Nếu như nói trước kia ở cùng một chỗ với Duy nhi thời điểm Duy nhi đối với nàng là tuyệt đối ỷ lại, vậy thì hiện giờ Thư nhi đối với nàng chính là hết lòng dây dưa, mồ hôi......
Phượng Tĩnh Xu chưa bao giờ biết rằng người quấn quít có thể đạt tới loại cảnh giới này, một ngày hai mươi bốn giờ, không có một khắc nào không quấn nàng, bắt đầu từ bữa sáng, Thư nhi ngay cả một khắc cũng không rời dính chặt bên người Phượng Tĩnh Xu, mặc kệ nàng đi dạo hoa viên, tìm Tuân Nhữ Dương nói chuyện phiếm, hay là lướt qua những món hàng trên đường phố, cho dù làm gì hắn cũng đều dính nàng thật chặt, chưa nói tới một tấc cũng không rời, ít nhất cũng là đặt mắt ở chỗ nhìn thấy được, ngay cả đi nhà xí, tiểu tử kia cũng giống như thưởng thức nhà xí nhà mình mà đi dạo ở bên ngoài, buổi tối đi ngủ lại càng nhiều lần có ý đồ xông lên giường Phượng Tĩnh Xu, cuối cùng bị Phượng Tĩnh Xu dùng một búp bê lớn, một chuyện xưa trước khi ngủ trao đổi, e là chỉ có đoạn thời gian buổi tối đó, Phượng Tĩnh Xu mới có thể hơi hòa hoãn một chút đi!
Tuân Thư “gấp gáp canh người” như vậy người bình thường không chịu được, nhưng mà đối Phượng Tĩnh Xu mà nói cũng là không sao, ngoài có được đầy đủ sự nhẫn nại ra, Phượng Tĩnh Xu phát hiện bề ngoài Tuân Thư xem ra không khác người nào, nhưng trên thực tế trí lực tài nghệ của hắn cũng chỉ có bảy tám tuổi, mặc dù không biết là nguyên nhân gì tạo thành, nhưng đối với cặp mắt tinh khiết kia, trong lòng Phượng Tĩnh Xu tràn đầy thương tiếc, vì vậy cũng càng thêm sủng ái dung túng Tuân Thư, không tự chủ coi Tuân Thư cùng lứa với nàng thành một đứa bé.
Đều nói đứa bé là mẫn cảm nhất, người nào tốt với hắn, người nào không tốt với hắn, hắn rõ ràng nhất, vì vậy kể từ sau khi một nhóm bốn người Phượng Tĩnh Xu tới Tuân phủ, Tuân Thư càng ngày càng thích dính Phượng Tĩnh Xu, mà phu thê Tuân Nhữ Dương lại là bộ dáng vui mừng khi việc thành công, cứ mặc cho Tuân Thư cả ngày lẫn đêm đi theo Phượng Tĩnh Xu, ngay cả bọn hạ nhân trong phủ cũng càng ngày càng lấy bộ dáng nhìn Phượng Tĩnh Xu như “thiếu phu nhân tương lai “, khiến Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn im lặng.
Đang nói, cái âm thanh “đinh linh đinh linh” lại vang lên, chỉ là lần này cùng đến cũng không phải là tiếng cười sung sướng, mà là tiếng bước chân loạng choạng trong tiếng khóc ngẹn ngào! Phượng Tĩnh Xu cả kinh, cũng bất chấp Tĩnh Ảnh ở đây, di chuyển tức thời, đi tới bên cạnh Tuân Thư ngoài cửa, lại bị nhân nhi trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!
Chỉ thấy xưa nay tiểu nhân nhi luôn luôn sạch sẽ mà bây giờ quần áo lại lộn xộn; mái tóc dài dày kia luôn luôn lấy sợi dây màu đỏ buộc lên lại bị tháo ra như cỏ dại, đai lưng màu đỏ nghiêng cắm vào giữa tóc, co quắp lại; dfienddn lieqiudoon những cái chuông tinh xảo đáng yêu kia cũng treo tán loạn ở trên người, rõ ràng có dấu vết tranh đoạt; trong cặp mắt phượng đen láy kia không còn lóe lên sự ngây thơ, mà là từng chút nước mắt; khiến người nhìn thấy đau lòng nhất là trên làn da mềm mại hồng nhuận như quả đào mật, từng vết thương ứ đọng tím bầm ở dưới nắng sớm lại có vẻ chói mắt như vậy!
