Bầu trời trong xanh, sáng sớm, đám người đã bắt đầu tụm năm tụm bảy chạy tới sân đấu võ, dọc theo đường đi mọi người đều đang thảo luận tình hình trong giới đại hội võ lâm.

Trận chung kết đại hội võ lâm ngoài việc ban đầu xem trọng Thiếu Lâm tự và Cái Bang ra, những môn phái còn lại đều bị loại ngoài dự đoán của mọi người, Die nd da nl e q uu ydo n thật sự là ngoài ý muốn. Không nói tới Yến gia bảo có địa vị danh dự rất cao trong giang hồ, lần này môn phái ít được biết đến mà thắng lớn lại là một môn phái không biết từ nơi nào xuất hiện, Túc Sa môn.

Nhìn người trong môn phái kia dường như có quan hệ rất tốt với Quan gia, hai ngày nay lại rất thân cận với vương gia Phượng Hàm Tiếu của Lộng Phong quốc, thủ phủ Kim Bích Đạc của Hí Triều quốc, làm cho người ta không thể không tò mò, đến cuối cùng là môn phái đến từ đâu, lại có khả năng như thế!

Dọc theo đường đi ngoài việc thảo luận Túc Sa môn ra, còn có một chuyện có vẻ chấn động, đó chính là trong một đêm tối hôm qua, có không ít đệ tử trong hơn mai mươi môn phái tham gia đại hội võ lâm bị người thần bí đánh tới ngất! Những người này vào lúc sáng sớm hôm nay được đồng môn phát hiện trong phòng, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn, có người đã bị hủy dung, có người gãy tay gãy chân, thậm chí, còn có mấy người bị cắt đi đầu lưỡi!

Chuyện này một khi phát hiện, dẫn tới sự tức giận của các đại chưởng môn và sự khủng hoảng của người trong giang hồ, quần hùng không ngừng suy đoán, có phải người của Ma giáo trà trộn vào hay không? Mượn hành động lần này hòng gây ra sự khủng hoảng cho các hào kiệt sau đó thừa dịp rối loạn đoạt bảo? Trong lúc nhất thời, người người cảm thấy lo lắng, những môn phái nhỏ hơn, ở tại Đông Bình thành và những môn phái bên ngoài Tuyên Bình bảo trong lúc nhất thời cũng rối rít đi lên núi, ý đồ mượn cao thủ trên võ lâm đại hội tới bảo vệ mình, mà đường lên núi càng thêm đông đúc, việc canh giữ cũng càng thêm nghiêm ngặt.

Mặc dù không khí bên ngoài khẩn trương, đám người Phượng Tĩnh Xu vẫn không nhanh không chậm dùng xong bữa sáng rồi thong thả bước đi lên đến trên núi. Dọc theo đường đi, mọi người đều không chút nào để ý đến việc đoàn người chỉ chỉ chỏ chỏ, thì thầm không ngừng.

Chờ đến khi mấy người ngồi vào chỗ, Tâm Mộng Hồ lại kinh ngạc một phen, ngồi ở trên ghế mới lấy thêm, nếm hoa quả do Hàm Tinh bóc, cực kỳ mãn nguyện.

Mà một bàn này, cũng thành tiêu điểm được mọi người chú ý.

Chỉ thấy ánh mắt của mọi người tò mò nhìn một bàn Phượng Tĩnh Xu, lại len lén liếc nhìn sắc mặt tồi tệ của trang chủ Ngọc Tranh trang Khanh Ngọc Tranh, dieendaanleequuydonn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đại đệ tử của Ngọc Tranh trang lại chạy đến Túc Sa môn, hơn nữa còn làm công việc của hạ nhân cho người ta, nhìn giống như một nô bộc vậy!?

Trong số mọi người, không thiếu người có cơ hội liếc trộm đệ nhất mỹ nhân võ lâm, nhưng lại khiến bọn hắn thất vọng, giai nhân ngày thường đẹp như thiên tiên, hôm nay lại lấy lụa trắng che mặt, không thấy được dung nhan như ngọc của mỹ nhân.

Chỉ chốc lát sau, bốn trọng tài ngồi vào vị trí, người chủ trì lên đài, tuyên bố quy tắc trận chung kết.

Vẫn rút thăm như trước, hai hai đánh nhau, sau đó còn lại hai người tranh đấu chức vị Minh chủ võ lâm. Vẫn là do Phượng Duy Tĩnh lên đài, và ba người phương trượng Tuệ Năng, Phong Bất Điên, Yến Phi rút thăm, ra vòng tỷ thí thứ nhất, trận đầu do Tuệ Năng đấu với Yến Phi, trận thứ hai do Phượng Duy Tĩnh tỷ thí với Phong Bất Điên.

Cuộc tranh tài rất nhanh đã bắt đầu, Yến Phi và Tuệ Năng ôm quyền hành lễ ở trên đài, vẻ mặt hai người đều thoải mái, bắt đầu nhàn hạ trò chuyện với nhau, hơn nữa không ngừng âm thầm vận nội lực, khí lưu trên trận từ từ bắt đầu cường đại lên, da.nlze.qu;ydo/nn nội lực của hai người thâm hậu va chạm dẫn tới luồng khí lưu quét dọc theo sân võ, xẹt ngang qua mặt khiến mọi người đều đau đớn, vội vàng vận công hộ thể.

"A! Lão đầu Thiếu Lâm vẫn còn lợi hại như vậy!" Tâm Mộng Hồ khoan thai tự đắc ăn trái cây, hơn nữa còn thỉnh thoảng chỉ điểm Hàm Tinh đi lấy những thứ điểm tâm mới lạ cực kì mĩ vị kia, có lúc còn ác chỉnh Hàm Tinh một phen.

"Tỷ tỷ đã từng tỷ thí với phương trượng Tuệ Năng sao?" Phượng Tĩnh Xu cười hỏi.

"Dĩ nhiên! Mấy năm trước lúc đêm khuya ta tò mò xông vào Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm tự này cũng không phải hư danh, canh giữ quả nhiên rất nghiêm ngặt, nhưng mà ta vẫn xông vào được, cuối cùng lại gặp phải lão đầu này đấu với hắn một trận, sau cùng bị thua mấy chiêu, hừ, tỷ tỷ ta chưa từng thua bao giờ, lại thua ở trên tay lão đầu này, không thể không nói người này quả thật vô cùng ghê gớm." Tâm Mộng Hồ có chút không cam lòng nói, dinendian.lơqid]on sau đó lại hả hê hừ một tiếng, "Hai năm qua tỷ tỷ chăm chỉ khổ luyện, võ công lại tiến bộ không ít, ngày nào đó lại đấu với lão đầu này!"

"Ha ha!" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười đối với người tỷ tỷ thỉnh thoảng lại giở tính trẻ con này.

Hai người nói chuyện với nhau, Yến Phi và Tuệ Năng đã bắt đầu di chuyển.

Chỉ thấy Yến Phi nhanh chóng giơ quyền về phía Tuệ Năng, Tuệ Năng vận khí vào lòng bàn tay bắt được quyền cước mạnh mẽ của Yến Phi, một tay Yến Phi lập tức biến đổi đưa lực vào ngón tay, chụp về phía Tuệ Năng, Tuệ Năng đưa tay chặn lại ngón tay của Yến Phi, đồng thời đưa chân ra đá Yến Phi, một tay Yến Phi bị nắm, rút ra không được, chỉ có thể toàn lực lùi người về phía sau, nhưng cũng đã trễ, bị nội lực trong người Tuệ Năng đá một cước, miễn cưỡng dừng lại, chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, "phụt"  một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi.

"Phụ thân!" Yến Vô Nhai đứng cạnh võ đài khẩn trương kêu một tiếng, hai tay nắm chặt, hận không thể lập tức chạy tới kiểm tra thương thế của phụ thân.

Giơ tay lên trấn an ý bảo Yến Vô Nhai bình tĩnh chớ nóng, Yến Phi đưa tay lau đi máu tươi bên miệng, nhìn Tuệ Năng đứng yên ở trước mặt hắn, cười vang nói: "Phương trượng mấy năm không gặp, võ công lại tiến bộ hơn với trước kia không ít!"

Phương trượng Tuệ Năng chắp tay trước ngực, nói: "A di đà Phật! Yến thí chủ quá khen! Vừa rồi tỷ võ nhất thời thất thủ, đả thương thí chủ, hiện giờ thí chủ vẫn còn trụ được chứ?" Tuệ Năng lo lắng hỏi.

"Không sao cả!" Yến Phi ôm ngực ho hai tiếng nói.

"Như vậy, chúng ta tiếp tục đi!" Tuệ Năng làm ra dấu tay "mời".

"Khụ khụ!" Yến Phi lại ho hai tiếng, trên mặt xẹt qua một tia không cam lòng, một tia bất đắc dĩ, sau đó mặt dứt khoát ôm quyền nói với Tuệ Năng: "Phương trượng võ công cao cường, Yến mỗ cam bái hạ phong!"

Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao!

Cuộc so tài vừa mới bắt đầu không lâu, sao Yến Phi lại nhận thua chứ!

Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn Yến Phi trên đài, vẻ mặt Tuệ Năng cũng là quan tâm hỏi: "Yến thí chủ, có phải vừa rồi lão nạp xuống tay quá nặng hay không?"

Yến Phi lắc đầu một cái, nói: "Phương trượng không nên tự trách, đúng là Yến mỗ cảm thấy không bằng, trận này Yến mỗ tự nguyện nhận thua!" Nói xong, chuyển sang nói với người chủ trì dưới đài: "Xin tuyên bố kết quả đi!"

Người chủ trì sửng sốt, lại nhìn bốn người trên đài, thấy bốn người đều không nói, chấp nhận hành động của Yến Phi, dfienddn lieqiudoon vì vậy lên đài tuyên bố: "Trận đầu, phương trượng Tuệ Năng Thiếu Lâm tự thắng!"

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Yến Phi chậm rãi đi xuống đài, không ai chú ý tới, bàn tay che giấu bởi ống tay áo nắm chặt thế nào, nổi đầy gân xanh, máu tươi nhiễm đỏ cả ống tay áo.

Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!

Lúc này, trong lòng Yến Phi tràn đầy thất vọng, tự oán trách chính mình!

"Hắn sao vậy?" Tâm Mộng Hồ tò mò hỏi.

"Ha ha!" Phượng Tĩnh Xu khẽ cười một tiếng, mỉa mai nói: "Tự gây nghiệt!"

"Cái gì?" Tâm Mộng Hồ không hiểu nhìn Phượng Tĩnh Xu, chỉ thấy nàng cười thần bí, lại không nói. Tâm Mộng Hồ biết, người muội muội này chỉ cần không muốn nói, mặc ngươi lôi kéo thế nào cũng kéo không ra được, vì vậy cũng không hỏi nữa.

Nàng nhìn Phượng Duy Tĩnh bên cạnh nói: "Tiểu muội phu, chờ lát nữa thì tới phiên ngươi, ngươi cần phải dùng hết toàn lực đó! Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tỷ tỷ ta còn chưa thấy thực lực chân chính của ngươi đâu! Tối hôm qua múa kiếm không tính, hôm nay ngươi phải dùng sức đánh cho tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ mở rộng tầm mắt, biết không!"

Phượng Duy Tĩnh hòa nhã cười một tiếng, nói: "Tối hôm qua không phải tỷ tỷ tự mình giao thủ với tiểu đệ rồi sao? Sao vẫn còn chưa đủ chứ?"

Tâm Mộng Hồ bĩu môi, nói: "Hứ! Cái đó mà tính là giao thủ hả? Còn không bằng một chưởng ngươi đánh tối hôm qua lúc vừa thấy mặt kia!"

Tối hôm qua hưởng thụ một bữa thịnh yến tai nghe mắt thấy, dưới ánh trăng mở ảo, áo trắng bay múa, kiếm quang chớp lóe, một khúc đàn tranh của Phượng Tĩnh Xu hợp với một điệu múa kiếm của Phượng Duy Tĩnh, làm cho người ta lọt vào bên trong một cuộc yêu hận tình thù, thỉnh thoảng lại đằng đằng sát khí, thỉnh thoảng cầm vận quấn tình, một khúc tiếp theo, khiến lòng nàng cũng ngứa ngáy khó nhịn, rút kiếm của Hàm Tinh ra liền bay lên trước, Dieenndkdan/leeequhydonnn chỉ tiếc này Phượng Duy Tĩnh cũng không có ý muốn đấu, chỉ cùng nàng đấu một phen rồi thu tay, khiến nàng vẫn chưa thỏa mãn.

Hôm nay có cơ hội thấy được Phượng Duy Tĩnh dụng võ, Tâm Mộng Hồ nói gì cũng không để Phượng Duy Tĩnh đánh hai ba lần rồi bỏ đi, vì vậy trước đài cao, trăm phương ngàn kế ép Phượng Duy Tĩnh đồng ý nhất định phải hết sức nghênh chiến.

Chỉ là, lời nói cũng chỉ một mình nàng nói, đến cuối cùng quá trình tỷ thí ra sao, vẫn không thể đoán được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play