua kém Hứa Diệu Nhiên, nhưng đối với những người này, hắn đều không có cảm giác gì, sao hôm nay vừa mới qurn Hứa Diệu Nhiên, trong lòng lại hiện lên dung mạo của nàng ta chứ?

Là vì Cố Trường Thanh đã chết, âm mưu thành công, nguy cơ được giải trừ nên tâm tình thả lỏng, nhàn cư vi bất thiện nên mới sinh ra suy nghĩ dâm dục?

Hay là tới tuổi trưởng thành, nên vấn đề sinh lý ảnh hưởng tới tình cảm?

Hay cũng có thể là do trước kia ở học viện quá mức cảnh giác, đa nghi quá, nên không có hứng thú với bất kỳ ai, chỉ có cuộc gặp gỡ bất ngờ này mới có thể khiến tâm tình được thoải mái?

Hay chính là nụ cười chân thành của nàng ta đả động bản thân mình?

Nhất thời, Đường Kiếp cũng không tìm được đáp án.

Cuối cùng sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy do mình nghĩ nhiều quá, có lẽ chỉ nhất thời bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, thần trí mơ hồ gây ra, nên dứt khoát không tu luyện nữa, ngả đầu nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn không biết rằng, đêm đó, Hứa Diệu Nhiên cũng trằn trọc, cả đêm không yên giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Y Y vẫn còn đang ngủ say.

Đường Kiếp đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên đang ngồi ở một góc đại điện uống trà.

Hương trà thơm nồng, xem ra không phải loại trà ở trong đạo quán, mà có lẽ là trà do chính nàng ta mang theo.

Nhìn thấy Đường Kiếp đang tiến tới, Hứa Diệu Nhiên mỉm cười ngọt ngào:

- Chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng.

Đường Kiếp đi tới, ngồi xuống đối diện với Hứa Diệu Nhiên, ngửi ngửi hương thơm của trà, liền nói:

- Hoa băng hải?

- Là đá Ngọc Tùng.

Hứa Diệu Nhiên trả lời, sau đó lấy một túi hương đeo bên hông, đổ ra vài viên đá nhỏ, cho vào trong chén, rót nước sôi vào, sau đó đặt trước mặt Đường Kiếp. Viên đá kia ở trong nước giống như hoa đua nở, toát ra mùi thơm thoang thoảng.

- Cảm ơn.

Đường Kiếp nhận lấy chén trà.

Vô cùng tự nhiên, hai người cứ ngồi đối diện nói chuyện phiếm.

Trải qua một đêm cùng nhau sánh vai chiến đấu, hai người vốn xa lạ liền dần trở thành thân quen, nói chuyện cũng dần trở nên tự nhiên.

Hai người một ở Nhai Hải, một ở Văn Tâm, trời nam biển bắc nhưng lại ở cùng một chỗ, tất nhiên có không ít chuyện để nói, từ phong thổ con người, chuyện lý thú trong giới tu luyện, cả hai tán gẫu với nhau, thực sự nói mãi không hết chuyện.

Không có áp lực từ Ưng Đường, tâm trạng của Đường Kiếp thoải mái hơn trước rất nhiều, nói chuyện rất khôi hài, nói đến đoạn cao trào, hai người lại cùng nhau cười to.

-… Từ đó ta thành người hầu học của Vệ gia, đi theo tiểu thiếu gia đến học viện Tẩy Nguyệt.

- Cũng không hề dễ dàng, vậy sau đó thì sao?

- Sau đó à… sau đó ta vì muốn hoàn thành chí lớn, muốn tiêu dao hơn, liền không ngừng mạo hiểm…

Đường Kiếp cũng không giấu diếm nàng ta, cứ như vậy kể hết mọi chuyện của mình. Đương nhiên vẫn là bản là hắn đã dùng để lừa gạt Tẩy Nguyệt phái.

- Chẳng trách ta thấy tên Đường Kiếp này quen vậy, hóa ra ngươi chính là người làm mưa làm gió ở Văn Tâm quốc, là học sinh khiến Tẩy Nguyệt phái và Thiên Thần cung trở mặt với nhau.

Đường Kiếp thở dài:

- Không thể tưởng tượng được ta đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết rồi.

Hứa Diệu Nhiên nghe hắn nói đùa như vậy, vui vẻ cười lớn.

Quy củ nữ tử cười không được để lộ răng, không có tác dụng với nàng, nàng ta cứ tùy ý cười, càng cười càng động lòng người.

Sau đó, Hứa Diệu Nhiên nói:

- Vậy ngươi rốt cuộc có phải người mà Thiên Thần cung muốn tìm không?

Nghĩ ngợi một chút, Đường Kiếp hỏi ngược lại:

- Nếu đúng là ta, thì cô nương nghĩ thế nào?

Không ngờ Đường Kiếp hỏi vậy, nên Hứa Diệu Nhiên ngẩn người ra, không biết phải trả lời thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play