Thái Quân Dương Ngọc Môn bát chuyển, trình độ tu luyện cũng sẽ cao sâu hơn Đường Kiếp, lại thêm công pháp hợp thành một bộ, linh khí phát động ra, công kích từng lớp từng lớp như sóng đánh, quả vô cùng hung ác. Luận về công kích nhanh lại nối tiếp, gã vượt xa Đường Kiếp.
Hai người lần này giao thủ, lập tức lộ ra sự đặc sắc, khác hẳn so với lúc trước Đường Kiếp đánh gục mười bốn học sinh, kịch liệt hơn nhiều.
Mặc dù dựa vào thể chất của Đường Kiếp, bị kiếm khí của Thái Quân Dương quét qua, cũng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng. Biết kiếm pháp của người này vô cùng sắc bén, Điệp Lãng Kiếm lại thêm ra chiêu đúng lúc, công kích lại càng mạnh mẽ.
Vù vù vù, lúc này Thái Quân Dương chém ra ba kiếm liên tiếp, thiết kiếm trong tay Đường Kiếp cũng đỡ ba đòn liên tục. Chỉ thấy "keng" một tiếng, thanh thiết kiếm bị chém bay một nửa.
Thái Quân Dương cười ha hả: - Đường Kiếp, lần này đến lượt ngươi bị hủy vũ khí, mấy học sinh kia mà biết, chắc phải cảm kích ta lắm.
Đường Kiếp bất đắc dĩ lắc đầu: - Tốt xấu gì ta cũng mất ba lạng bạc mua đấy, cứ vậy bị ngươi chặt đứt, báo ứng đến nhanh thật đó.
Nói xong hắn quăng kiếm.
Dùng quyền cước.
Đấm một quyền về phía Thái Quân Dương.
Một đấm này phát ra tiếng gió, Thái Quân Dương cảm thấy một cỗ áp lực đánh tới, vung kiếm lên chắn, thân kiếm to như ván cửa, chắn trước người gã.
Đường Kiếp gầm lên một tiếng, toàn thân vận sức, Thái Quân Dương chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh đánh úp tới, thiết quyền đánh lên bề mặt thanh kiếm, khiến gã bị bay lui về phía sau.
Một kích này hắn còn chưa chính thức sử dụng Vô Tương Kim Thân, nhưng cũng là vận toàn bộ sức lực của bản thân.
- Khai. Theo tiếng hét to của Đường Kiếp, Thái Quân Dương bị chấn động đã bay lên, Đường Kiếp nhanh chóng đuổi theo Thái Quân Dương.
Đúng lúc này, thanh kiếm lớn trong tay Thái Quân Dương chợt phát ra hào quang.
Đường Kiếp lập tức biết không tốt, chỉ thấy quang điện chuyển động trên thanh kiếm trong tay Thái Quân Dương, mạnh mẽ chém xuống: - Kinh Đào Trảm.
Đường Kiếp thấy không thể tránh thoát được nữa, chỉ có thể hóa quyền thành chưởng, hai tay hợp lại hướng vào kích này, đồng thời đá một cước về phía Thái Quân Dương. Hắn biết rằng không có khả năng tránh được toàn bộ kích này, bởi vậy dù có bị thương cũng phải cho Thái Quân Dương nếm chút tàn nhẫn.
Hai người hợp lại rồi lập tức tách ra, kèm theo sau đó là một tiếng nổ vang dội bắn về hai phía, đồng thời đánh vào trên tường, chấn động cả căn phòng, pháp trận phòng ngự trong pphongf cũng tỏa ra một chùm ánh sáng chói mắt.
- Hự. Thái Quân Dương chợt phun ra một ngụm máu, gã biji Đường Kiếp đá trúng một cước, chỉ cảm thấy bụng bây giờ vẫn còn đau: - Sức lực thật lớn, Vô Tương Kim Thân của ngươi thật lợi hại.
Đường Kiếp thì hừ một tiếng, nhìn đầu vai của chính mình.
Một kiếm vừa rồi, hắn mặc dù kẹp được thân kiếm, nhưng không cách nào cản được kiếm khí trảm lên vai mình.
