*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mở to cặp mắt, giọt nước mắt chậm rãi chảy xuôi, rơi vào trong ánh sáng chói mắt đó.
Mảnh vụn trong Tụ Hồn đỉnh màu vàng kim giống như cảm nhận được sự đau thương của Phượng Tĩnh Xu, lo lắng di động, hình dáng chiếc chuông cũng lay động theo, hình như muốn lay động để phát ra tiếng chuông dễ nghe an ủi người yêu đau lòng.
"Các ngươi mau nhìn, nàng con mồi nhỏ sao vậy? Sao lại có máu chảy ra từ trong mắt của nàng thế!?" Văn Nhân Tĩnh Phong vẫn nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu chợt kinh ngạc nhảy dựng lên kêu to.
"Long Quỳ!" Trên vẻ mặt lãnh khốc của Phượng Duy Tĩnh cũng xuất hiện vẻ hốt hoảng, ánh mắt hắn bất lực nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, lần đầu tiên hận mình sao lại không hiểu y thuật, chỉ có thể ở một bên lo lắng hãi hùng!
Mấy người vây ở xung quanh Phượng Tĩnh Xu cũng bị tình trạng đột nhiên tới dọa cho tay chân luống cuống, quan tâm tất sẽ loạn, những nam nhân này trong ngày thường có thể hô phong hoán vũ một tay che trời, nhưng khi đối mặt với nữ nhân mình yêu mến, ào ào không chút tự tin, mất bình tĩnh.
"Ta xem thử!" Đệ Ngũ Long Quỳ vọt tới bên người Phượng Tĩnh Xu, khi hắn thấy trên mặt Phượng Tĩnh Xu có vết máu, trong lòng giật mình, sợ hãi.
Cố gắng ra lệnh bản thân bình tĩnh lại, đưa tay bắt mạch cho Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó vừa cẩn thận kiểm tra thân thể nàng, dienndnle,qu.y don đặc biệt là kiểm tra kĩ quanh cặp mắt. Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói với các nam nhân khẩn trương vây quanh hắn: "Nàng không sao."
"Không sao?! Không sao sao lại vô duyên vô cớ chảy máu?" Long Ứng Tình cũng không nảy ra hiềm khích tranh đấu với những người khác, gào với Đệ Ngũ Long Quỳ, "Ngươi có nhìn thấy không! Nàng rõ ràng đang chảy máu, sao lại là không sao! Cái tên lang băm này!"
Đệ Ngũ Long Quỳ nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui nhìn Long Ứng Tình, "Ta ít nhất còn hiểu nhiều hơn người đó, hoàng tử điện hạ!"
Hai chữ "Lang băm" đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là vũ nhục, vì vậy hắn cũng không có sắc mặc tốt nhìn Long Ứng Tình, vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng nhìn đến các nam nhân xung quanh cũng tương tự quan tâm chờ đợi lời giải thích của hắn, vì vậy lại nói: "Thân thể của nàng không có vấn đề gì, chỉ là tim nàng đột nhiên đập rộn lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt bi thương, đoán chừng là nằm mơ thấy chuyện gì đau lòng. Mà máu......" Đệ Ngũ Long Quỳ ngừng một chút, tiếp tục nói: "Đó cũng không phải máu thật, mà là...... nước mắt."
Nước mắt...... huyết lệ!?
Người xung quanh vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi.
Là điều gì khiến nàng chảy huyết lệ?
"Có phải nàng nhớ lại Tuân Thư không!?" Phượng Hàm Tiếu đột nhiên lên tiếng nói.
Tuân Thư!?
Cái tên này, khiến người ở đây trừ Long Ứng Tình đều như tim trúng phải châm gai.
Chẳng lẽ nàng thật sự bởi vì nhớ lại Tuân Thư nên mới chảy huyết lệ sao!?
Long Ứng Tình cũng không có cảm giác gì với cái tên Tuân Thư này, ngược lại cảm thấy lo lắng với lời nói của Phượng Hàm Tiếu.
