Mặt trời lên cao, Phượng Tĩnh Xu thỏa mãn mở hai mắt ra, ngáp một cái thật đã, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, có lẽ cũng hơn mười giờ rồi! Đã lâu rồi còn chưa được ngủ thư thái như vậy, vẫn là trong nhà tốt!
Ngón trỏ Phượng Tĩnh Xu vừa động, mấy cái bóng xanh vọt ra, Lục Linh Lung yên lặng xếp chăn, thay y phục, rửa mặt cho Phượng Tĩnh Xu, sau khi xong lại phân phó người làm đưa điểm tâm tới.
"Tiểu Nha, hôm nay trong phủ có chuyện gì không?" Phượng Tĩnh Xu vừa ăn vừa lười biếng hỏi nha đầu của mình.
Tỳ nữ được gọi là tiểu Nha tên là Miêu Nha, là nha đầu mấy năm trước lúc Giang Sở Nhi đi ra ngoài mua về, được an bài ở trong viện của Phượng Tĩnh Xu. Từ nhỏ Phượng Tĩnh Xu đã độc lập, không cần bất luận kẻ nào tới hầu hạ, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy trong sân chỉ có tứ tỳ Phong Hoa Tuyết Nguyệt do nàng tự mình chọn lựa, ngay cả Duy nhi cũng cùng theo chăm sóc, hiện tại tứ tỳ đã lập gia đình, Giang Sở Nhi nghĩ tới sắp xếp cho nữ nhi thêm mấy nô tỳ tới hầu hạ, vì vậy thừa dịp Phượng Tĩnh Xu không ở nhà liền xếp người vào, Phượng Tĩnh Xu trở lại cũng không tiện nói gì.
"Hồi công chúa, hôm nay trong phủ cửa chính cũng sắp bị mấy vị công tử đến viếng thăm đạp phá rồi!" Vẻ mặt tiểu Nha sùng bái nhìn công chúa, ra sức bẩm báo nói, "Bọn họ đều nói muốn bái kiến công chúa, đều bị Trương Quý ca giữ cửa ngăn cản, ngay cả hoàng tử Hí Triều quốc vừa tới chơi cũng bị tiểu vương gia đuổi!"
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, "Đuổi cũng tốt, bớt việc." Tiếp đó lại hỏi: "Vậy là không có người nào thành công bước vào cửa hả?"
Tiểu Nha lắc đầu, "Có hai vị công tử tiến vào, còn có vị hoàng tử và tướng quân Việt Sa quốc cũng tiến vào rồi."
"Hả? Không phải nói không cho phép vào sao?"
"Muốn bái phỏng công chúa không được phép vào, còn lại vẫn có thể." Tiểu Nha giải thích: "Bốn vị công tử này, có một người là Đệ Ngũ công tử, mang theo vị đại thẩm ngốc đến tìm chân nhân xem bệnh, còn có một vị Hoa công tử, được phu nhân gọi đi, còn lại hai vị khác là đến chỗ rừng trúc, có thể là đi tìm chân nhân."
"Họ Hoa? Được mẫu thân gọi đi? Người nào?" Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết là ai có thể khiến mẫu thân triệu kiến.
"Không biết, nghe nói là người Hí Triều quốc, thích mặc một thân xiêm áo màu hồng, mấy ngày trước hắn đã tới rồi, lúc ấy là lão vương gia và tiểu vương gia gặp hắn." Tiểu Nha nghe được tin tức bên ngoài nên cái gì cũng biết.
Hoa? Hí Triều quốc? Áo hồng?
Một bóng người hiện lên trong đầu Phượng Tĩnh Xu, không phải là hắn chứ? Hắn tới làm gì? Sao mẫu thân lại muốn gặp hắn?
Hai ba miếng đã dùng xong bữa sáng, sau khi phân phó nếu có người đến tìm, chỉ cần không có liên quan đến triều đình, dieendaanleequuydonn rồi tới thông báo một tiếng, Phượng Tĩnh Xu liền đứng dậy đi tới viện của Giang Sở Nhi.