Một kích này uy lực cực đại, thâm chí thân thể Đường Kiếp đã hai lần tẩy luyện đều không cản trở được, vết chém sâu tới hai đốt ngón tay, chém tận vào xương hắn rồi, hắn cũng nhếch miệng nói: - Kinh Đào Trảm tiểu tử ngươi âm trầm thật đấy, lại còn cất giấu chiêu này.
Thái Quân Dương cười ha hả: - Đạo dùng binh mà, hư hư thực thực, thực lại là hư, ta nói ta học được ba thuật pháp, chứ không hề nói chỉ học ba thuật pháp. Kinh Đào Trảm của ta thế nào?
- Đích xác không tồi. Đường Kiếp bám vào tường đứng dậy: - Tuy nhiên ngươi ra tay thật quá độc ác, không sợ một kiếm giết chết ta sao?
- Ta là hướng về cánh tay ngươi đó chứ, có thượng sự ở đây ngươi sợ cái gì? Lại thêm phòng ngự của Vô Tương Kim Thân cũng không tồi ta mới dùng chiêu đó, nếu là người khác thì, ngươi cho là đáng giá để ta phải dùng tuyệt chiêu sao? Thái Quân Dương dương dương tự đắc nói: - Chúng ta là người tu tiên, tương lai sẽ gặp phải không ít nguy hiểm, chỉ một chút tổn thương đó mà đã không chịu nổi, vậy còn tu tiên cái gì chứ? Hôm nay ngươi bị ta lừa, còn hơn là tương lại bị địch nhân lừa.
Trong lòng gã đắc ý, lại còn dạy dỗ Đường Kiếp.
Đường Kiếp lắc đầu cười cười, tùy tay ném thẻ tre về phía Thái Quân Dương: - Hiện tại cánh tay ta không thể động đậy, phải tìm thượng sư trị liệu, trận này coi như ngươi thắng.
- Cái gì mà coi như ta thắng, rõ ràng chính là ta thắng. Thái Quân Dương rất bất mãn nói.
- Lần này bị ngươi lừa gạt, lần này ta cũng vì muốn tiết kiệm linh khí mà không sử dụng Lồng Ngưng Thủy kịp thời, lần sau ngươi sẽ không có cơ hội nữa.
- Được, vậy đến lúc đó chúng ta đánh tiếp, nhất định phải đánh tới khi ngươi phục mới thôi. Thái Quân Dương cười ha hả rời khỏi.
Thắng Đường Kiếp một trận, tâm tình của gã tất nhiên rất tốt, nên không hề chú ý tới Đường Kiếp phía sau đang mỉm cười.
Trận chiến này mặc dù bại, nhưng Đường Kiếp lại vui mừng khôn xiết, dù sao đối thủ của mình cũng là Thái Quân Dương, là một trong những thiên tài trong học viện.
Dưới tình huống không hề sử dụng tới Vô Tương Kim Thân, vẫn bức được Thái Quân Dương xuất ra bí chiêu, một chiêu kéo lại được mặt mũi, Đường Kiếp tuy bai nhưng vinh.
Tuy nhiên quan trọng nhất là, trận chiến này khiến Đường Kiếp được lợi không nhở.
Thái Quân Dương có tư chất chiến đấu không có gì để bắt bẻ, nếu Đường Kiếp không phải dựa vào thân thể mình có sức chống đỡ va chạm, mà đổi lại là người khác, dưới sự tấn công như vũ báo đó, chắc là đã sớm thua cuộc rồi.
Một trận chiến này khiến Đường Kiếp ý thức được bản thân chưa đủ, phát hiện ra nhiều vấn đề trên người mà trước kia chưa phát hiện ra, nếu có thể cải tiến, tất nhiên thực lực sẽ tiến thêm một bậc.
- Dù thế nào đi nữa, gã là một đối thủ tốt. Đúng là phải cảm tạ ngươi Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười to: - Đường Kiếp, ngươi là con rùa rụt đầu cuối cùng cũng chịu đi ra. Thế nào, chân chính đụng phải đối thủ giỏi, kẻ đứng đầu bảng ngươi lúc này liền hiện nguyên hình rồi hả?