Hắn cứ lẳng lặng cuộn mình ở chỗ rẽ hành lang như vậy, y phục đỏ thẫm còn có vết nhỏ màu xám tro, hiển nhiên là bò qua từ chuồng chó mà ngày đó hắn nói cho nàng biết.
Lửa giận trong lòng Phượng Tĩnh Xu trong nháy mắt điên cuồng đốt cháy.
Là ai, là ai ức hiếp hắn, là ai để cho hắn chật vật như vậy! Để cho tinh linh luôn luôn tươi cười thỏa mãn, lại uất ức co rúc ở trong góc khóc thút thít như thế! Nếu không phải thính lực của nàng nhạy bén hơn người thường, có phải hôm nay sẽ để đứa nhỏ ở chỗ im ắng này khóc lóc rồi không đây! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào thương tổn hắn!
Ôm lửa giận và thương tiếc tràn đầy trong lòng, Phượng Tĩnh Xu cúi người ôm lấy cái người gầy yếu đó, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, trước vẻ mặt kinh ngạc của hắn mà ôm lấy hắn ( mồ hôi, mọi người đừng nói Xu Xu là nữ đại lực sĩ a ~~~ người ta từng luyện công chính là không giống người khác một chút ~~~), rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Tĩnh Ảnh khi đuổi theo sau mà quay người đi vào trong phòng.
Đặt Tuân Thư ở trên giường êm, Phượng Tĩnh Xu vừa dịu dàng sửa sang lại mái tóc đen xốc xếch của Tuân Thư, vừa nhẹ giọng hỏi: “Thư nhi sao vậy? Tại sao lại khóc? Hôm nay tỷ tỷ chờ đệ rất lâu, cũng không thấy đệ, còn tưởng rằng đệ không tới !”
Tuân Thư vừa nghẹn ngào, vừa len lén liếc Phượng Tĩnh Xu một cái, lắp bắp nói: “Tỷ tỷ, là Thư nhi đần, Thư nhi vô dụng, Thư nhi là một kẻ đần....” Càng nói, âm thanh càng nhỏ, cuối cùng gần như không có tiếng, nhưng Phượng Tĩnh Xu nghe rõ ràng, cũng chính là nghe rõ ràng mới tức giận như vậy.
Là ai đã nói với hắn những chuyện này!? Trước hôm nay, cái đứa nhỏ ngây thơ này vốn không biết gì cái gì là đần, cái gì là ngu, hắn tựa như tiểu tinh linh sống cách biệt trong thế đào nguyên, không rành nhân gian thế tục, là ai tàn nhẫn như vậy, lại phá vỡ thế giới thanh thuần của hắn!
Phượng Tĩnh Xu hít sâu một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, âm thanh lại càng nhu hòa, trấn an nói: “Làm sao có thể chứ? Thư nhi của chúng ta thông minh như vậy, ai có thể nói Thư nhi không phải chứ?”
“Không phải vậy!” Tuân Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt phượng đen láy uất ức nhìn Phượng Tĩnh Xu, “Bọn họ đều nói Thư nhi là người ngu, bọn họ nói Thư nhi là chó, chỉ có trên người con chó của mới có thể mang theo chuông!” Nói xong, Tuân Thư mới quyết liệt lôi kéo chuông trên người, vừa kéo vừa điên cuồng kêu lên: “Kẻ ngu, kẻ ngu!” “Hắc hắc! Trên người kẻ ngu còn mang theo chuông chó!” “A! Chuông này còn bằng bạc , cầm đi bán nhất định sẽ kiếm được tiền!”
Phượng Tĩnh Xu kinh hãi, vội vàng lôi kéo hai tay của hắn không để cho hắn làm thương tổn đến bản thân, lại nghe thấy tiếng kêu không ngừng từ trong miệng hắn, trong lòng biết hắn nhất định là bị người nào vây đánh, chuông trên người lại bị người cướp đoạt, mới có thể chật vật như vậy, cảm thấy giận dữ.
Đột nhiên, lại thấy Tuân Thư lớn tiếng la hét “đừng”, toàn thân gắt gao co lại thành một cục, cầu khẩn kêu lên: “Đừng! Đừng giành chuông của Thư nhi, đừng giành đồ của Thư nhi!” “Đừng! Thư nhi không thể không có chuông, không có chuông tỷ tỷ sẽ không tìm được Thư nhi nữa!” “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”
Phượng Tĩnh Xu nghe Tuân Thư mất trí gào thét, trong lòng đau xót, đưa tay điểm huyệt ngủ của Tuân Thư, một khắc trước người còn kích động không thôi sau một khắc liền yếu đuối ngồi phịch ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu thương tiếc vuốt ve tóc Tuân Thư, đưa lưng về phía Tĩnh Ảnh, trong miệng lại vô cùng lạnh lẽo ra lệnh: “Tra!”
Cả người Tĩnh Ảnh run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Phượng Tĩnh Xu, không tiếng động quay người đi.
Đợi sau khi Tĩnh Ảnh rời đi, Phượng Tĩnh Xu lập tức bày kết giới lên gian phòng, đề phòng có người tự tiện xông vào, lại phất tay gọi hai Hắc Linh Lung, ba Lục Linh Lung và một Tử Linh Lung, đứng dậy rời khỏi Tuân Thư, nhìn hai Hắc Linh Lung đang cho tiến hành thôi miên Tuân Thư, dinendian.lơqid]on ba Lục Linh Lung đều chiếu cố chăm sóc thân thể Tuân Thư, mà Tử Linh Lung trầm mặc thủ hộ ở một bên, Phượng Tĩnh Xu xoay người bước ra gian phòng. Ngủ đi, Thư nhi, sau khi tỉnh dậy, đệ sẽ quên đã từng gặp thống khổ và ác mộng, là ta sơ suất, không có bảo vệ tốt cho đệ, sau này sẽ không để cho người khi dễ đệ nữa!
Trên đường Phượng Tĩnh Xu âm trầm đi vào tiểu sảnh nơi phu thê Tuân Nhữ Dương dùng điểm tâm, toàn thân nàng tản ra khí tức lạnh lùng khiến tóc gáy phu thê hai người Tuân Nhữ Dương dựng lên, sợ hãi nhìn nữ hài mới mười lăm tuổi trước mắt này, không hiểu tại sao hài tử này trong ngày thường ôn hòa lễ độ, đáng yêu lại sẽ biến thành như vậy.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trải qua ánh mắt kịch liệt giao chiến, quyết định do Tuân Nhữ Dương đứng đầu một nhà đặt câu hỏi: “Tĩnh nhi, này, xảy ra chuyện gì à?” Bởi vì tên hai người đều là đồng âm(???), vì để phân biệt, bình thường vẫn gọi Phượng Tĩnh Xu là Tĩnh nhi.
Phượng Tĩnh Xu giương mắt lướt qua hai người một phen, lại rũ mí mắt xuống, nói: “Thư nhi vừa mới đến chỗ của ta.”
Hai người không hiểu liếc nhau một cái, nói: “Vậy thì tốt mà.....”
Phượng Tĩnh Xu giống như không nghe thấy lời của hai người, nói tiếp: “Hắn khóc, hơn nữa toàn thân xốc xếch, trên người vừa xanh vừa tím, rất dễ nhận thấy là bị người đánh!”
“Cái gì! ?”Hai người khiếp sợ đứng lên, “Tại sao có thể như vậy!”
“Thư nhi, Thư nhi của ta!” Tuân phu nhân lập tức liền khóc ồ lên, hơn nữa ra vẻ muốn chạy ra ngoài.
Phượng Tĩnh Xu quát lạnh một tiếng khiến thân hình Tuân phu nhân dừng lại, nói: “Trước mắt Thư nhi không có việc gì, đã ngủ yên rồi, mời phu nhân ngồi.” Nhìn thấy Tuân phu nhân lo lắng ngồi xuống, Phượng Tĩnh Xu nói ra mục đích đến: da.nlze.qu;ydo/nn “Thư nhi bị người nhục mạ là kẻ ngu, mặc dù Tĩnh Xu biết trí lực của Thư nhi có chút thấp, nhưng bản thân hắn cũng vô cùng đáng yêu, vì vậy Tĩnh Xu tuyệt đối không cho phép người khác nhục mạ Thư nhi, vì vậy, hôm nay đến đây, là muốn đặc biệt hỏi thăm hai vị một chút: Thư nhi, đến cuối cùng là vì sao mà biến thành như vậy!?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT