Đây là chuyện xảy ra không lâu sau khi Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên đầy tháng.

Đông Phương Bất Bại ở Hoa Sơn đại triển thần uy, sau đó thản nhiên xuống núi, cùng Dương Liên Đình ôm hai ái tử dắt tay đi về.

Hai người chia nhau chấm dứt xong toàn bộ những chuyện giang hồ, rốt cuộc cũng quay lại Hinh Viên ở dưới vách Hắc Mộc Nhai ẩn cư. Một đám nô bộc trong biệt viện ở dưới Tung Sơn cũng đuổi đi sạch sẽ.

Chỉ là hai người có một chỗ khó xử, chính là hai đứa nhỏ Húc nhi cùng Liên nhi, một tháng này đã ăn quen sữa mẹ của bảo mẫu nên không chịu ăn loại sữa tươi khác nữa.

Vốn Dương Liên Đình định giống như lúc trước nuôi Bảo Nhi vậy, nuôi trong Hinh Viên hai con dê mẹ, lấy sữa dê cho bọn nhỏ ăn. Nhưng là hiện tại hai tiểu nhi không chịu ăn. Không chỉ có sữa dê, loại sữa nào Dương Liên Đình làm ra, bọn nhỏ cũng đều không chịu uống, phun sạch ra.

Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình thấy thế, đều không thể làm gì được.

Dương Liên Đình nói:

“Không có cách nào cả, xem ra vẫn là nên mang theo hai bảo mẫu quay về Hinh Viên thôi.”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Không được.”

Trong lòng y, Hinh Viên là nơi của riêng một nhà năm người bọn họ, không cho phép người ngoài tiến vào. Hơn nữa nếu thật để cho hai bảo mẫu trường kỳ cho các con ăn sữa, Đông Phương Bất Bại cũng vô cùng không thoải mái trong lòng.

Thân phận bảo mẫu này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu như ở cùng một chỗ với bọn nhỏ thật tốt, sau này so với thân sinh phụ mẫu còn muốn thân mật hơn. Đông Phương Bất Bại biết trí lực cùng khả năng của nhi tử mình so với hài nhi tầm thường đều xuất chúng hơn nhiều, bởi vậy càng ẩn ẩn lo lắng.

Y kiên quyết không chịu mang theo hai bảo mẫu về Hinh Viên, Dương Liên Đình bất đắc dĩ nói:

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ a? Húc nhi cùng Liên nhi ăn quen sữa mẹ, không chịu uống sữa dê tươi, cũng không thể để bọn chúng bị đói a.”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Liên đệ, ngươi……lần trước ngươi không phải đã nói rằng, có thể thay đổi cấu tạo thân thể của ta, cho bọn nhỏ ăn sữa sao? Ngươi ngẫm lại biện pháp, ta muốn tự mình nuôi nấng bọn nhỏ.”

Dương Liên Đình sững sờ, nói:

“Chuyện này……Lần trước ta cũng đã nói qua, với năng lực hiện tại của ta không làm được. Hơn nữa thay đổi cấu tạo của thân thể sẽ có nguy hiểm nhất định, ta không muốn để cho ngươi có gì ngoài ý muốn.”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Lan huynh đệ không phải vẫn còn ở đây sao, ngươi đi thương lượng với hắn một chút, ta tin tưởng sẽ có biện pháp.”

Y thấy Dương Liên Đình vẫn còn đang chần chừ, không khỏi ôn nhu khẩn cầu:

“Hảo Liên đệ, tâm tư của ta ngươi còn không rõ sao? Ngươi hoàn thành một mảnh tâm ý này của ta đi. Cho dù khổ một chút ta cũng không sợ. Vì bọn nhỏ, cái gì ta đều nguyện ý. Lại nói, ta cũng không cần có vú giống như nữ tử bình thường, chỉ cần không để hai nhi tử đói bụng là được rồi. Lúc trước Bảo Nhi bốn tháng đã cai sữa, nếu không cũng để ta nuôi chúng đến bốn tháng là được rồi a.”

Dương Liên Đình thấy y nói như vậy, đành phải nhẹ gật đầu, đi tìm Len thương lượng.