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Du Thiếu Phong đang đi về phía mình.
Đường Kiếp thua trận hiển nhiên, khiến gã vui mừng và cảm thấy được an ủi, ánh mắt nhìn Đường Kiếp không hề che giấu khinh miệt và căm hận: - Trong kỳ thi, ngươi dám hại ta, hôm nay ta liền muốn giáo huấn tên khốn khiếp nhà ngươi một phen.
Đường Kiếp bĩu môi: - Nói như là ta đổ oan cho ngươi vậy, muốn đánh nhau đơn giản, ta đi trị thương trước, sau đó sẽ đến tìm ngươi.
- Rất nhanh sau đó ta sẽ lại tiễn ngươi tới chỗ thượng sư trị thương đấy.
Đường Kiếp buông thõng tay: - Không thành vấn đề, ngươi đi lấy phòng đấu đợi ta.
Hai mươi phút sau.
Trong một gian chiến phòng, đột nhiên truyền tới một trận gào khóc thảm thiết: - Binh khí của ta
Đúng là tiếng thét của Du Thiếu Phong.
Nếu như đã ra tay, thì Đường Kiếp cũng không khách khí nữa.
Từ hôm nay trở đi, Đường Kiếp chính thức bắt cuộc thực hiện lịch luyện ở trường Đối Luyện, ngoại trừ việc không hề sử dụng tới Vô Tương Kim Thân, các chiêu thức khác hắn không hề giấu diếm.
Thần Binh Đấu Trường có lẽ là nơi tàn khốc nhất học viện, vì tranh đoạt tài nguyên, đám học sinh trong này kịch liệt giao phong, biểu lộ tất cả kỳ năng, thường đả thương lẫn nhau, xuống tay tàn nhẫn.
Như Thu Cảnh Diệp Hưng vậy, chỉ vì muốn đả kích đối thủ mà dùng một số thủ đoạn quá khích, những kẻ như vậy ở học viện kỳ thật cũng không hiếm thấy. Nếu như có ai cho rằng chỉ cần có đủ thực lực, là có thể luôn thắng trận, thì cực kỳ sai lầm.
Bao gồm cả những người như Thích Thiếu Danh, An Như Mộng, Thái Quân Dương, Thư Danh Dương, ở Thần Binh Đấu Trường cũng có những trận đấu thua được ghi chép lại.
Về phần Đường Kiếp, tuy rằng ngày đầu tiên hắn tại đây đạt được vị trí đầu bảng, nhưng từ ngày thứ hai trở đi, cuộc sống của hắn sẽ trải qua không dễ chịu như trước nữa rồi.
Mặc dù đã bại dưới tay Thái Quân Dương, nhưng ngày hôm đó Đường Kiếp vẫn đánh liên tiếp chín trạn, thắng năm bại bốn.
Trong bốn người thắng hắn hôm đó có Thư Danh Dương.
Gã cùng Thái Quân Dương khác nhau, Thư Danh Dương nắm giữ rất nhiều pháp thuật, thậm chí có mười bảy mười tám môn. Có được nhiều pháp thuật, nên gã không có khả năng giống như Đường Kiếp, triển khai pháp thuật không nhanh, nhưng gã lại am hiểu về bùa chú. Mỗi lần tác chiến đều sử dụng bùa chú thay cho pháp thuật, một lượng lớn pháp thuật được ném ra, khiến cho Đường Kiếp bị đánh tới đầu óc choáng váng.
Tuy nhiên rất nhanh, Đường Kiếp vẫn trả lại cho Thái-Thư một kích đau đớn.
Ngày thứ ba chiến đấu, Đường Kiếp nhằm vào điểm đặc biệt trong cách chiến đấu của hai người Thái- Thư, định ra chiến thuật riêng. Đối với Thư Danh Dương lấy nhanh thắng chậm, đối với Thái Quân Dương lấy cứng rắn áp chế nhanh nhẹn, lật ngược tình thế thắng liền hai trận.