Dọc theo đường đi có mấy hạ nhân qua lại thấy Phượng Tĩnh Xu đều mang vẻ mặt sùng kính thỉnh an, Phượng Tĩnh Xu cười đáp lại, cười đến mặt cũng cứng ngắc, mới đến được ngoài cửa phòng của Giang Sở Nhi. Vừa muốn gõ cửa, liền nghe được giọng nói từ bên trong truyền tới.
"Sao Hoa công tử lại phải như thế chứ?" Giọng Giang Sở Nhi dịu dàng tinh tế, nghe qua làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
"Ta cũng không biết, chỉ biết khi ta cách nàng rất gần, sẽ cảm thấy thật thỏa mãn, nhưng vừa rời khỏi nàng, càng xa lại càng nhớ nhung, càng nhớ lại càng đau lòng, " Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ khổ sở, "Vừa mới bắt đầu, ta còn không muốn thừa nhận, ta vẫn cảm thấy mình là một người phong lưu, không thể nào cứ bị buộc tâm lại như vậy, cho đến khi nàng rời đi, ta mới ngày ngày ngồi ở trong lương đình nàng đã từng ngồi, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, nàng tuyệt đại phong hoa, da.nlze.qu;ydo/nn những bài thơ nàng đã từng viết, ta đều sẽ xem lại, chỉ cần nghĩ tới ngày đó nàng mang theo Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư rời đi, mà ta chỉ có thể nóng ruột trừng mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta liền sẽ cảm thấy đau lòng! Biểu muội của ta nói cho ta biết, ta yêu nàng, ta không tin, nhưng mà nàng nói, bỏ lỡ, sẽ tiếc nuối cả đời, nếu ta không đuổi theo được, từ nay về sau, bên cạnh nàng sẽ không còn vị trí của ta, ngay cả cơ hội đứng nhìn nàng từ xa cũng không có, ta liền cảm thấy thế giới của ta gần như sắp sụp đổ rồi!"
Thao thao bất tuyệt, người ở bên trong lại nói rất nhiều, Phượng Tĩnh Xu rũ mí mắt xuống, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa. Nàng chưa bao giờ biết rằng, chỉ chung đụng mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng lại khiến một người yêu một người khác, dùng tất cả tình cảm đến tận đây. Ba nam nhân bên người nàng, Duy nhi cùng nàng sống từ nhỏ bồi dưỡng ra được tình cảm, ngay cả Tĩnh Ảnh, cũng trải qua thời gian dài chung đụng, mới bị tình cảm sâu đậm của hắn làm cho động lòng, tiến tới đón nhận hắn, mà Tuân Thư, nhân nhi nho nhỏ, đáng yêu đó, mặc dù vừa bắt đầu chỉ thương tiếc hắn, sợ một nam tử ngây thơ như hắn sau này sẽ bị người khi dễ, sẽ ô nhiễm khối ngọc thô thuần khiết chưa được mài dũa này, mới có thể dưới tình hình kích động cầu thân với phu thê Tuân Nhữ Dương, mà bây giờ, trong lòng lại càng tràn đầy tình cảm với hắn, ở trong thế giới của hắn, cũng chỉ có Phượng Tĩnh Xu nàng.
Mặc dù nàng được có danh muốn mĩ nam khắp thiên hạ, thế nhưng cũng chỉ ngoài miệng nói thế thôi, dọc theo đoạn đường này, nàng thật sự chưa thấy thích người nào, hôm nay, lại bị nam nhân đuổi tới cửa nhà, ngay cả phụ mẫu cũng đã gặp, nam nhân như vậy, đột nhiên khiến Phượng Tĩnh Xu cảm thấy hoảng hốt, tim của nàng không ngừng phập phồng theo giọng nói ở bên trong kia, "Thịch! Thình thịch!......"
Một cái tay đột nhiên khoác lên vai Phượng Tĩnh Xu, thân thể Phượng Tĩnh Xu nhạy bén theo phản xạ xoay người đâm về phía sau, lúc nhìn thấy người tới, kinh hãi thu hồi nội lực, bàn tay cứng ngắc dừng ở bên cổ người tới, tay kia, chỉ kém một chút nữa, sẽ phải đâm rách cổ người tới!
Cả đời này của Phượng Vu Dực, đánh qua một trận, chịu thương đau, đi lên chiến trường, gặp phải qua sống chết, nhưng lại chưa có một lần cảm giác cái chết cách mình gần như vậy, nhìn tay nữ nhi dừng ở bên cổ bản thân, hơi thở lạnh lẽo dày tràn vào đáy lòng hắn, chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây chính là công phu của Lục Miểu sao? Bá đạo lợi hại như vậy, dinendian.lơqid]on xem ra, mười năm này, quả thật không phí công nữ nhi rời đi! Sau khi Phượng Vu Dực sợ hãi xong, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào. Nhìn vẻ mặt nữ nhi áy náy, lắc đầu ý bảo không có gì. Tất cả đều xảy ra trong yên lặng, rồi lặng lẽ qua đi. Truyền tới bên tai chính là giọng nói dịu dàng của thê tử, an ủi trái tim của hắn.
"Ngươi phải biết, bây giờ nàng đã có ba trượng phu."
Phượng Vu Dực và Phượng Tĩnh Xu nhìn nhau, Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, trong mắt tràn đầy hỏi thăm: người đã sớm biết?
Phượng Vu Dực mỉm cười gật đầu: là phụ thân đã giúp con giám định!
Phượng Tĩnh Xu liếc mắt xem thường, giám định gì chứ? Bây giờ nói còn sớm mà! Nhận hắn đâu có đơn giản như mua một con mèo, con chó về đâu?
"Ta biết, ta cũng từng đấu tranh một hồi, nhưng chính ta không bỏ được! Nếu quả thật có lúc ta buông tay ra, ta nghĩ, đó chính là lúc tận cùng của đời người!" Âm thanh kiên định truyền đến, Phượng Vu Dực nhướng mày nhìn Phượng Tĩnh Xu: thế nào, không tệ chứ? Rất cố chấp đó!
Phượng Tĩnh Xu lại trừng lớn mắt, Hoa Ngọc Dung chính là một quỷ phong lưu, tạm thời không nói đến hắn có ý định gì với nàng, những lời tâm tình ngọt ngào này, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối tiện tay nghĩ tới, vì vậy, chỉ dựa vào miệng nói, Dieenndkdan/leeequhydonnn nàng chỉ có thể tin tưởng ba phần, còn lại, phải nhờ vào biểu hiện của hắn rồi, dù sao, không phải cứ đến một người là nàng phải thu một người, nói như vậy, hậu viện của nàng chẳng phải còn nhiều hơn hậu cung của hoàng thúc thúc rồi sao?
Bên trong truyền đến tiếng khóc thút thít của Giang Sở Nhi, vừa khóc vừa nói "thật đáng thương", Phượng Tĩnh Xu đột nhiên có loại ảo giác, nương của nàng sao lại giống như người bạn tốt Lưu Tiểu Đồng của nàng ở hiện đại khi xem những bộ phim tình cảm Đài Loan và Hàn Quốc vậy? Vừa nhìn chuyện tình yêu bi thảm của người khác vừa lau nước mắt nói "thật đáng thương", đổ mồ hôi, chẳng lẽ mẫu thân có loại yêu thích này sao?
Khó nói, vẫn nên tranh thủ thời gian đẩy người xuất hiện, mẫu thân khóc, nhất định phụ thân muốn đi "an ủi" một phen.
Nghĩ tới, Phượng Tĩnh Xu cố ý ho hai tiếng, đưa tay gõ cửa. Tiếng khóc bên trong lập tức ngừng lại, Giang Sở Nhi dùng giọng điệu mang theo tiếng khóc hỏi: “Ai vậy?"
"Nương, hài nhi vội tới thỉnh an người." Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng nói.
"Vào đi!"
Cửa vừa mở ra, Phượng Tĩnh Xu không tự chủ dùng mắt tìm kiếm bóng dáng màu hồng này, nhìn thấy hắn cũng đang ở đây nhìn mình, nhịp tim không khỏi lại tăng nhanh một chút.
Phượng Vu Dực đau lòng tiến lên ôm lấy Giang Sở Nhi hỏi này hỏi nọ, rồi mượn cớ đuổi hai người ra, tạo cơ hội cho con rể chuẩn của mình, mà chính hắn cũng vội vàng tạo người, thân thiết với nương tử một phen.
Hai người bị đuổi ra ngoài im lặng đi, để Phượng Tĩnh Xu dẫn tới rừng trúc.
Hoa Ngọc Dung đi theo sau lưng Phượng Tĩnh Xu, nhìn bóng dáng cứng ngắc ở phía trước, lấy dũng khí hỏi: “Có phải nàng đã nghe thấy không?"
"Ta biết nàng đã nghe!" Mặc dù không thấy được vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu, nhưng từ giọng điệu nói chuyện cũng biết nàng không bình thường, thường ngày Phượng Tĩnh Xu nói chuyện luôn mang theo sự thờ ơ, nhưng lại có một loại tư thái bễ nghễ rằng "tất cả đều ở trong tay", thế nhưng lúc này nàng lại nói chuyện lại mang theo một chút lo âu, không được bình tĩnh giống như lúc bình thường. Hoa Ngọc Dung khẳng định, nàng nhất định đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hắn và vương phi, về phần nghe được bao nhiêu hắn không biết, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhưng hắn dám khẳng định câu nói sau cùng nàng đã nghe được. Hoa Ngọc Dung có chút xấu hổ, nhưng lại có chút may mắn, nàng nghe thấy lời của mình, như vậy hắn cũng không cần nghĩ làm cách gì để bảy tỏ tình ý? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ mất bình tĩnh lúc này của nàng, chắc hẳn cũng có cảm giác với hắn chứ? Hắn, vẫn còn có cơ hội chứ?
Nghĩ như vậy, lòng hắn vốn có chút bất an giờ lại thêm một chút tự tin, hắn đi đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu, chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, "Nàng biết rõ ràng tâm ý của ta, tại sao còn muốn giả bộ như không biết?"
Phượng Tĩnh Xu bị Hoa Ngọc Dung nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy mình giống như không chỗ để trốn, chỉ có thể bị vây ở trong tầm mắt của hắn, một luồng khí nóng dâng lên, nhất thời hai gò má nóng ran!
"Xu Xu, ta ngàn dặm xa xăm đuổi tới đây, vì có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy nàng, ta không tiếc trở lại Hí Triều quốc, tiến vào quan trường mà bản thân không muốn đặt chân vào kia, đón nhận lấy quan hàm mà bản thân ta đã khước từ, bồi theo hai người quyền quý mà ta không thích lên đường bôn ba đi tìm nàng, ta không dám ở trước mặt nàng khoe ta vì nàng mà chịu đựng nhiều thứ (ngươi đã sớm khoe xong rồi......), ta chỉ muốn cho nàng hiểu tâm ý của ta! Ta chỉ muốn nàng cho ta một câu trả lời rõ ràng! Chẳng lẽ ngay cả thừa nhận việc nàng đã biết ta thích nàng cũng không làm được sao? Cũng khó khăn như vậy sao? Hay là, nàng đã biết rồi, nhưng lại làm bộ như không biết, là vì cự tuyệt ta?" Hoa Ngọc Dung nhỏ nhẹ nói, mang theo thương tâm, nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, dung mạo của nàng khắc thật sâu vào đáy lòng hắn, mỗi hành động cử chỉ của nàng càng thêm khắc vào trong xương tủy của hắn! Hôm nay, muốn hắn làm sao có thể đối mặt với sự cự tuyệt của nàng? Làm sao sau này có thể vượt qua mỗi ngày mà không có nàng? Nếu như nàng cự tuyệt hắn, hắn phải làm thế nào đây?
Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, nàng không biết trả lời như thế nào. Có thể tin tưởng hắn sao? Là một bằng hữu, một lam nhan tri kỷ, không thể nghi ngờ Hoa Ngọc Dung là người thân thiết nhất, bởi vì hắn là người phong lưu, hiểu rõ tâm tư của nữ nhân nhất, chưa nói ra khỏi miệng, là hắn có thể tính toán tâm tư của nữ nhân đến bảy tám phần; nhưng nếu như làm người yêu, tính phong lưu của hắn lại làm cho người ta cảm thấy không an lòng, người phong lưu thường vô tình, nếu cảm giác mới mẻ trôi qua rồi, sẽ nhẫn tâm quay người đi, người như vậy, nàng không dám đánh cược, nàng không có nắm chắc......
Sau một lúc yên lặng, Hoa Ngọc Dung đau lòng cúi đầu, "Nàng chính là không muốn tiếp nhận ta."
Nghe một câu nói nhẹ nhàng này, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy lòng mình đau giống như bị xé nứt, ngẩng đầu nhìn người trước mắt bi thương, nàng biết mình không muốn cứ tổn thương hắn như vậy!
Nàng bắt được tay Hoa Ngọc Dung, nói từng chữ từng câu: "Hoa Ngọc Dung, trước kia ngươi phong lưu, tự cho mình tài giỏi, đều nói người đa tình là vô tình nhất, vì vậy ta không tin lời của ngươi. Ta biết rõ dung mạo của ta rất động lòng người, dfienddn lieqiudoon nhưng mà, sắc đẹp thì suy mà tình yêu thì mỏng manh, ngươi có thể nào bảo đảm đến lúc ta già đi, sẽ không xoay người bỏ lại ta? Duy nhi, Tĩnh Ảnh, Thư nhi, ta đều có thể bảo đảm bọn họ sẽ cùng với ta đến cuối đời, nhưng còn ngươi, ta không nắm chắc."
Nhìn Hoa Ngọc Dung vội vã muốn nói chuyện, Phượng Tĩnh Xu cắt đứt hắn: "Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, nhưng, tất cả cũng chỉ do ngươi tiện miệng nói ra mà thôi, cái ta muốn chính là hành động thực tế, nếu như ngươi muốn chứng minh lòng của ngươi, thì hãy hành động cho ta xem, bên cạnh Phượng Tĩnh Xu ra, không giữ nam nhân chỉ biết khua môi múa mép! Nếu biểu hiện của ngươi có thể khiến ta cảm nhận được thành ý, như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi thỏa mãn, nếu không, xin mời ngươi rời đi đi!"
Hoa Ngọc Dung vui mừng cầm tay Phượng Tĩnh Xu lên tiếng hỏi: “Ý của nàng là, ta có thể ở lại bên cạnh nàng rồi? Chỉ cần ta biểu hiện ra thành ý của mình, nàng sẽ tiếp nhận ta? Có phải ý này hay không? Phải hay không? Phải hay không?"
Nhìn tia sáng trong mắt Hoa Ngọc Dung, lòng Phượng Tĩnh Xu lập tức thoải mái hơn, nàng cười gật đầu một cái.
Hoa Ngọc Dung cười vui vẻ, hắn thâm tình nhìn Phượng Tĩnh Xu, lời thề son sắt nói: "Ta nhất định sẽ chứng minh cho nàng thấy!"
Phượng Tĩnh Xu yên tâm, suy nghĩ tự nhiên cũng thoái mái hơn, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân rất ngốc, tại sao lại có tư tưởng nản chí như vậy chứ? Nghĩ Phượng Tĩnh Xu nàng là ai chứ? Nếu như thu Hoa Ngọc Dung, chẳng lẽ còn sẽ để hắn ra ngoài sao? Đừng nói nàng, ngay cả Duy nhi và Tĩnh Ảnh cũng sẽ không cho phép, huống chi, nghe nói người phong lưu một khi động chân tình, thì sẽ cố thủ một người, dài đằng đẵng, dienndnle,qu.y don tạm thời cho hắn một cơ hội, đổi lấy một người si tình cũng không tệ, coi như về sau hắn không cần nàng nữa, cùng lắm thì đá hắn là được, dù sao nàng còn nhiều mỹ nam, không thiếu một người như hắn! Lúc nào thì Phượng Tĩnh Xu cầm được mà buông cũng được lại vì chút động lòng mà sợ chứ? Quả thật không còn là chính mình rồi!
Phượng Tĩnh Xu ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Một bóng dáng màu xanh chạy tới, là Văn Nhân Tĩnh Phong.
"Công chúa! Thì ra người ở nơi này!" Văn Nhân Tĩnh Phong xoa một chút mồ hôi trên trán.
"Thế nào?" Phượng Tĩnh Xu hỏi.
"Vừa rồi Thư nhi đi tìm người, kết quả người không có ở trong phòng, hắn đang lục tung phủ tìm người đấy!"
Phượng Tĩnh Xu cười cười, bé cưng đáng yêu này, "Ngươi đi dẫn hắn vào rừng trúc đi!"
"Được!" Văn Nhân Tĩnh Phong đồng ý, nhìn Hoa Ngọc Dung bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, trên mặt hắn nở nụ cười ngọt ngào rực rỡ, dường như đang kể gì đó, đáy mắt Văn Nhân Tĩnh Phong lóe qua một chút tinh quang, quay người đi.
Văn Nhân Tĩnh Phong mới vừa đi, một đứa nha hoàn lại tới, "Công chúa, ngoài cửa có ba nam một nữ, một nam nhân trong đó xưng là người quen cũ của tiểu thư, muốn bái phỏng công chúa."
Người quen cũ? Phượng Tĩnh Xu chau chau mày, ba nam một nữ? Hình như nàng chưa bao giờ gặp qua tổ hợp như vậy? "Tên hắn là gì?"
"Hồi công chúa, người kia nói hắn là Kim Bích Đạc."
Thì ra là hắn! Phượng Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Mời hắn đến rừng trúc đi!"
Nha hoàn được lệnh, quay người đi.
"Xu Xu" Hoa Ngọc Dung thấy người rời đi, lập tức cười hì hì sáp đến.
Xu Xu? Toàn thân Phượng Tĩnh Xu run lên, cảm thấy có chút tê dại. Tên này lưu manh, cợt nhã, nào còn bộ dáng đau lòng đến đứt gan xé ruột vừa rồi. Phượng Tĩnh Xu liếc mắt xem thường, "Làm chi?"
"Ha ha! Không có việc gì, chỉ là muốn gọi nàng." Hoa Ngọc Dung cười khúc khích nói.
Nhàm chán! Phượng Tĩnh Xu lập tức xoay người đi về phía rừng trúc.
Chờ lúc Hoa Ngọc Dung tỉnh hồn lại, cũng chỉ thấy bóng lưng Phượng Tĩnh Xu đã đi xa, tâm hoảng hốt, lớn tiếng kêu lên: "Xu Xu! Nàng đợi ta với!" Nhanh chân vội vàng đuổi theo, d,0dylq.d mới vừa đuổi kịp tới rừng trúc, liền nghe được giọng điệu Phượng Tĩnh Xu hài hước vang lên: "Là ai có tuệ nhãn như vậy, có thể thấy biết được ‘ bản lĩnh ’ của sư phụ ta?"
Hoa Ngọc Dung đi tới trước vừa thấy, ô! Có rất nhiều người quen cũ!
Lúc này, sau lưng cũng vang lên hai tiếng:
"Công chúa, Kim công tử tới."
"Ha ha! Hôm nay trong rừng trúc thật nhiều người đó! Hàm Tiếu, cháu tới thật đúng lúc!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT