*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì Long Ứng Tình và tình trạng thân thể khiến Hoàng Vũ Tĩnh phải ngồi co ro trên mặt đất, cũng không chú ý đến động tĩnh bốn phía, cho đến khi nàng cảm thấy y phục trên người có động tĩnh bất thường, mới mở đôi mắt mông lung đẫm lệ ra.
Đập vào trong mắt chính là một đôi mắt to đen lúng liếng, lóe ra tia sáng như nước trong veo.
Hoàng Vũ Tĩnh nháy nháy mắt, mới nhìn rõ “chủ nhân” đôi mắt to này lại là một con nai nhỏ.
Lúc này, nai con không sợ người lạ nhích tới gần Hoàng Vũ Tĩnh, không ngừng thở khí nóng ngửi ngửi mùi trên người nàng, hơn nữa còn mở cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn áo của Hoàng Vũ Tĩnh. Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Cặp mắt to kia tựa như ẩn chứa hàng vạn lời nói, vừa có chút vẻ dịu dàng, khiến trái tim Hoàng Vũ Tĩnh hốt hoảng lập tức tìm được chỗ dựa.
Nàng chống đỡ thân thể yếu đuối, vành mắt ửng đỏ, thút thít hỏi: "Có phải ngươi...... đang an ủi ta không?" Vừa dứt lời, ngay sau đó có hơi tự cười nhạo mình, chỉ là một con nai con có linh tính, sao lại có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn an ủi người?
Nhưng ngoài dự liệu của Hoàng Vũ Tĩnh, nai con lại gật gật cái đầu nhỏ!
Hoàng Vũ Tĩnh kinh ngạc, cẩn thận hỏi lần nữa: "Ngươi...... nghe hiểu được lời của ta?"
Nai con chớp chớp mắt to gật đầu một cái.
Điều này không làm cho Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên, mà là một loại cảm giác yên tâm chợt xuất hiện, ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này, chỉ cảm thấy nai con đáng yêu trước mắt này trong nháy mắt đã dựa vào nàng.
Chỉ thấy nàng vừa mới ngừng nước mắt lại dâng trào lần nữa, trong mắt mang theo tình cảm thân thiết, tủi thân nói: "Ngươi...ngươi thấy Tình rồi sao? Ta...ta không tìm thấy huynh ấy....."
Nhìn thấy nai con hồn nhiên nghiêng đầu, nàng lại rất cố gắng giải thích với nó: "A...... đúng, ngươi chưa từng nhìn thấy Tình, ngươi không phải biết huynh ấy...... Huynh ấy là người rất tốt, mặc dù thoạt nhìn hơi nhỏ một chút, nhưng mà ta lại nhớ huynh nhất định lớn hơn ta rất nhiều tuổi? Nếu không sao huynh ấy có thể chăm sóc ta tốt như vậy...... Ta nghe Tình nói, ban đầu ta bị thương thiếu chút nữa là chết, sau lại vẫn là huynh ấy không ngủ không nghỉ chăm sóc ta...... Còn có, Tình còn có thể bơi, còn có thể bay lên trời, còn có thể dùng một cọng cỏ treo con cá nhỏ mà ta bắt được, vào buổi tối còn có thể nhân lúc ta ngủ len lén cầm y phục đắp lên trên người ta...... Huynh ấy rất giỏi đúng không?"
Hoàng Vũ Tĩnh hơi đắc ý hỏi nai con, không đợi đối phương hiểu được, chợt lại giống như quả cầu da bị xì hơi, mặt như đưa đám, "Nhưng, tại sao hôm nay ta không tìm thấy huynh ấy? Huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh ta...... Chỉ cần ta vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy huynh ấy...... nhưng bây giờ ta tìm khắp nơi, tìm khắp nơi, Dieenndkdan/leeequhydonnn nơi nào cũng không có......" Khuôn mặt nhỏ bé vừa mới còn mang theo chút hồng hào sáng rỡ giờ lại hiện đầy sự bất lực, nàng đáng thương mà nhìn nai con vẫn mở đôi mắt to đen lúng liếng, mím môi hỏi: "Ngươi có thấy Tình không? Ngươi có thể giúp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT