*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Phượng Tĩnh Xu và tám nam nhân cùng xuất hiện ở vách đá, d,0dylq.d tất cả binh lính đi tìm đám người Phượng Duy Tĩnh và Đệ Ngũ Long Quỳ đều kinh ngạc.

Phượng Tĩnh Xu đảo mắt qua, nhìn Phượng Duy Tĩnh.

Phượng Duy Tĩnh hiểu được nghi vấn trong mắt Phượng Tĩnh Xu, giải thích: "Bọn họ đều đi theo chúng ta tìm Long Quỳ."

Nghe vậy, Phượng Tĩnh Xu lại chuyển sang nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, Đệ Ngũ Long Quỳ xấu hổ đỏ bừng mặt, vùi đầu xuống, ngập ngừng nói: "Cái, cái đó...... ta...ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, hái thuốc đã, đã rơi xuống......"

Hắn nào biết xấu hổ mà trước mặt nhiều người như vậy nói hắn bởi vì nhớ nhung Phượng Tĩnh Xu quá độ cuối cùng sinh ra ảo giác mà rơi xuống vách núi chứ? Một mình hắn mất tích không quan trọng, lại còn điều động binh lực, xuất động nhiều người như vậy tới tìm hắn, nếu mọi người biết hắn "mất tích" thế nào, danh tiếng của Đệ Ngũ thần y của hắn sau này cũng sẽ trở thành Đệ Ngũ ngốc rồi!

Nói là "không biết làm sao ", ở đây trừ Long Ứng Tình ra sáu nam nhân nào không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Ban đầu cho Đệ Ngũ Long Quỳ binh lính tùy thân, chính vì muốn coi chừng hắn, để tránh hắn làm ra việc gì ngu ngốc, khiến nạn của đất phong không thể được chữa trị tốt.

Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, trăm điều luôn có sơ hở, lúc Đệ Ngũ Long Quỳ đang hái thuốc lại biến mất.

Khi bọn họ nghe thấy binh lính truyền tin tức tới, tất cả đều nóng nảy, kể từ sau việc ở đê Mịch La, Đệ Ngũ Long Quỳ gần như theo chân bọn họ, dinendian.lơqid]on mọi người tán thành lẫn nhau, khích lệ cho nhau giúp đỡ lẫn nhau, mới chống đỡ được đến ngày hôm nay. Hắn đột nhiên biến mất, bọn họ lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì điên rồ, vì vậy cũng buông chuyện trong tay mà mang binh chạy tới tìm hắn.

Cuối cùng bọn họ phát hiện một chút dấu vết chỗ vách núi, cũng bất chấp nguy hiểm, sợ hắn thật sự xảy ra chuyện, vì vậy vội vàng xuống tìm, không ngờ không chỉ tìm được Đệ Ngũ Long Quỳ, còn tìm được Phượng Tĩnh Xu mà bọn họ tâm tâm niệm niệm!

Phải nói, thật ra thì bọn họ nên cảm tạ Đệ Ngũ Long Quỳ, bởi vì nếu không có hắn, bọn họ còn không biết phải tới lúc nào mới có thể gặp lại Phượng Tĩnh Xu!

Vì vậy, giờ phút này thấy Đệ Ngũ Long Quỳ lúng túng, không có ai cười hắn, trong mắt mọi người đều tỏa ra ấm áp.

Phượng Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt các nam nhân, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ấm áp, nói: "Ha ha! May mà huynh nhảy đấy......"

Lúc này, trong đám binh lính kinh ngạc đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to: "Là công chúa! Là Phượng Trạch công chúa!!!"

Một tiếng kêu kích động này, khiến tất cả đám người kinh ngạc đều hồi hồn, hô vang vui mừng kích động, giống bị mặt hồ bị cục đá ném vào, gợn sóng dần dần nổi lên bốn phía.

"Đúng là Phượng Trạch công chúa! Công chúa thật sự không chết!"

"Ông trời phù hộ! Công chúa của chúng ta phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự!"

"Công chúa của chúng ta đã trở lại! Vương gia và các vị đại nhân đã tìm được công chúa rồi!"

Sóng sau cao hơn sóng trước, tiếng hò reo gần như chấn động cả khu rừng.

Chợt, có người quỳ xuống, kích động chảy đầy nước mắt, lớn tiếng hô với Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế! Da.nlze.qu;ydo/nn Công chúa đại nạn không chết, ơn trời phù hộ!!!"

Những người còn lại cũng quỳ xuống theo, lớn tiếng nói: "Công chúa đại nạn không chết, được trời phù hộ, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!!!"

Cả một vùng tiếng hò reo, chấn động núi rừng, thấu vào lòng người.

Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười ấm áp, tiến lên một bước, đỡ dậy một người lính phía trước, dùng nội lực truyền thanh nói: "Tất cả mọi người đứng lên đi!"

Binh sĩ được đỡ dậy quả thật không thể tin được vận mình tốt, đời trước của hắn đã đốt bao nhiêu hương, mới có thể có may mắn được Phượng Trạch công chúa đỡ dậy!

Hắn dùng giọng điệu run rẩy thẹn thùng mà nói với Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa, người không sao đúng là quá tốt! Công chúa người là ân nhân cứu mạng của Thành Bạch Vũ chúng ta, mỗi gia đình trong thành chúng ta đều lập bài vị Trường Sinh cho người, sáng trưa tối ba nén hương, van xin trời cao không để người gặp phải bất trắc, hiện tại người bình yên vô sự rồi, nhất định là ông trời nghe thấy cầu nguyện của chúng ta! Thật tốt quá! Sau khi ta trở về nhất định phải nói cho a cha và a nương biết, nhất định phải thắp hương đi cảm ơn ông trời!"

Bài, bài vị Trường Sinh!?

Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên, có, có cần phải….nhiệt tình như vậy không?

Nàng không biết, dù Tịch Thấm Nhụy giả tạo nói dối nàng "tự sát", nhưng do Tịch Thấm Nhụy kể lại, mọi người càng chú ý đến việc nàng anh dũng chống lũ, Tuân Thư hy sinh, nàng đau khổ "nhảy sông", mà chuyện này đã sớm lan truyền với tốc độ khẩn cấp khắp ba đất phong thành Bạch Vũ, thành Quách Duy và thành Tương Lý, Dieenndkdan/leeequhydonnn không chỉ đất phong, trong mấy ngày Phượng Tĩnh Xu mất tích, cả Lộng Phong quốc ai ai cũng biết Phượng Trạch công chúa vì đất phong hy sinh ái lang, bản thân cũng rơi vào trong dòng sông sống chết không rõ. Mà theo đội ngũ tìm kiếm nàng ở sông Mịch, Hí Triều quốc dưới hạ lưu cũng nhanh chóng biết được sự tích của Phượng Trạch công chúa, còn truyền đi xôn xao khắp Hí Triều quốc, ngay cả hai nước Xuyên Vân quốc và Việt Sa quốc phía bắc cũng đều biết chuyện này.

Đến đây, danh hiệu của Phượng Trạch công chúa, truyền khắp đại giang nam bắc đại lục Sở Ảnh lần nữa.

Phượng Tĩnh Xu bây giờ ở trong suy nghĩ của dân chúng dân gian, không chỉ là một công chúa hoàng gia thông tuệ có dung mạo xinh đẹp, còn là một lĩnh chủ yêu dân như con, anh dũng không sợ nguy hiểm. Mọi người ở nhiều thành khác đều hâm mộ ba thành có thể có được may mắn, có thể có được một vị lĩnh chủ tốt như vậy.

"Tiểu Tĩnh, chúng ta mau mau trở về thôi! Lúc đi ra trong thành biết Long Quỳ biến mất, tất cả mọi người đều rất nóng nảy, bây giờ chúng ta trở về, nói cho mọi người biết tin tức tốt này!" Phượng Hàm Tiếu tiến lên một bước, nói với Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu nhìn từng gương mặt kích động và hưng phấn, nhớ tới ngàn vạn gương mặt chờ đợi cầu nguyện trong thành Bạch Vũ, không khỏi gật đầu.

"Truyền lệnh xuống, toàn quân tập họp, hộ tống Phượng Trạch công chúa trở về thành Bạch Vũ!" Phượng Hàm Tiếu thấy Phượng Tĩnh Xu gật đầu, lớn tiếng tuyên bố với binh lính trước mặt.

"Tuân lệnh!" Binh lính kích động lớn tiếng lĩnh mệnh, rồi sau đó một số người đi tìm đồng bạn về, những người còn lại tự giác xếp thành hàng chờ, mấy người lính dắt chín con ngựa tới đây, đám người Phượng Tĩnh Xu nhảy lên.

Trong lúc đợi binh lính tập hợp, Phượng Tĩnh Xu nghiêng người hỏi Phượng Duy Tĩnh: " Tịch Thấm Nhụy đó, bây giờ đang 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play