*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy Kim Bích Đạc kêu lên, sắc mặt những người còn lại cũng lập tức thay đổi theo.

"Ngươi nói cái gì?"

"Đây là chủy thủ của biểu muội ngươi!?"

Trong lúc nhất thời, tám người mười sáu con mắt đều không thể tin được trừng mắt về phía chủy thủ trong tay Long Ứng Tình.

Long Ứng Tình híp đôi mắt, "Chủy thủ của biểu muội ngươi lại cắm trên lưng Tĩnh, Kim Bích Đạc, xin hỏi ngươi có thể nói cho ta biết điều này là có nghĩa gì không!?"

Một câu nói, mười bốn con mắt lại cùng nhau nhìn chằm chằm Kim Bích Đạc.

Ý trong lời Long Ứng Tình không cần nói cũng biết.

Kim Bích Đạc bị Long Ứng Tình hỏi như vậy, sắc mặt càng tái nhợt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!" Hắn lắc đầu, giống như đang biểu sự không hiểu và khiếp sợ của hắn, càng nhiều hơn là không dám khẳng định chân tướng phía sau này.

"Còn có thể xảy ra chuyện gì, chủy thủ của biểu muội ngươi đâm vào ngực con mồi nhỏ, lúc ấy lại chỉ có một mình biểu muội ngươi ở đó, nhất định là biểu muội ngươi thừa dịp con mồi nhỏ phân tâm đâm một đao từ phía sau!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Văn Nhân Tĩnh Phong run người, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng, "Hừ, hay cho con tiện nhân đó! Mất công chúng ta vẫn tin tưởng nàng như thế, không sinh ra chút hoài nghi gì với nàng, còn vì nàng ‘ liều mình ’ cứu con mồi nhỏ mà cảm kích trong lòng, không ngờ, người chúng ta cảm kích lại là một con sói cái ác độc xảo trá!"

Văn Nhân Tĩnh Phong nói một hồi, khiến bầu không khí căng thẳng càng trở nên nặng nề. Nếu quả thật là Tịch Thấm Nhụy đâm chủy thủ này, như vậy......

"Bích Đạc, nếu quả thật là biểu muội ngươi, ngươi định làm như thế nào?" Phượng Duy Tĩnh nhìn Kim Bích Đạc, giọng điệu nghiêm túc, sắc mặt cũng không dễ dàng.

Đây là thời khắc mấu chốt quyết định Kim Bích Đạc đi hay ở, nếu như hắn lựa chọn che chở biểu muội của hắn, như vậy thì coi như Tĩnh nhi có thích hắn, hắn cũng sẽ kiên quyết phản đối, đuổi Kim Bích Đạc ra khỏi phạm vi tầm mắt của Phượng Tĩnh Xu. Bên cạnh Tĩnh nhi của hắn, quyết không thể có một người làm tổn hại đến nàng!

Khi Phượng Duy Tĩnh vừa nói ra, Kim Bích Đạc cũng cảm thấy áp lực vô hình ào về phía hắn, từ trước đến giờ chính hắn làm chủ trên thương trường cũng không khỏi âm thầm toát mồ hôi lạnh cả người.

Từ Phượng Duy Tĩnh nói là hắn có thể hiểu, đây là khảo nghiệm của hắn. Nếu vào lúc này hắn làm ra lựa chọn sai lầm, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng phía sau Tiểu Kim Khố của hắn.

Một mặt là cảm giác bị áp bức xuất phát từ Phượng Duy Tĩnh, mặt còn lại là từ truy cứu chân tướng của sự việc đến tình cảm đối với Phượng Tĩnh Xu, cũng khiến Kim Bích Đạc không thể quyên chuyện vào quá khứ. Mặc kệ là ai, chỉ cần làm tổn thương Tiểu Kim Khố của hắn, hắn sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Trong chốc lát, trong đầu Kim Bích Đạc đã xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, còn không chút do dự ra lựa chọn.

"Ta biết rõ ý của ngươi là gì, " Hắn ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Phượng Duy Tĩnh, "Nếu như xác nhận đúng là biểu muội gây nên, ta sẽ không nương tay, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm tổn thương đến Tiểu Kim Khố!"

Nghe được câu trả lời hài lòng, sắc mặt của Phượng Duy Tĩnh thả lỏng hơn, "Hi vọng ngươi có thể nói được làm được."

"Ta hi vọng sự thật cũng không phải như chúng ta tưởng tượng, nhưng nếu quả thật là biểu muội hại Tiểu Kim Khố, còn lừa gạt chúng ta, ta sẽ tự mình ra tay, không chút lưu tình!" Kim Bích Đạc thở dài, trong giọng nói xen lẫn cảm xúc phức tạp, hắn hi vọng biểu muội luôn luôn có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng khiến người hài lòng, sẽ không làm hắn thất vọng, nếu không, hắn sẽ không ngẩng đầu cao trước mặt nàng, không đối mặt nói với nàng được.

"Mối thù của ta tự ta sẽ báo, chuyện giữa nữ nhân nam nhân không cần nhúng tay."

Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Mọi người đang dùng ánh mắt "vây công" Kim Bích Đạc vừa nghe giọng nói này, tất cả đều ngây dại, giọng nói khiến bọn hắn nhớ thương, là thật sao?!

Giống như đang trả lời câu hỏi trong thầm lặng của bọn họ, giọng nói đó vang lên lần nữa, mang theo ý cười: "Sao vậy, lâu rồi không gặp, nên không muốn gặp ta nữa sao?"

"Tĩnh nhi!"

Phượng Duy Tĩnh xoay người trước, ào về phía Phượng Tĩnh Xu, trong giọng điệu tràn đầy kích động.

"Xu!"

"Tĩnh Tĩnh!"

"Con mồi nhỏ!"

Trong nháy mắt Phượng Duy Tĩnh ào 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play