Xe chạy một buổi chiều, lúc sẩm tối đã tới được Đông Bình thành, sau khi đám người Phượng Tĩnh Xu thương lượng liền quyết định chạy thẳng tới phủ đệ của Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa.

Phủ đệ của Quan Vân Nghĩa nằm ở một phía khác của Đông Bình thành, dựa lưng vào núi lớn, cách xa trung tâm Đông Bình thành, tự lập thành một bảo* —— Tuyên Bình bảo. Khi đoàn người Phượng Tĩnh Xu chạy đến, trời đã bắt đầu tối.

*bảo: thôn, trấn, thôn xóm, xóm hoặc những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh

Dựa vào quan hệ của Hoa Ngọc Dung và tấm thiệp mời giả kia, đoàn người cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa ở Tuyên Bình bảo. Bởi vì ngày cử hành đại hội võ lâm sắp tới, nên các vị khách cũng lần lượt tới Tuyên Bình bảo, Quan Vân Nghĩa bận bịu đến nỗi không thể phân thân, không rảnh bận tâm tới đoàn người Hoa Ngọc Dung. Dieendaanleequuydonn Cũng may Hoa Ngọc Dung giống như thường xuyên tới bảo, vì vậy thu xếp cho đám người Phượng Tĩnh Xu cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ là đội nhân mã đi theo Phượng Duy Tĩnh và người phu xe kia, bởi vì số lượng hơi nhiều, nên lúc còn ở trong thành, Tĩnh Ảnh đã để cho bọn họ ở lại Hảo Mộng lâu.

Một đêm này, Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cửu biệt trọng phùng (xa cách lâu ngày mới gặp lại), hai người ở trong phòng Phượng Tĩnh Xu để nguyên quần áo mà nằm, nói chuyện trắng đêm. 

Ngày hôm sau, Phượng Tĩnh Xu dậy sớm, cùng Phượng Duy Tĩnh rửa mặt xong liền ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Tuân Thư và Tĩnh Ảnh luyện tập ở trong sân, Tĩnh Ảnh rèn luyện dựa theo một loạt phương thức huấn luyện mà Phượng Tĩnh Xu cho, còn Tuân Thư thì lẩm bẩm đếm để tập thể dục theo đài, hai người vừa thấy Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, một người gật đầu, một người khác thì cười tươi rói, ngoài miệng chào hỏi, thân thể cũng không dừng chuyển động. Vẫy gọi một người làm đang đi ngang qua để hỏi thăm Hoa Ngọc Dung, Die nd da nl e q uu ydo n người làm này trả lời nói sáng sớm Hoa Ngọc Dung đã bị Quan Vân Nghĩa kéo đi tiếp khách, tạm thời không có thời gian đến gặp bọn họ. Phượng Tĩnh Xu nhún nhún vai, lại trở về sân, đẩy Phượng Duy Tĩnh cùng rèn luyện với bọn Tuân Thư, Phượng Tĩnh Xu lại tự mình chui vào trong phòng bếp, "tự tay" nấu một bữa sáng mang ra ngoài.

Mấy người đều không câu nệ tiểu tiết, mà cũng nghe theo lời Phượng Duy Tĩnh nói, vì vậy bốn người lại giống như lúc ở Tuân phủ, bưng bàn ghế ra sân xong rồi cùng dùng bữa sáng mỹ vị.

Không hổ là thủ nghệ của Hắc Linh Lung, làm một bữa sáng đơn giản làm hương thơm bay khắp bốn phía, không chỉ khiến bốn người động lòng, còn dẫn thêm một vị khách tới. Chỉ thấy bốn người mới vừa dùng không lâu, đường mòn bên ngoài sân liền truyền đến một giọng nữ nói ngọt ngào: "Tiểu Cẩm, mùi gì thế? Thơm quá!"

Một giọng nữ khác trả lời: "Tiểu thư, mùi thơm này hình như là từ trong sân của biểu thiếu gia bay tới."

"Đúng vậy! Tiểu Cẩm, có phải là mấy người Hoàng Vũ tiểu thư mà biểu ca giao cho ta chăm sóc làm ra mùi thơm kia không? Đi, chúng ta đi xem thử đi!"

Giữa hai viện tuy có khoảng cách, nhưng có ba người đang ngồi là cao thủ nhất đẳng, vì vậy liền nghe hết đoạn đối thoại của hai người không sót một chữ. Phượng Tĩnh Xu liếc mắt ra hiệu cho Tĩnh Ảnh, Tĩnh Ảnh hiểu ý đứng dậy đi tới nhà bếp.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy hai bóng dáng yểu điệu xuất hiện ở cửa viện, vừa lúc nhìn thấy hai người. Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười đứng lên, nhìn hai nữ tử đối diện dần dần đến gần, thấy nữ tử đi ở phía trước, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, một thân trang phục gọn nhẹ, nhìn một cái cũng biết là bộ dáng nữ nhi giang hồ, một đầu tóc đen dùng một dây lụa màu xanh cột lên, trên đầu chỉ có một cây trâm làm trang sức, y phục cũng không phải của thiên kim tiểu thư, da.nlze.qu;ydo/nn mà là y phục gọn nhẹ, khuôn mặt trắng noãn, lộ ra một cỗ anh khí, nhìn nàng cũng khiến người ta cảm thấy người này chính trực có thể tin được. Có thể có được một nữ nhi như vậy, chắc hẳn vị Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa này cũng là người chính trực, còn chưa thấy mặt, Phượng Tĩnh Xu cũng đã nảy sinh chút thưởng thức với vị Minh chủ võ lâm này.

Hai người cũng không nhăn nhó, thấy một bàn người phía trước, lập tức đi nhanh tới, nữ tử đi trước còn vừa đi vừa lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi đang ăn cái gì thế, thơm như vậy?"

Nữ tử đi theo phía sau giống như là tỳ nữ nhỏ giọng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, hình tượng, chú ý đến hình tượng!"

Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cười một tiếng, nhìn nhau một cái. Phượng Tĩnh Xu đứng lên, chắp tay, hỏi: "Vị tiểu thư này là......"

Nữ tử kia đứng ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu, cẩn thận quan sát một hồi, rồi hỏi: "Ngươi chính là vị cô nương mà tối ngày hôm qua biểu ca đưa về sao? Không tệ không tệ, ta thích!" Sau đó giống như đại hán vỗ vỗ lên vai Phượng Tĩnh Xu, cười lớn. Một chưởng này dùng sức lực không nhỏ, nếu không phải Phượng Tĩnh Xu có võ công, sợ rằng sẽ bị một chưởng vỗ của nàng làm cho té xuống, ngay cả Phượng Tĩnh Xu cũng không hề phòng bị bị vỗ bả vai làm cho tê dại.

Chỉ thấy nữ tử kia nắm hai bờ vai của Phượng Tĩnh Xu nói: "Ta tên là Quan Nhạc Huyên, hôm nay biểu ca bị cha ta bắt đi ‘ gặp khách ’ rồi, không rảnh chăm sóc các ngươi, để cho ta tới chiêu đãi một phen, các vị chờ lát nữa theo ta đi dạo một chút chứ?"

Phượng Tĩnh Xu cũng không giữ lễ tiết, cười nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đang muốn đi tham quan thành! Còn xin phiền Quan tiểu thư dẫn đường, " sau đó bắt đầu giới thiệu: "Tiểu muội Hoàng Vũ Tĩnh Xu, vị này là...... gia đệ Hoàng Vũ Duy Tĩnh, vị này là bằng hữu của ta, Tuân Thư, " mới vừa nói xong, Tĩnh Ảnh liền lấy hai cặp bát đũa tới đây, Phượng Tĩnh Xu thuận tiện giới thiệu: "Vị này là hộ vệ của ta, Tĩnh Ảnh. Dinendian.lơqid]on " Đảo mắt, nhìn thấy ánh mắt của Quan Nhạc Huyên thẳng tắp nhìn chằm chằm bữa ăn sáng trên bàn, vì vậy cười mời: "Không biết Quan tiểu thư đã dùng qua đồ ăn sáng chưa? Nếu như không ghét bỏ, liền cùng nhau dùng đi!"

Dường như Quan Nhạc Huyên chỉ chờ những lời này của Phượng Tĩnh Xu, vừa dứt lời, chỉ thấy nàng liền lập tức tự giác ngồi xuống, Phượng Tĩnh Xu thấy thế cũng đè nha đầu sau lưng Quan Nhạc Huyên ngồi xuống, một bàn người bắt đầu bữa ăn sáng.

Cùng nhau dùng bữa ăn sáng ngay lần đầu tiên gặp mặt đã dễ dàng thu mua lòng của đại tiểu thư Quan gia, xưng hô với Phượng Tĩnh Xu nào muội muội dài muội muội ngắn càng thêm thân mật, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cũng vì vậy mà tại đại hội võ lâm hai ngày sau, vị Quan tiểu thư này đã giúp Phượng Tĩnh Xu một đại ân, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Đoàn người dùng xong bữa ăn sáng, liền ngồi lên xe ngựa của Quan gia vào Đông Bình thành.

Đông Bình thành coi như là thành trấn ở biên cảnh của Xuyên Vân quốc, về phía đông nó cách Hí Triều quốc không xa, dùng ngựa chạy nhanh thì chỉ cần năm ngày đường. Theo lý thuyết, thành trấn ở biên cảnh cũng không có chỗ gì đẹp mắt, kinh tế phát triển cũng sẽ không quá phồn vinh, nhưng Đông Bình thành lại cực kỳ náo nhiệt, nơi này Tuyên Bình bảo liền chiếm một phần rất lớn, Quan Vân Nghĩa thân là Minh chủ võ lâm, mặc dù Tuyên Bình bảo ở ngoài Đông Bình thành, nhưng cũng tính Đông Bình thành vào phạm vi bảo vệ, vì vậy thương nhân lui tới tương đối an toàn, sẽ không bị cường đạo quấy nhiễu, vả lại những chuyện vặt võ lâm bình thường cũng sẽ xin Tuyên Bình bảo chỉ giáo, vì vậy nhân sĩ võ lâm lui tới cũng tương đối nhiều, rồi cứ như vậy trở đi, Đông Bình thành cũng trở nên phồn vinh.

Dọc theo đường đi, Quan Nhạc Huyên không ngừng giới thiệu con người phong tục phong thủy của Đông Bình thành cho đám người Phượng Tĩnh Xu nghe, dfienddn lieqiudoon Phượng Tĩnh Xu cũng nghe được tỉ mỉ, còn Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh thì cẩn thận che chở Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư, dĩ nhiên cũng thuận tiện che chở Quan Nhạc Huyên không bị dòng người chen đến.

Tuân Thư vừa đến trên chợ, vừa bắt đầu thấy nhiều người như vậy, có thể bởi vì bị ám ảnh lưu lại lúc ở Chẩm Bích thành, trong tiềm thức còn có chút sợ, nhưng cũng dần dần thả lỏng ra, tựa như con chim sổ lồng, nhìn bên này, sờ bên kia, tò mò không nhịn được, thấy mứt quả liền chảy nước miếng, thấy tượng người bột liền chớp mắt, một đường đi tới, đồ trên tay cũng nhiều.

Đoàn người đi dạo đến buổi trưa, tìm được Bách Tính phường ở Đông Bình thành, mang đồ của Tuân Thư dặn bọn họ mang đến Tuyên Bình bảo, sau đó tùy ý tìm một chỗ ở trong đại sảnh ngồi dùng cơm trưa.

Trong bữa ăn, nhìn thấy có không ít nhân sĩ võ lâm ra ra vào vào, trong đại sảnh còn có một vài người ba hoa khoác lác, không phải nói việc chọn ứng cử viên cho Minh chủ võ lâm thì chính là nói việc Quan Vân Nghĩa cất giữ món trân bảo đó như thế nào, Dieenndkdan/leeequhydonnn Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía Quan Nhạc Huyên, chỉ thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, liền hỏi: "Chẳng lẽ Huyên tỷ tỷ không thèm để ý sao?"

Quan Nhạc Huyên sững sờ, hỏi: "Để ý cái gì?"

Ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn về phía mấy người kia, ý bảo Quan Nhạc Huyên. Quan Nhạc Huyên cũng hiểu được, cười nhạt mà nói: "Triều đại thay đổi đều là trào lưu lịch sử, huống chi là một Minh chủ võ lâm nho nhỏ? Quan gia chúng ta sẽ không để ý những thứ hư danh bên ngoài này, cũng biết thế nào là bo bo giữ mình. Về phần trân bảo này, là cha ta tình cờ lấy được, nếu tìm không được huyền cơ bên trong, vậy nhất định là vô duyên, cần gì cưỡng cầu, huống chi, chúng ta cũng không có vận mệnh đi thừa nhận, sợ cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, củ khoai lang phỏng tay này vẫn nên nhanh chóng quăng đi thì tốt hơn."

Phượng Tĩnh Xu chấn động, cảm thấy kinh ngạc với Quan Nhạc Huyên lại có thể nói ra mấy câu nói như vậy, nữ tử này mới mười bảy tám tuổi, tư tưởng lại thành thục như thế, có thể khám phá thế tục, thật là khiến người kính nể!

Dùng xong bữa trưa, đi dạo phố xong, mấy người liền trở về Tuyên Bình bảo. Vừa tới cửa Tuyên Bình bảo, chỉ thấy người giữ cửa bước nhanh về phía trước, dieendaanleequuydonn nói là Quan lão gia rốt cuộc cũng rảnh rỗi, muốn gặp đám người Phượng Tĩnh Xu một lần, vì vậy Phượng Tĩnh Xu dưới sự hướng dẫn của Quan Nhạc Huyên đi về phía đại sảnh tiếp khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play