Len đang chuẩn bị chờ bọn hắn ẩn cư rồi sẽ quay về căn cứ, nghe xong lời nói của Dương Liên Đình, suy tư một lát, nói:

“Với tinh thần lực của tôi, có thể thay đổi được cấu tạo thân thể của Đông Phương Bất Bại, nhưng là loại việc này vô cùng nguy hiểm, lại không có công nghệ kỹ thuật cao trợ giúp, rất dễ tạo thành thương tổn với thân thể. Cậu cần phải nghĩ kỹ.”

Dương Liên Đình nói:

“Tôi nghĩ ra một chủ ý, không cần cậu thay đổi hoàn toàn cấu tạo thân thể của Đông Phương, chỉ cần tạm thời giúp y có thể tiết sữa ra là được. Bọn nhỏ hiện tại đã được một tháng rưỡi, hai đứa phát triển rất nhanh, ước chừng bốn tháng có thể cai sữa được rồi. Cậu chỉ cần đảm bảo Đông Phương tiết sữa từ nay đến hai tháng rưỡi nữa là được.”

Len ngẫm nghĩ:

“Nếu không phải hoàn toàn thay đổi là được rồi. Hơn hai tháng……ừm, hẳn là không có vấn đề gì.”

Len dùng tinh thần lực cường đại của mình tạm thời cải tạo thân thể cho Đông Phương Bất Bại, nhưng là Đông Phương Bất Bại cảm thấy kỳ quái vì sao thân thể không hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào.

“Liên đệ, như vậy thật có thể ra sữa?”

Quay về phòng ngủ, Đông Phương Bất Bại sờ lên bộ ngực vẫn còn bằng phẳng của mình, thấp giọng hỏi

Dương Liên Đình nói:

“Ngươi yên tâm, tất nhiên có thể ra. Bất quá Len chỉ giúp ngươi thay đổi hơn hai tháng, hai tháng sau, thân thể của ngươi sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường, đến lúc đó bọn chúng không cai sữa cũng không được.”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu:

“Như vậy là đủ rồi, Húc nhi cùng Liên nhi của chúng ta đều cực kỳ ngoan ngoãn.”

Tuy y nói như vậy, trong lòng vẫn là có chút hoài nghi, càng không ngừng vuốt ve bộ ngực của mình. Nhưng là đến buổi tối, y liền bắt đầu cảm thấy được thân thể biến hóa.

Bộ ngực rõ ràng trướng trướng đau nhức, mặc dù không có mềm mại căng tròn giống như của nữ nhân, nhưng phần nụ hoa rõ ràng trở nên đỏ thẫm mượt mà, so với ngày thường trướng lớn hơn rất nhiều.

Vừa đúng lúc này hai tiểu huynh đệ đói bụng, mở mắt ra oa oa khóc lớn.

Đông Phương Bất Bại nâng con lớn Dương Ái Húc ôm vào ngực, đem nụ hoa đầy đặn của mình nhét vào trong miệng hài tử.

Dương Ái Húc không hề nghĩ tới hôm nay sẽ là mẫu thân tự mình cho nó ăn sữa, nhất thời không được quen lắm, bàn tay nhỏ bé đặt lên trên vú của Đông Phương Bất Bại gãi gãi. Chính là độ lớn của vú Đông Phương Bất Bại không có thay đổi, vẫn bằng phẳng như nam tử bình thường, cho nên tiểu Ái Húc không có được ‘nhục cảm’ dĩ vãng, không khỏi có chút bất mãn, đã muốn bật khóc. Chính là khi nó hút sữa mẹ thì vô thức dùng sức hút, nụ hoa của Đông Phương Bất Bại tràn ra dịch sữa, chảy ào vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nó.

Có dịch sữa làm dịu, tiểu tử kia lập tức đem ‘bất mãn’ vừa rồi vứt ra sau đầu, bắt đầu hút từng ngụm từng ngụm.

“Tê……”

Đông Phương Bất Bại bị con lớn hút đến mức nụ hoa phát nhức, nhịn không được hít mạnh một hơi. Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, nhưng lại cho y cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Đúng là thật sự có sữa……xem ra người kia cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Đông Phương Bất Bại kinh hỉ nghĩ.

‘Người kia’ tất nhiên là chỉ Len. Đông Phương Bất Bại coi như cũng có phong độ, không giống như một nửa khác của Yam, nghe nói thiếu chút nữa đã ám sát rụng Len. Chỉ là y cũng không vừa mắt Len, không phải hoàn toàn vì nguyên nhân dung mạo, Dương Liên Đình đã cố ý giải thích với y, nhân loại ở thế giới tương lai cũng không coi trọng dung mạo. Hơn nữa tướng mạo của mọi người đều đẹp, xuất sắc hơn Len có vô số người.

Đông Phương Bất Bại chỉ là không thích loại quan hệ không tầm thường giữa Len và Dương Liên Đình. Hai người không những dùng được tinh thần lực để trao đổi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bàn về chủ đề nào đó, cũng cách mình vô cùng xa, là những thứ mình không có cách nào giải thích được.

Lấy sự ngạo thị thiên hạ tự tin tự ngạo của Đông Phương Bất Bại, tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho việc trên đời này có điều gì đó mình không biết. Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, thế giới tương lai chỗ của Dương Liên Đình cùng Len cách xa nơi này đến vài ngàn năm, y muốn đuổi theo, còn cần cố gắng vô cùng.

Nhưng Đông Phương Bất Bại có lòng tin với chính bản thân mình. Y tin tưởng với năng lực cùng tài trí của mình, một ngày nào đó có thể đứng ngang hàng với Liên đệ của y.

Sức ăn của Dương Ái Húc rất lớn. Đại khái là đã phát hiện dịch sữa của mẫu thân so với bảo mẫu trước kia khác nhau, rốt cuộc cũng là huyết nhục tương liên, khiến cho nó cảm thấy hương vị rất tốt, bởi vậy từng ngụm từng ngụm uống ‘sữa mẹ’, so với bình thường còn ăn nhiều hơn bình thường. Một đôi mắt lục bích mở thật to, sáng long lanh tràn đầy tinh thần.

“Ta nói Húc nhi a, con đã uống đủ chưa?”

Nhi tử này của Đông Phương Bất Bại giống như không thể dừng lại, nụ hoa cũng bị nó hút đến mức đau nhức phát ngứa. Đông Phương Ái Liên ở bên cạnh oa oa khóc lớn, kêu to đòi ăn, Đông Phương Bất Bại thật sự rất lo lắng rằng chút sữa mới hình thành của mình, không đủ cho một mình con lớn ăn.

Cũng may Len khi tạm thời cải tạo thân thể của y cũng đã nghĩ đến điểm này, cho nên điều chỉnh hệ thống phân bố sữa của y thật thích hợp, một vú bên trái, cũng đủ cho Dương Ái Húc ăn no rồi.

“Ợ…….”

Dương Ái Húc rốt cuộc cũng ngừng lại. Nó chóp chép cái miệng nhỏ nhắn, kếu ‘ợ’ một tiếng. Sau đó đôi mắt to lục bích nheo lại, dường như bắt đầu muốn ngủ.

Đông Phương Bất Bại vội vàng đặt nhóc xuống, bế tiểu nhi tử lên.

Y còn đang cho tiểu nhi tử uống sữa thì, Dương Liên Đình đã trở lại.

“Liên đệ, ngươi đã về rồi.”

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười, sau đó có chút đắc ý đong đưa hài tử trước ngực, giống như đang nói: Ngươi xem đi, ta tự cho con ăn sữa này.

Dương Liên Đình không hề nghĩ đến sau khi mình đẩy cửa ra lại trông thấy một khung cảnh hương diễm mà tràn đầy từ ái như vậy, không khỏi mở to mắt, đột nhiên cảm thấy nói không nên lời.

Đây quả thực là một bức họa thánh khiết mà.

Dương Liên Đình nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất Bại đang mỉm cười từ ái, bộ ngực trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, còn có làn da nhẵn nhụi……lại có một loại cảm giác không thể xem nhẹ.

Tâm nguyện của Đông Phương Bất Bại được đền bù, toàn thân tràn ngập suy nghĩ yêu thương, hơn nữa còn dào dạt đắc ý cùng vui sướng vì biết được mình có tự mình cho các con ăn sữa, liền không hề phát hiện người trước mặt đang nhìn thẳng vào mình.

Y một bên vỗ vỗ dỗ dành tiểu nhi tử, một bên không ngừng điều chỉnh bộ ngực so với nữ nhân mà nói thì vô cùng bằng phẳng của mình, thỉnh thoảng đem nụ hoa rơi khỏi miệng nhi tử nhét trở lại.

Khí lực của Đông Phương Ái Liên rõ ràng không bằng ca ca, hút cũng rất chậm. Nhưng là nhóc rất kiên nhẫn, bàn tay nhỏ bé nắm lại, thỉnh thoảng sờ sờ vú của mẫu thân, một đôi mắt to đen láy hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mẫu thân.

Đại khái thì trong lòng nhóc đang suy nghĩ, sao hôm nay mẫu thân lại cho ta ăn a. Bất quá hương vị của mẫu thân rất tốt, so với đám bảo mẫu thì ngon hơn nhiều.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy tiểu nhi tử hút cắn mình không đau như lúc trước, chính là sức ăn lại tuyệt đối không nhỏ hơn hơn trưởng tử. Cứ một lát công phu như vậy, y đã cảm thấy mình đói bụng.

Thật vất vả thấy tiểu nhi tử đã ăn no, Đông Phương Bất Bại đặt hài tử ở trên giường, lại xoay người chỉnh lại quần áo của mình. Thấy nụ hoa còn lưu lại chút dịch sữa, liền lấy khăn thêu ra, muốn cẩn thận lau đi.

Ai ngờ Dương Liên Đình bỗng nhiên nói:

“Chờ chút, đừng lau.”

Đông Phương Bất Bại đưa khăn thêu trong tay tới, ai ngờ Dương Liên Đình không nhận, mà đưa mặt qua.

Đông Phương Bất Bại càng hoảng sợ, nói:

“Liên đệ, ngươi đang làm cái gì?”

Dương Liên Đình lẩm bẩm:

“Ta muốn nếm thử.”

Nói đoạn vươn lưỡi ra, quấn lấy nụ hoa đỏ tươi mượt mà của Đông Phương Bất Bại, đem sữa tươi còn sót lại nuốt vào trong miệng.

“Ô……”

Đông Phương Bất Bại không biết là có chuyện gì xảy ra. Vừa rồi lúc các con hút, rõ ràng chỉ cảm thấy có chút ngứa, cũng có chút đau. Chính là Dương Liên Đình vừa mút, lại khiến cho toàn thân y mềm nhũn, chỉ cảm thấy phần ngực khẽ run, hạt nhỏ tròn tròn đứng thẳng dậy.

Dương Liên Đình nhắm mắt vẻ mặt si mê, liếm môi nói:

“Mùi vị không tệ……”

Đông Phương Bất Bại mặt mày đỏ thẫm, một phen đẩy hắn ra, sẵng giọng:

“Liên đệ.”

Dương Liên Đình hưng phấn nhìn y:

“Nguyên lai sữa mẹ chính là loại hương vị như thế này. Đông Phương, để cho ta nếm thử một chút.”

“Đi chết đi, không được.”

Đông Phương Bất Bại đẩy hắn ra, đỏ mặt nói:

“Đã không còn nữa, để cho các con ăn sạch rồi, đừng có quấy rồi.”

Dương Liên Đình vẫn chưa thỏa mãn nói:

“Tại sao lại là quấy rối a. Ta thấy hai tiểu hài tử ăn rất ngon lành, ngươi đừng keo kiệt thế a, để cho ta ăn thêm một chút.”

Đông Phương Bất Bại túm chặt vạt áo, cười tránh đi, nói:

“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ta cho ăn sữa? Hôm nay là ngày đầu tiên các con ăn sữa, thật sự không còn. Ai nha, ngươi mau tránh ra, ta đã đói bụng, muốn đến phòng bếp làm chút gì đó để ăn.”

Dương Liên Đình vỗ tay nói:

“Đúng rồi. Len đã nói, nuôi bằng sữa mẹ, phải đảm bảo cơ thể mẹ hấp thụ đủ dinh dưỡng, bằng không sẽ không có sữa. Đông Phương, ngươi mau mau ăn nhiều một chút, hảo hảo bồi bổ thân thể, lần sau ta cũng muốn nếm thử.”

Đông Phương Bất Bại không để ý đến hắn. Đặt hai nhi tử đặt lên trên giường dỗ ngủ, tự đến phòng bếp bù lại cái bụng bị hao hụt.

Buổi tối phu phu hai người lên giường, Dương Liên Đình nói:

“Hôm nay cho các con bú sữa, cảm thấy thế nào, có thỏa mãn không?”

Đông Phương Bất Bại tựa vào lồng ngực của hắn, trầm thấp lên tiếng.

Dương Liên Đình chạm lên lồng ngực của y, nói:

“Ta nghe nói sữa mẹ nuôi hài tử vô cùng tốt. Các con có thể được uống sữa của ngươi, cũng là phúc khí của bọn nó.”

Đông Phương Bất Bại nhớ đến con gái, nói:

“Nếu như lúc sinh Bảo Nhi cũng được tự mình nuôi thì tốt rồi, nhất định so với bây giờ còn khỏe mạnh thông minh hơn.”

Dương Liên Đình cười nói:

“Khuê nữ của chúng ta rất khỏe mạnh, rất thông minh, có ăn sữa mẹ hay không cũng không có liên quan.”

Đông Phương Bất Bại cũng hơi mỉm cười, đột nhiên đẩy tay của hắn ra, nói:

“Đừng xoa nữa. Khó chịu.”

Dương Liên Đình có chút khẩn trương:

“Ngực khó chịu sao? Có phải là không thích ứng được với việc cải tạo thân thể? Xem ra tự cho ăn sữa vẫn là quá miễn cưỡng.”

Đông Phương Bất Bại buột miệng cười, nói:

“Không phải. Là tại, tại…….cái kia, ngươi cứ sờ như vậy, liền khó chịu.”

Dương Liên Đình hỏi:

“Tại cái gì?”

Trong bóng tối, gương mặt Đông Phương Bất Bại đột nhiên trướng đến đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói không nên lời.

Dương Liên Đình bừng tỉnh đại ngộ:

“Là bị trướng sữa a.”

Đông Phương Bất Bại che miệng của hắn, nói:

“Đừng nói nữa, mắc cỡ chết người.”

Dương Liên Đình cười nói:

“Giờ là đêm hôm khuya khoắt, lại ở trong phòng ngủ của chúng ta, có gì mà phải thẹn thùng.”

Đột nhiên nhớ tới một bức tranh đẹp buổi chiều nhìn thấy, cảm xúc không khỏi bùng nổ, không có ý tốt nói:

“Đông Phương, trướng sữa rất khó chịu sao? Ta giúp ngươi hút khẽ một chút.”

Đông Phương Bất Bại vội vàng che ngực:

“Không thể, giữ lại cho bọn nhỏ a.”

Dương Liên Đình nhìn bộ dáng khẩn trương đề phòng của y, nhịn không được cười ha ha, nói:

“Lão bà, ngươi thật đáng yêu.”

Nói đoạn liền bổ nhào qua, không thuận theo cũng không buông ra, nhất định phải hảo hảo nếm thử mới được.

Đông Phương Bất Bại nhất định không chịu.

Hai người đang cười đùa ở trên giường, đột nhiên hai nhi tử ở trên giường nhỏ bên ngoài màn cất tiếng khóc nỉ non.

Đông Phương Bất Bại giống như được đại xá, nói:

“Bọn nhỏ đói bụng, ta muốn cho chúng nó ăn sữa.”

Nói rồi liền đẩy Dương Liên Đình ra, xoay người xuống giường.

Dương Liên Đình thân trên xích lõa, chống đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đốt nến, kiên nhẫn ôm bọn nhỏ vỗ vỗ dỗ dành, chậm rãi lấy vú ra, khóe miệng không khỏi nhếch nhếch lên, lộ ra thần sắc ôn nhu.

Đông Phương Bất Bại vô tình quay đầu lại, trông thấy ánh mắt của hắn, ngượng ngùng cười, chỉ cảm thấy giờ này khắc này, nhân sinh đắc ý, hạnh phúc mỹ mãn, không còn bất cứ điều tiếc nuối nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play