Lạc Học Tâm rất tò mò vì sao Diệp Vẫn Thần lại ở đây, rốt cuộc cùng cháu gái của mình có quan hệ gì. Nhưng hiếu kì thì hiếu kì, bà cũng không có chủ động thăm dò. Loại quan hệ ám muội này vẫn là chính mình tự thăm dò một chút, hẳn là khá thú vị. Dù sao hai người kia ở chung không giống như là người yêu, lại cũng không giống như bằng hữu bình thường. Đúng là không có loại cảm giác của những người đang yêu. Nếu bà hỏi thăm, hai người này cũng chưa chắc biết nên trả lời như thế nào.

Mà Lạc Học Tâm đề nghị Diệp Vẫn Thần cùng bước vào thế giới giải trí, lời nói ra đã làm cho tâm huyết dâng trào một lúc. Nhưng nói xong lại càng thêm khẳng định đề nghị của chính mình không sai. Cho dù Diệp Vẫn Thần không cần tận lực đi biểu diễn, ngũ quan anh tuấn sâu sắc cũng đủ khiến hắn vinh quang bước lên hàng ngũ minh tinh thần tượng. Hơn nữa quanh người hắn khí thế lạnh lùng đều hết sức rõ ràng, đúng là rất thích hợp với khẩu vị của đại chúng đương thời.

Diệp Vẫn Thần cũng sững sờ, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ bước chân vào thế giới giải trí, cái loại nghề nghiệp tinh quang chói mắt không thích hợp với hắn. Nhưng hắn cũng không lập tức từ chối mà là nhìn về phía Lạc U trưng cầu ý kiến. Quyết định cùng ý nghĩ của hắn đều không quan trọng, quan trọng chính là suy nghĩ của Lạc U như thế nào. Nếu như Lạc U muốn để hắn bước vào thế giới giải trí, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.

Lạc Học Tâm nhìn Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần nhìn về phía Lạc U. Lạc Học Tâm cũng thấy ánh mắt của Diệp Vẫn Thần nhìn về phía Lạc U. Lạc U chớp mắt một cái, đột nhiên cảm thấy tình cảnh như thế này có chút buồn cười kỳ lạ.

- Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì? Có muốn hay không là chuyện của chính anh. Chẳng nhẽ để tôi quyết định thay anh?

Lạc U cười hỏi, lời nói rất tùy ý.

- Em đồng ý thì tôi đồng ý. Em không muốn thì tôi từ chối. Chuyện của tôi em cũng có thể quyết định.

Trái ngược với sự tùy ý của Lạc U, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần nghiêm túc đến đáng sợ. Từng câu từng chữ giống như là một lời thề thông thường, làm cho người ta không thể nghi ngờ.

Lạc U cũng không tính là quá mức bất ngờ nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Học Tâm thì có chút rõ ràng. Ánh mắt chuyển động qua lại giữa Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần. Nghĩ rằng tiểu tử ngốc Diệp Vẫn Thần này xem ra thật sự thích cháu gái của mình. Thậm chí ngay cả loại câu nói buồn nôn cũng có thể nói ra, so với phim còn là phim thần tượng.

- Vậy hãy để cho Tiểu Thần cùng diễn đi. Cô sẽ bảo bọn họ làm riêng cho các con một kịch bản thần tượng trường học. Hoàng tử sánh đôi cùng công chúa, nhất định sẽ thành công.

Lạc Học Tâm càng nghĩ càng hưng phấn. Trong đầu đã bắt đầu một loạt hoạt động quảng bá. Cần phải để cho những đứa trẻ của mình một lần là nổi tiếng. Nói thế nào thì thế giới giải trí cũng xem như là địa bàn của chính mình. Nếu như đứa trẻ nhà mình đều tâng bốc mà không nổi tiếng, những năm này bà lăn lộn trong thế giới giải trí cũng vô ích.

Diệp Vẫn Thần thoáng sửng sốt, lập tức thấp giọng nói: “Con không phải là hoàng tử.”

Tiếng nói của Diệp Vẫn Thần rất thấp, trong lúc hưng phấn Lạc Học Tâm không hề nghe rõ, phản xạ hỏi: “Con nói cái gì?”.

Diệp Vẫn Thần muốn lặp lại nhưng bị Lạc U giành nói trước: “Không cần phải phiền toái như vậy, kịch bản thần tượng có ưu điểm cũng có nhược điểm. Tất cả đều chờ kịch bản xuất hiện rồi hãy bàn.”

Câu nói của Diệp Vẫn Thần, Lạc Học Tâm không hề nghe rõ nhưng Lạc U lại nghe được. Trong lòng loại cảm giác kỳ quái càng dày đặc, cô thật sự ngạc nhiên. Rốt cuộc Diệp Vẫn Thần xác định vị trí quan hệ của hai người bọn họ như thế nào? Chẳng nhẽ hắn thực sự muốn làm người hầu của cô hay sao?

Hoặc là nói, cái gì cũng đều do cô tính toán, thậm chí ngay cả chuyện của hắn cô cũng có thể quyết định, hoàn toàn có dáng vẻ phục tùng đối với cô. Làm cho cô có cảm giác, người đàn ông này không giống với những người theo đuổi cô, trái lại càng giống như một người hầu trung thành, mà cô chính là chủ nhân của hắn.

Chủ nhân? Lạc U tự mình đưa ra kết luận cũng không nhịn được sửng sốt một lúc. Nhưng không biết tại sao cũng không có ý nghĩ phản cảm, trái lại cảm thấy khá thú vị.

- Cũng được. Nhưng mà đóng phim truyền hình có thể hay không sẽ ảnh hưởng đến học tập của các con. Nếu không thì đóng phim điện ảnh đi, chỉ cần quảng bá tốt, phòng bán vé cũng sẽ không có vấn đề.

Lạc Học Tâm suy nghĩ một lúc lại thấy có chút lo lắng nói. Dù sao Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần còn là học sinh. Bà cũng không muốn bởi vì nguyên nhân quay phim chụp ảnh mà ảnh hưởng đến học tập của hai người.

- Điện ảnh hay là truyền hình đối với con cũng không có khác biệt lớn, cô út có thể tự mình sắp xếp. Nhưng mà có một chuyện con hi vọng cô út có thể giúp đỡ con.

Lạc U cũng không ngại quay phim điện ảnh hay truyền hình. Nếu đã đi vào cái vòng tròn luẩn quẩn này, như vậy cái gì cũng phải làm ra một loại thành tích. Kiếp trước cô cũng đã thử nghiệm nhiều phương diện, cô muốn chính mình bất kể làm cái gì cũng đều không có vấn đề.

- Chuyện gì?

Lạc Học Tâm có chút tò mò hỏi.

- Đầu tiên con không muốn công khai thân phận của con, quan hệ của con và cô cũng xin bảo mật.

Lạc U yêu cầu như thế đương nhiên là có suy nghĩ của riêng mình. Ngược lại cũng không làm cho người khác để ý, nói cô là dựa vào quan hệ mà nổi danh. Mà là muốn làm hết khả năng để cảm nhận được một ít chân thật gì đó. Sống lại cả đời, rất nhiều ý nghĩ của cô đều thay đổi. Cô cũng dần dần rõ ràng, thứ gì đối với cô là quan trọng nhất, cuộc sống như thế nào mới có thêm ý nghĩa.

Lạc Học Tâm nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì đồng ý yêu cầu của Lạc U. Bà cũng không hi vọng thân phận của Lạc U lộ ra ánh sáng quá sớm. Bởi vì như vậy có thể để cho Lạc U nhận thức rất nhiều người. Về điểm này Lạc Học Tâm cùng Lạc U cũng coi như là bất mưu nhị hợp (không bàn mà trùng ý).

Sau đó Lạc Học Tâm lại nói một chút đề tài liên quan về thế giới giải trí, đặc biệt là một số sự việc cần thiết phải chú ý. Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, Lạc Học Tâm cũng chỉ nói sơ sơ. Thỉnh thoảng Lạc U sẽ trả lời vài câu, nhìn như nghe chăm chú nhưng trên thực tế cũng đã suy nghĩ nhiều vấn đề. Mà Diệp Vẫn Thần thì vẫn yên tĩnh ngồi ở một bên lắng nghe, không nói cái gì nhưng đem những điều Lạc Học Tâm nói đều ghi ở trong lòng.

Lạc Học Tâm suy nghĩ lúc đi đã hơn chín giờ tối, đứng dậy vô tình hay cố ý nhìn về Diệp Vẫn Thần hỏi một câu: “Tiểu Thần, con không về à? Lạc gia và Diệp gia cùng đường, cô đưa con một đoạn.”

Diệp Vẫn Thần cũng đứng lên, nghe được Lạc Học Tâm nói thì phản xạ hồi đáp: “Cảm ơn cô Lạc, con cũng có xe, con có thể tự về được.”

- Vậy thì cùng xuống dưới?

Trong giọng nói của Lạc Học Tâm mang theo một tia trêu chọc, ánh mắt cũng trở nên mập mờ chuyển động nhìn Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần. Không chờ Diệp Vẫn Thần trả lời thì nói tiếp: “Tiểu Thần, tuổi của Lạc U còn nhỏ, có một số việc cần phải chú ý, không nên làm thì không thể làm.”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Vẫn Thần là sững sờ sau đó thì luống cuống, có chút cấp thiết giải thích: “Cô Lạc, cô đừng hiểu lầm, chúng con cũng không có làm cái gì. Vậy con đi đây.”

Diệp Vẫn Thần không để ý chuyện của chính mình nhưng hắn không hi vọng bởi vì mình mà làm cho người khác hiểu lầm Lạc U, đặc biệt đối phương lại là trưởng bối của Lạc U. Tuy rằng hắn đối với Lạc U là một loại hi vọng xa vời nhưng trên thực tế hắn tuyệt đối không làm như vậy. Ở trong lòng hắn Lạc U là cao cao tại thượng không thể khinh nhờn. Hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không nên làm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play