Nếu Tĩnh thật sự nhớ lại quá khứ của mình, như vậy mộng đẹp của hắn có phải sẽ tan vỡ không? Như vậy, hắn và Tĩnh sẽ không còn tương lai phải không?
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Long Ứng Tình đột nhiên tái nhợt.
"Chẳng lẽ nàng lại thật sự yêu Tuân Thư sao?!" Giữa bầu không khí ngột ngạt, Văn Nhân Tĩnh Phong bạo phát trước tiên, ghen tức bùng nổ khiến hắn đau lòng, "Tuân Thư, Tuân Thư! Phải, Tuân Thư hy sinh bản thân vì nàng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhưng người có thể vì nàng hy sinh bản thân đâu chỉ có một mình Tuân Thư! Mấy người chúng ta ở đây, không ai không vì nàng có thể ngay cả mạng của mình cũng không cần!? Chẳng lẽ nàng cũng chỉ thấy được một mình Tuân Thư, mà không thấy sự hiện hữu của chúng ta sao!?"
"Tĩnh Phong, đừng nói nữa." Phượng Duy Tĩnh nặng nề nhắm mắt lại, "Ngày thường Thư nhi dính nàng nhất, huống chi đệ ấy vừa hồn nhiên như thế, có thể vì Xu nhi làm đến bước này, chúng ta đều rất kinh hãi, Xu nhi nhớ đệ ấy như thế, cũng là việc nên làm."
"Vậy cũng không thể vì hắn mà nhảy sông tự vận chết vì tình chứ!!!" Văn Nhân Tĩnh Phong mang cặp mắt đỏ bừng quát to lên, " Tịch Thấm Nhụy đó nói, con mồi nhỏ tự mình nhảy xuống sông Mịch La chết vì tình, chúng ta cũng tận mắt thấy nàng nhảy xuống nước, chẳng lẽ còn sai sao!?"
Nghe vậy, trong đầu mọi người đều hiện lên cảnh tượng vào ngày khiến bọn hắn tê tâm liệt phế.
"Các ngươi nói...... Tĩnh tự mình nhảy xuống sông chết vì tình hay sao?" Giọng Long Ứng Tình truyền đến, "Không phải nàng bị người đâm một đao té xuống nước sao?"
"Cái gì!?"
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Trước mắt, chiếc chuông không tiếng động mà lay động, dường như Phượng Tĩnh Xu thấy được một bóng người áo đỏ hoạt bát đứng ở trước mặt của nàng, hai tay lôi kéo ống tay áo của nàng đung đưa trái phải làm nũng, miệng lẩm bẩm dụ dỗ nàng an ủi nàng.
Ngay một khắc này, trong lòng Phượng Tĩnh Xu có quyết định.
Nàng đưa hai tay thành kính cầm Tụ Hồn đỉnh, “phịch” một tiếng quỳ xuống, nhìn về phía bầu trời, mang theo tiếng khóc nức nở kiên định nói: "Nghĩa mẫu, Xu nhi xin người, cứu bọn họ, cứu bọn họ!"
Vương Mẫu hiển nhiên không nghĩ đến Phượng Tĩnh Xu sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Xu nhi, chuyện này bản cung sợ rằng không thể ra sức......"
"Kiếp trước kiếp này của Xu nhi chưa từng cầu xin ai, hiện tại chỉ cầu người, cứu bọn họ, cứu bọn họ! Xu nhi nguyện ý trả bất cứ giá nào!" Phượng Tĩnh Xu vững vàng đưa hai tay nâng Tụ Hồn đỉnh, đầu cũng không ngừng dập xuống.
Mảnh vụn trong Tụ Hồn đỉnh tản ra ánh sáng khẩn thiết, dường như muốn ngăn cản động tác của Phượng Tĩnh Xu, lại không thể ra sức.
"Con à, bản cung cũng đã nói, Phượng Hoàng không kém bản cung, ngay cả Ngọc đế,