Nhưng rất nhanh, hắn cũng bị người nhằm vào
Mỗi ngày đều náo nhiệt triển khai, chiến đấu kịch liệt như vậy. Cũng ở trong giai đoạn này, Đường Kiếp chân chính tiếp xúc với những cao thủ trong học viện cũng có một số người lúc nhập học chưa chắc đã nổi danh, nhưng tại Thần Binh Đấu Trường dần dần thể hiện tài năng.
Trong quá trình cùng đánh nhau với các cao thủ, Đường Kiếp không ngừng bổ sung cho chính mình, kinh nghiệm chiến đấu càng ngày càng phong phú. Cũng chỉ có vào lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên (núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có kẻ tài hơn).
Trong khoảng thời gian này, hắn cùng với Thái Quân Dương tổng cộng giao thủ năm lần, ba thua hai thắng. Từ sau lần đầu tiên giao thủ bị bại trận, hắn cùng với Thái Quân Dương mỗi người đều thắng hai trận.
Giao thủ với Thư Danh Dương tổng cộng sáu trậ, ba thua ba thắng. Cùng Liễu Như Yên giao thủ ba trận, thắng hai, còn trận thứ ba ngoài dự đoán của mọi người bại trận. Cùng Bình Tĩnh Nguyệt giao thủ hai lần, hai trận toàn thắng.
Cùng Hoa Dương giao thủ ba lượt, lần đầu tiên đã đánh nát thuật khí của gã, khiến Hoa Dương tức giận đến mức hộc máu tại chỗ.
Nhưng kẻ chân chính khiến cho Đường Kiếp nếm mùi đau khổ, lại là hai học sinh khác.
Một người tên là Lệ Vân Phàm, một người tên là Lý Hoa Niên.
Người đầu tiên Ngọc Môn thất chuyển, là học sinh cùng khóa, cũng tu Thiếu Hải Động Kim Quyết. Đường Kiếp giao đấu với gã bốn trận, cả bốn trận đều thua, cho tới giờ đây là kỷ lục bi thảm nhất được ghi lại. Chiêu Toái Bạch Thủ, và Trảm Nhạc Kiếm được dùng xuất quỷ nhập thần, công kích cực kỳ sắc bén, sau trận đấu trở thành nhân vật có danh tiếng, trong những học sinh cùng khóa.
Lý Hoa Niên lại là học sinh trên một khóa, là một trong số ít học sinh sau hơn một năm rưỡi mà chưa lên tới Linh Hồ cảnh. Nhưng gã không lên tới Linh Hồ cảnh không phải bởi vì gã tư chất kém cỏi, mà là bởi vì gã dùng toàn bộ tinh lực để luyện tập pháp thuật, tinh thông bảy tám môn pháp thuật, nhưng cảnh giới cũng vẫn chỉ ở mức ngấp nghé tới Linh Hồ cảnh. Các học sinh cùng khóa đều mắng nhiếc kẻ này vô sỉ, dựa vào học trên một năm bắt nạt học sinh khóa dưới, nhằm tranh đoạt tài nguyên.
Nhưng mà đây là quy củ của học viện.
Chỉ cần không trái với quy định, đám học sinh có lợi dụng thế nào, cũng là chuyện của của họ.
Kỳ thật đối với phần lớn học sinh mà nói, cưỡng chế cảnh giới một năm, gặp phải học sinh thiên tài khóa dưới, chưa chắc đã có phần thắng, ngược lại còn làm chậm tu luyện của bản thân.
Lý Hoa Niên mặc dù không phải người duy nhất làm vậy, nhưng là người duy nhất thành công.
Đường Kiếp giao thủ với gã bốn trận, ba thua một thắng.
Trừ những người đó ra, còn đụng phải một học sinh tên là Vu Hằng Uy. Người này thực lực bình thường, nhưng sức chịu đựng bền bỉ, mỗi lần đánh nhau đều giống như nhai da trâu vậy.
Đường Kiếp đánh với gã ba lượt, lần nào cũng thắng, nhưng lần nào cũng mệt mỏi quá độ. Sau này mới biết được rằng, hóa ra kẻ này là người đứng đầu bảng Thiên Cơ Điện, cũng giống như hắn là kẻ đứng đầu bảng Thiên Ngự Điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT