Hai người kia xoay người tìm tới tìm lui, cũng không biết là đang tìm cái gì.
Đông Phương Bất Bại không còn kiên nhẫn đứng xem nữa. Tâm y vừa động, đã đi vào Thành Đức đường của Hắc Mộc Nhai, thấy Nhậm Ngã Hành cùng đám người Đồng Bách Hùng hai bên đang giằng co.
Đông Phương Bất Bại vừa trông thấy Nhậm Ngã Hành thì hai tròng mắt lập tức phát hỏa, song chưởng đánh thẳng qua. Ai ngờ bóng dáng lóe lên, lại xuyên qua thân thể của Nhậm Ngã Hành.
Đông Phương Bất Bại chấn động, lúc này đột nhiên mới nhận ra trạng thái của bản thân, y nhìn xuống hai tay, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là: Chẳng lẽ ta đã chết rồi?
Ý nghĩ này khiến cho y hoảng sợ không thôi, oán hận nhìn sang Nhậm Ngã Hành, sau đó khống chế tinh thần của mình lướt về Hinh Viên.
Khi vào đến sân của Hinh Viên thì trông thấy Dương Bảo Nhi đang dựa vào bên cạnh y không ngừng kêu gọi, trái tim Đông Phương Bất Bại co rút đau đớn, đau lòng không thôi.
Y còn có Bảo Nhi a……Làm sao y có thể vứt bỏ Bảo Nhi mà đu một mình được?
Nhưng mà……Đông Phương Bất Bại phát sầu nhìn thân thể mình, lại không biết làm cách nào để quay về.
Y trông thấy lồng ngực của mình vẫn còn phập phồng, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng lại không phải là màu tro tàn. Hơn nữa bụng của y phồng lên cao cao, hai tiểu bảo bối chưa sinh hình như vẫn còn nhúc nhích ở bên trong.
Điều này khiến cho y gấp đến độ xoay vòng. Cho dù y có tài trí hơn người, cũng chưa từng gặp qua loại tình huống ‘linh hồn xuất ra’ như thế này, chân tay không khỏi luống cuống.
“Bảo Nhi! Bảo Nhi!”
Đông Phương Bất Bại cơ linh khẽ động, tập trung gọi Dương Bảo Nhi. Quả nhiên Dương Bảo Nhi chấn động toàn thân, nhìn quanh bốn phía kêu lên:
“Mẫu thân – mẫu thân mau quay về!”
Theo tiếng gọi này của Dương Bảo Nhi, Đông Phương Bất Bại chợt thấy trước mắt mình một mạt sáng trắng lóe lên, sau đó liền cảm nhận được đau đớn từ trong bụng.
Y hừ một tiếng, đưa tay đặt lên bụng, lập tức mở mắt ra, phát hiện mình đã quay về thân thể.
Dương Bảo Nhi kinh hỉ nói:
“Mẫu thân, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Ô ô ô ô, vừa rồi Bảo Nhi rất sợ hãi…….”
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, chống xuống đất cố hết sức ngồi dậy, ôm Dương Bảo Nhi nói:
“Bảo Nhi đừng sợ, vừa rồi mẫu thân chỉ bất tỉnh một lát, hiện tại không còn gì đáng ngại nữa.”
Y cũng không rõ ràng lắm làm sao mình lại quay về được, nhưng là chân khí trong cơ thể đã vận hành đúng đường, hơn nữa đan điền dồi dào khí hải, dường như nội lực lại tăng thêm một tầng nữa.
Trong lòng y thầm giật mình, cố gắng điều chuyển nội tức bảo vệ thai nhi trong bụng. nhưng hai thai nhi vừa rồi dường như cảm giác được tinh thần thể của cơ thể mẹ không có mặt, lúc này vô cùng bất an, giãy dụa động đậy không chịu nghỉ.
Đông Phương Bất Bại đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám biểu lộ ở trước mặt Bảo Nhi. Y cố hết sức đứng dậy, lại phát hiện ra mình hoạt động không tiện, ngồi dưới đất rồi liền rất khó đứng lên.
“Mẫu thân, để con đỡ người.”
Dương Bảo Nhi hiểu chuyện muốn giúp đỡ, nhưng cơ thể của bé quá nhỏ, còn chưa cao đến đùi của Đông Phương Bất Bại, đương nhiên không có khả năng đỡ người đứng dậy.
Đông Phương Bất Bại chưa từng nghĩ tới rằng bản thân mình võ công cái thế, lại có một ngày ngồi dưới đất không đứng dậy nổi. Mặc dù thân thể y nặng nề, hoạt động không tiện, nhưng là nội tức của y vừa hỗn loạn, lúc này tay chân bủn rủn, cũng còn chưa có khôi phục kịp.
Y cười khổ:
“Bảo Nhi, đi kéo Hổ Đầu dậy, bảo nó tới đỡ nương.”
Đông Phương Bất Bại lần này thai khí đại động, thai nhi suýt nữa thì khó giữ được, khiến cho Bảo Nhi quá mức sợ hãi, rốt cuộc đành phải nhất thời đè ép ý niệm đi tìm Dương Liên Đình trong đầu xuống. Vô luận như thế nào, hiện giờ y là mẫu thân của ba hài tử, làm sao có thể nhẫn tâm không thèm để ý đến bọn chúng chứ.
Hinh Viên đã sớm được chuẩn bị đầy đủ, phòng bếp cùng tầng hầm đều trữ đầy lương thực, mấy ngày nay y cùng Dương Liên Đình vốn đã chuẩn bị chuyển đến, ai ngờ vẫn là chậm một bước.
Đông Phương Bất Bại nghĩ tới Dương Liên Đình, lòng liền đau như đao cắt, không cách nào kiềm chế được, vì vậy đành phải cố gắng dời đi lực chú ý của mình.
Y nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt mười ngày, thân thể mới được dưỡng tốt. Vết thương do kiếm gây ra trên người đã sớm lành hẳn, chủ yếu là do hai tiểu bảo bối trong bụng bị chấn động không nhỏ, khiến cho y ăn khổ lớn.
Trong khoảng thời gian này Dương Bảo Nhi giống như một tiểu đại nhân chuẩn bị cơm canh, chăm sóc mẫu thân, trưởng thành sớm đến mức khiến cho người ta đau lòng. Nhưng cùng lúc đó, tinh thần lực cùng thể lực của bé đều tăng mạnh, thân thể trưởng thành mãnh liệt, nhìn qua đã có bộ dáng bốn năm tuổi.
Gen của bé khác với trẻ con bình thường, lần này dưới kích thích của biến cố, kích phát năng lực cùng thân thể song song tăng trưởng, đã đạt đến độ phát triển giống như của nhân loại cấp độ cao, không chỉ có lợi với bé, còn kích phát ra tiềm năng của bé, khiến tinh thần thể của bé sau này có thể cao hơn một tầng.
Đông Phương Bất Bại ngược lại không có chú ý đến nhưng điểm này. Trước giờ y chưa từng nuôi trẻ con, cũng không biết một hài tử bình thường lớn lên sẽ có bộ dáng như thế nào, chỉ cảm thấy con gái mình sớm thông minh trưởng thành, thật là nhu thuận đáng yêu, trong tâm thấy kiêu ngạo, một chút cũng không cảm thấy lo lắng. Chỉ là những ngày này nằm ở trên giường an thai, trong tâm có chút buồn khổ. Vì để không suy nghĩ miên man, y bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân vì sao ngày ấy mình lại ‘linh hồn thoát xác’.
Y thông tuệ dị thường, rất nhanh đã nắm được bí quyết, lại một lần nữa triển khai tinh thần thể quay về Hắc Mộc Nhai ‘dò xét’, lại phát hiện Nhậm Ngã Hành đang xây dựng ảnh hưởng, còn dùng Tam thi não thần đan khống chế một số đông người, đám người Đồng Bách Hùng cùng Triệu Khoan tuy rằng uy vọng có thừa, nhưng thế lực lại không đủ, không có cách nào hoàn toàn chống lại, bởi vậy Nhật Nguyệt Thần giáo gần như phân thành hai nửa, tự làm theo ý mình.
Loại tình huống này khiến cho Nhậm Ngã Hành rất là tức giận. Lão một lòng muốn thu hồi quyền lực, nhưng vẫn không có cách nào được như ý, tính tình không khỏi trở nên nóng nảy dị thường.
Lão thay đổi rất nhanh. Ngày ấy lão dịch dung lên nhai, Đông Phương Bất Bại cũng không chú ý tới, lúc này mới phát hiện tóc của lão đã trắng xóa toàn bộ, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, mặc dù mới có năm mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như lão ông thất tuần.
Đông Phương Bất Bại cười nhạo, biết nguyên nhân là do dược lão hóa Dương Liên Đình ngầm hạ cho lão, không khỏi âm thầm thống khoái.
Chỉ là Nhậm Ngã Hành bất mãn với cục diện ‘song quyền phân lập’ này, vì vậy bày ra âm mưu tiêu diệt Ngũ Nhạc Kiếm phái. Nếu như việc này thành công, lão liền có thể chính thức thu phục được cao thấp toàn bộ Thần giáo.
Đông Phương Bất Bại bởi vì tinh thần lực không đủ, tinh thần thể không thể phiêu đãng quá lâu bên ngoài, bằng không thân thể sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, đối với hai hài nhi chưa sinh ra trong bụng cũng không tốt, cho nên chỉ có thể nhân lúc cơ thể tràn đầy tinh lực thì ngẫu nhiên ra dò xét một vòng, sau đó nhanh chóng quay về. Cho nên đối với âm mưu của Nhậm Ngã Hành, y chỉ tìm hiểu mơ hồ, cũng không biết được toàn bộ.
Bất quá dù chỉ như vậy, cũng đủ rồi.
Trong tâm Đông Phương Bất Bại đã định ra kế sách, nhưng khổ nỗi lúc này mình hoạt động bất tiện, chẳng lẽ lại……muốn một thân mang bầu tái xuất giang hồ?
Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu y một lần, sau đó liền bị vứt ra sau đầu.
Y không phải loại người do dự bất định, cũng không phải nữ nhân chân chính, không có nhiều băn khoăn như thế. Nếu tâm y đã định, liền sẽ không để cho bất luận thứ gì khác cản trở. Huống chi chỉ là mang thai mà thôi, trong lòng y cũng không phải việc lớn gì. Cho dù toàn bộ võ công của y có bị phế, tay chân đều tàn, chuyện mà y muốn làm cũng sẽ không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà phải ngừng lại.
Chủ ý của y đã quyết, liến cố gắng điều dưỡng thân thể, cẩn thận an ủi thai nhi trong bụng. Khi y rốt cuộc cũng cảm thấy thai khí ổn định rồi, liền thu dọn đồ đạc mang theo Dương Bảo Nhi cùng tiểu Hổ Đầu rời khỏi Hinh Viên.
Đằng sau Hinh Viên có một mật đạo, thông đến một trấn nhỏ bên ngoài sơn cốc ở bên kia Hắc Mộc Nhai. Con đường này Dương Liên Đình từng dẫn y đi qua, còn từng khuyên y nếu ở trên nhai lâu cảm thấy nhàm chán, có thể đi ra ngoài dạo một vòng. Nhưng Đông Phương Bất Bại không thích gặp người ngoài, tất nhiên là chưa bao giờ dùng qua mật đạo này.
Dương Bảo Nhi ngồi ở trên lưng tiểu Hổ Đầu, đung đưa chân nhỏ nha, nói:
“Mẫu thân, chúng ta đang đi đâu đây?”
Đông Phương Bất Bại sờ sờ đầu của bé, mỉm cười:
“Chúng ta đi tìm phụ thân con.”
Dương Bảo Nhi mừng rỡ, mắt sáng lên, nói:
“Con vẫn chưa cảm nhận được phụ thân, chúng ta đi tìm người sao? Vậy cũng thật tốt quá, nếu như phụ thân trông thấy con lớn hơn, người nhất định sẽ rất cao hứng. Mẫu thân, người nói xem phụ thân hiện tại đang ở chỗ nào? Phụ thân có biết chúng ta đi tìm người không? Người lâu như vậy cũng chưa trở lại, có nhớ Bảo Nhi không?”
Dương Bảo Nhi líu lo, một mực hưng phấn nhắc đến Dương Liên Đình.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, trong nội tâm cũng thầm nói: Liên đệ, ngươi yên tâm, dù là chân trời hay góc biển, ta nhất định sẽ tìm được ngươi!
Y nheo nheo mắt, nghĩ tới trong khoảng thời gian này vẫn tìm kiếm khắp nơi trên Hắc Mộc Nhai, nhưng không có tìm thấy bóng dáng của Thôi Nguyệt Đào, cũng không biết tiện nhân kia đã chết hay chưa. Nếu như phụ nữ (cha và con gái) Nhậm Ngã Hành cùng Nhậm Doanh Doanh đã bình an vô sự, phỏng chừng tiện nhân kia cũng vẫn còn sống.
Rất tốt! Còn có nhiều kẻ thù sống như vậy, y cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch nhàm chán.
Đông Phương Bất Bại mang theo Dương Bảo Nhi đi vào trấn nhỏ, bởi vì tiểu Hổ Đầu quá mức gây sự chú ý của người khác, cho nên bảo nó vào rừng, không có việc gì thì không cần đi ra.
Tiểu Hổ Đầu không cam lòng cũng không dám lắc đầu, ngoan ngoãn đi vào trong núi sâu. Dấu vết tinh thần của Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi khắc dấu trên người nó quá sâu, khác với lão hổ bình thường, sớm đã nhận chủ, nghe lời giống như một con mèo nhỏ.
Dương Bảo Nhi mất đi người bạn cùng chỗ ngồi, có chút rầu rĩ không vui. Nhưng nghĩ đến việc sắp đi tìm phụ thân, liền trở nên phấn chấn như cũ.
Đông Phương Bất Bại mặc cho bé một thân nam trang, lại đem đầu tóc buộc gọn, nhìn qua chỉ thấy là một tiểu công tử phấn điêu ngọc mài.
Đông Phương Bất Bại lại mặc một thân y phục của phụ nhân. Y hành xử vốn có nhiều phong thái của nữ tử, bụng lại nhô cao, hơi trang điểm một chút, tuyệt không lo lắng có người nhận ra mình.
Y dẫn Dương Bảo Nhi một đường đi đến một tòa nhà thanh tĩnh trong tiểu trấn, gõ cửa đúng ba tiếng.
Rất nhanh đã có một lão giả ra mở cửa, mở to đôi mắt vẩn đục dò xét hai người từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn phần bụng của Đông Phương Bất Bại, chậm rãi nói:
“Vị phu nhân này, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì. Y đang đội mũ trùm của phụ nhân bình thường, che kín khuôn mặt, một tay dắt Dương Bảo Nhi, một tay lấy ra một cái mộc bài màu đen.
Lão giả kia ánh mắt khẽ động, lập tức khom người đón y đi vào, cũng vội vàng đóng kỹ cửa chính lại.
Đông Phương Bất Bại dẫn Dương Bảo Nhi giống như đi về nhà của mình, đường hoàng đi vào, ngồi xuống chủ vị, nói:
“Đem tất cả người gọi đến. Ta có việc cần phân phó.”
Lão giả kia tiếp lệnh, lui xuống.
Rất nhanh, mọi người trong tòa nhà đã tề tựu đầy đủ. Có một người làm vườn, hai nữ đầu bếp, một nha hoàn, hai nô bộc, thậm chí còn có cả chủ nhân tòa nhà này, một người trung niên từ kinh thành đến đây định cư.
Mấy người kia tuy rằng diện mạo bình thường, cách ăn mặc hay bộ dáng đều phù hợp với thân phận của mình, nhưng Dương Bảo Nhi lại ẩn ẩn cảm thấy có sự khác biệt.
Đông Phương Bất Bại không tháo mũ trùm xuống, cũng không để lộ thân phận, chỉ là không ngừng phân phó xuống, những người kia đều tự lĩnh mệnh rồi lui.
Dương Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, cảm thấy mẫu thân hôm nay rất không giống lúc bình thường, có loại……khí thế bình tĩnh cao cao tại thượng, loại khí độ thong dong chỉ huy, không khỏi khiến cho tim Bảo Nhi đập mạnh, ánh mắt nhìn mẫu thân càng trở nên sùng bái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT