Dọc đường vang lên tiếng ngựa đi “lộc cộc”, đội kỵ mã vượt qua núi non trùng điệp, vượt qua đồng bằng, xuyên qua thành trấn, rốt cuộc tới được thành trấn lớn thứ hai ở Lộng Phong quốc —— Tô Thanh thành, cách Thành Sở Ương không tới mười hai ngày đi đường.

Hai mươi tám ngày, từ biên cảnh đến trung tâm đất nước, nếu ở quốc gia khác, nhất định sẽ không đi nhanh được như vậy, từ biên cảnh đến thủ phủ ít nhất phải tới hai ba tháng, nhưng ở Lộng Phong quốc, chỉ cần hơn một tháng là được, điều này không thể không nói là một kỳ tích. Mà người tạo kỳ tích này, chính là Phượng Tĩnh Xu.

Kể từ khi nàng sáng lập đế quốc buôn bán tới nay, để tiện cho việc vận hành buôn bán, bao gồm vận chuyển hàng, bảo tiêu vân vân, nên Phượng Tĩnh Xu nảy sinh ra ý tưởng cải tạo đường. Đường phố cổ đại có lẽ sẽ được trải phiến đá, nhưng mà ở ngoại thành và giữa thành sẽ không đặc biệt tu sửa một con đường để xe đi lại, Die nd da nl e q uu ydo n quốc gia cũng không có kinh phí lớn như vậy để sửa đường, vì vậy ngoại thành và giữa thành chỉ có một con đường rộng lớn đầy bùn. Trời quang thì tốt, nếu gặp phải trời mưa, đất đầy bùn lầy, vốn là nửa bước khó đi, nếu như gặp phải cái hố to, vậy lộ trình hôm nay coi như xong.

Dựa vào tình hình trong Lộng Phong quốc, vào mấy năm trước, Phượng Tĩnh Xu liền phái người lấy thân phận thương nhân ký kết một hợp đồng với hoàng đế Phượng Nhâm Ngạo, theo cách làm đường hiện đại để làm, hai bên bỏ tiền cùng nhau sửa đường, sau đó giống như hiện đại thu phí qua đường, rồi phân chia lợi ích. Dĩ nhiên, lợi ích cho triều đình vẫn nhiều hơn chút, nhưng mà, Phượng Tĩnh Xu cũng không hiếm chút lợi ích đó, nàng muốn chính là một con đường bằng phẳng thông suốt.

Mặc dù không thể làm ra đường xi-măng, đường nhựa kinh hãi thế tục, nhưng ít nhất vẫn có thể làm đường đá. Vì vậy, trong phạm vi cả Lộng Phong quốc đều có đường hai chiều có thể chứa cả bốn chiếc xe ngựa lớn chạy song song, dù là mấy thành trấn nhỏ cũng phải có. Hành động này, ngay lúc ấy dẫn tới sự chú ý của các quốc gia, dieendaanleequuydonn thế nhưng bổn quốc lại không có nhiều tài lực như vậy, chỉ còn cách ngắm đường than thở! Cho dù là Hí Triều quốc có Kim gia chống đỡ ở sau lưng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm một con đường như vậy thôi.

Xe ngựa tiến vào Tô Thanh thành, dừng ở trước Bách Tính phường. Vào lúc đêm tối, mặt trời lặn xuống phía tây, những đám mây ở chân trời nhiễm bởi nhiều màu sắc, từng áng mây hồng tụ lại ở trên không trung, vô cùng đẹp đẽ. Đầu mùa hè vào lúc chập tối, gió mát phất phơ, những áng mây hồng trên bầu trời xuất hiện nhiều hơn, những áng mây đó có sự biến hóa rất lớn, đỏ ửng, vàng rực, nho than, lê vàng, cà tím, đủ mọi màu sắc, người xem hoa cả mắt, gần như sắp bị lạc ở trong đám mây nhiều màu này.

"Mấy vị khách quan mời vào bên trong!" Tiểu nhị lanh lợi thấy một nhóm người lớn như vậy, vội vàng cười ha hả tiến lên đón chào.

Phượng Duy Tĩnh xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh xe đỡ tay Phượng Tĩnh Xu để nàng nhảy xuống, Phượng Tĩnh Xu xoay người lại giúp Tuân Thư xuống. Bên kia xe ngựa, Tĩnh Phong đang đỡ Thu Nhi nhảy xuống xe ngựa. Đoàn người xuống xe, muốn một phòng lớn, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị đi lên lầu, còn một đám kỵ vệ ở dưới lầu dùng cơm.

Dọc đường đi tới, Phượng Tĩnh Xu dẫn đường ở phía trước, đi ở cuối cùng là đám người Quân Đan Hiên, Tĩnh Phong khiêm tốn đi theo sau lưng Đệ Ngũ Long Quỳ. Hơn mười ngày chung sống với nhau, hắn rốt cuộc đã thăm dò được tính tình Phượng Tĩnh Xu. Da.nlze.qu;ydo/nn Nữ nhân này, vốn không phải cái gì mà trẻ tuổi ngây thơ, mới biết yêu gì! Nàng rất lão luyện với loại tình cảm đó, để cho hắn từng làm tiểu quan ở thanh lâu cũng cảm thấy không bằng!

Lại nói tới nam nhân bên người nàng, nghe nói đã xác định quan hệ thì có ba, còn những người khác vẫn trong tình trạng mập mờ!

Chung sống càng lâu, Tĩnh Phong càng hiểu rõ Phượng Tĩnh Xu, nàng vốn chẳng có yêu cầu gì về thân phận danh xưng của người khác phái, chỉ cần có cá tính, là có thể lọt vào mắt của nàng! Nhưng mà, điều kiện này nhìn như đơn giản lại khó khăn hơn so với bất kỳ yêu cầu gì, bởi vì ngươi cũng không biết nàng rốt cuộc thích cái gì!

Trải qua tính toán, Tĩnh Phong rút ra được tâm đắc đầu tiên, đó chính là: nam nhân, ngươi có thể không thông minh, vụng về như Tuân Thư; ngươi có thể không có dáng vẻ nam tử hán, tuấn mỹ như Phượng Duy Tĩnh; ngươi có thể không hiểu tình cảm, đần độn như Tĩnh Ảnh —— tư liệu đến từ bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( hứ! Thật ra thì mọi người đều bị lừa, Tĩnh Ảnh rất thâm trầm!); nhưng mà, nam nhân tuyệt đối không thể mất đi khí phách nam nhân, trở nên như nữ nhân bình thường chỉ hy vọng  phụ thuộc người khác, tựa như vừa mới bắt đầu Tĩnh Phong đã gây ấn tượng cho Phượng Tĩnh Xu.

Vì vậy, trong khi Tĩnh Phong chung sống ở nơi này hơn hai mươi ngày, từ từ thay đổi hình tượng của mình, hắn không hề lộ ra vẻ hấp dẫn, giả trang ra vẻ đáng thương nữa, hắn cũng sẽ không kỳ vọng Phượng Tĩnh Xu có thể bộc phát mẫu tính dinendian.lơqid]on (bản năng của người nương) chủ động quan tâm tới nam tử yếu ớt là hắn, loại mẫu tính này, vốn không tồn tại ở trên người Phượng Tĩnh Xu.

Hắn bắt đầu quan tâm người chung quanh, đặc biệt là đối với Tuân Thư, càng thêm yêu thương có thừa, hết sức chăm sóc đứa bé có tâm tính thiếu niên này, nhờ vào đó chiếm được hảo cảm của Phượng Tĩnh Xu; lúc nhàn hạ, hắn cũng sẽ học tập một chút kiến thức y học với Đệ Ngũ Long Quỳ, khiến hắn nhìn như càng thêm độc lập. Quả nhiên, sau khi thay đổi hình tượng, Phượng Tĩnh Xu càng nhìn hắn với ánh mắt càng phát ra tán thưởng.

Sau khi dùng xong bữa tối, đám người Phượng Tĩnh Xu đi ra khỏi phòng, trên hành lang, trong một căn phòng riêng truyền ra đoạn đối thoại hấp dẫn sự chú ý của đám người Phượng Tĩnh Xu.

"Lần này lên Thành Sở Ương nhất định phải gặp Lam đệ!" Một giọng nói khàn đục mang theo ưu sầu lo lắng nói.

"Hừ! Bất luận trước kia như thế nào, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn là tể tướng đương triều có thể nào khoanh tay đứng nhìn!" Một giọng khác đầy xảo trá nói.

"Lão Nhị!" Một tiếng quát khẽ ngăn cản lời nam nhân kia nói, "Chuyện lúc trước là chúng ta có lỗi với Lam đệ, hắn oán trách chúng ta cũng đúng thôi!"

"Phi!" Nam nhân được gọi là lão Nhị xuy một tiếng, chanh chua nói: "Cái gì mà có lỗi! Ban đầu nếu không có chúng ta, hắn cũng không có hôm nay!" Dừng một chút, giọng xảo trá này mang theo một chút tham lam: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Muốn ta nói, hắn nên cảm tạ chúng ta mới phải! Lần này lên Thành Sở Ương, nếu không thì để hắn......"

Một nhóm người từ từ đi qua, tiếng của ba người kia càng thấy như có như không, cuối cùng còn dư lại mấy tiếng khiển trách không thể nghe thấy.

Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng liếc mắt nhìn Phượng Duy Tĩnh, trong lòng biết người nhà mấy tên nam nhân bị giết chết ở biên giới đã tìm tới, xem ra bọn họ tính toán xin Vu Lam vì bọn họ làm chủ.

Vu Lam, tể tướng đương triều tướng, hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Thật đúng là làm cho người ta mong đợi!

Tuyết Ảnh sau lưng đột nhiên lên tiếng nói: "Nhắc tới thừa tướng, hắc hắc! Tiểu vương gia, thiên kim nhà thừa tướng dường như còn đang đợi người đấy!"

Thiên kim? Lần đầu tiên Phượng Tĩnh Xu nghe được chuyện này, nàng hơi nhíu mày hỏi, nhìn về phía Phượng Duy Tĩnh bên cạnh.

"Tuyết Ảnh, chớ nói nhảm!" Phượng Duy Tĩnh vội vàng quát một tiếng, chống lại ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu, Dieenndkdan/leeequhydonnn hắn khẩn trương giải thích: "Tĩnh nhi, cái đó, chuyện này không liên quan đến ta, là nàng đơn phương đấy!"

"Ha ha!" Tiếng cười lanh lảnh của Hoa Dung lên, ngay sau đó nói: " Thiên kim nhà thừa tướng người ta thế mà ngày ngày đều đến phủ đấy!"

"Đúng vậy!" Phong Thanh khó có dịp chơi đùa một lần, nửa thật nửa giả nói: "Ngay cả tiểu vương gia rời đi cũng không ngừng chạy qua, lão vương gia và vương phi lại rất hài lòng về nàng!"

"Cái gì mà hài lòng!" Phượng Duy Tĩnh bắt được tay Phượng Tĩnh Xu, hết sức giải thích nói: "Các ngươi cũng đừng vu oan cho ta! Ta là đồng dưỡng tế của Tĩnh nhi, về sau phải gả cho nàng, chuyện những người khác không liên quan đến ta!"

"Xì!" Khó có dịp thấy được bộ dáng khẩn trương của Phượng Duy Tĩnh, Phượng Tĩnh Xu không khỏi phì cười ra tiếng, những người còn lại thấy thế cũng cười theo.

Đoàn người tản bộ đi tới trước Hảo Mộng lâu, sắc trời đã tối xuống, cửa quán bên đường đều rối rít treo đèn lồng, dfienddn lieqiudoon trong lúc nhất thời, từng ánh đèn nhỏ, mông lung mà tĩnh mịch.

Người trên đường phố cũng đi dần, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy gian hàng đang dọn dẹp.

Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, từ xa đến gần, "lộc cộc, lộc cộc!"

Một trận gió thổi qua, một lồng ngực ấm áp bế Phượng Tĩnh Xu lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play