*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái Thượng Tinh Điện

Vẻ mặt Thái Thượng Tinh Quân sầu lo, gấp gáp đi lại trong điện, sắc mặt cực kỳ tức giận.

"Ngươi ngươi ngươi! Ngươi bảo ta nói ngươi thế là tốt hay không tốt! Sao ngươi lại hồ đồ như thế, cứ thế mà quay lại!?"

Người ngồi ở một bên rũ mí mắt, "Ta không bỏ được nàng."

"Nàng còn cần ngươi tới lo lắng sao!?" Giọng điệu Thái Thượng Tinh Quân đột nhiên cất lên cao, quả thật giống như thét chói tai."Ngươi cũng không phải không biết nàng có công lao vĩ đại ở Thiên Đình, thế nào, ngươi sợ chúng tiên Thiên Đình ăn nàng hay sao? Nàng không bị ức hiếp chúng ta liền A Di Đà Phật!"

Một câu oán giận không được đáp lại.

Thái Thượng Tinh Quân quả quyết nói: "Không được! Ngươi không thể đợi ở chỗ này, ngươi nhanh chóng về đi!"

Tầm mắt rốt cuộc nâng lên, Die nd da nl e q uu ydo n "Ta sẽ không về, trừ phi ta có thể trợ giúp cho nàng." Nói tới chỗ này, hắn nghiêm túc nhìn Thái Thượng Tinh Quân, "Ngươi nói cho ta biết, có biện pháp nào có thể ngăn cản nước lũ kia không?"

"Không có!" Thái Thượng Tinh Quân không chút suy nghĩ thốt ra.

Đôi mắt màu vàng chăm chú nhìn Thái Thượng Tinh Quân, cho đến khi bị hắn nhìn chằm chằm khiến cả người sợ hãi, hắn mới mở miệng: "Ngươi đừng gạt ta, ta rất hiểu rõ với ngươi, sẽ không dứt khoát trả lời như vậy, trừ phi ngươi nói láo. Ta lại nghiêm túc hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc có hay không?"

Thái Thượng Tinh Quân chột dạ dời ánh mắt, xoay mặt, "Không có! Đó là thiên mệnh, sao có thể có cách sửa đổi?"

"Nguỵ biện!" Hét to một tiếng, thế nhưng khiến hai chân Thái Thượng Tinh Quân run lên, "Thái Thượng Tinh Quân, nể tình ta coi trọng tình nghĩa ngày xưa với ngươi mới khách khí hỏi thăm ngươi như thế, nhưng ngươi nên biết, tuy ta bị cách chức, nhưng cũng là phượng thần thượng cổ! Ở trước mặt ta, há để ngươi nói láo lần này đến lần khác!?"

Thái Thượng Tinh Quân cứng lại, một cỗ hơi thở làm người ta không thể kháng cự nhất thời lan ra.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Không đợi Ngọc đế nói hậu quả đáng sợ của việc Thiên Đình tham dự thiên mệnh, Phượng Tĩnh Xu cắt ngang hắn: "Thật sự cách gì cũng không có sao......"

Nàng mờ mịt nhìn về phía Vương Mẫu, "Là vì con sao? Cũng bởi vì con đến, khiến kiếp số của đại lục Sở Ảnh đến trước, khiến mọi người gặp phải khó khăn như thế...... Là bởi vì co sao? Là con...... hại Sở Ảnh! Con...... Là một tai họa?"

Chưa bao giờ thấy bộ dạng Phượng Tĩnh Xu bất lực như thế, tình mẹ trong lòng Vương Mẫu lập tức phát huy: "Không phải như vậy, Tĩnh Xu, con không cần nghĩ bậy!"

"Đúng vậy!" Thấy Phượng Tĩnh Xu tự trách như thế, Ngọc đế vội vàng nói, "Oa Nhi, ngươi không cần tự trách, có lẽ ngươi khiế thiên mệnh đến trước, nhưng kết quả cũng không nhất định là xấu!"

Phượng Tĩnh Xu dời mắt nhìn Ngọc đế, "Có ý gì?"

"Mặc dù kiếp số đến trước thời hạn, nhưng cũng là biến số." Ngọc đế giải thích.

"Biến số?"

"Đúng! Chính bản thân ngươi là biến số, cũng có thể nói như vậy, có lẽ ngươi chính là bước ngoặt của đại lục Sở Ảnh."

"Bước ngoặt?"

"Đúng, chuyện thiên mệnh chúng ta không nhúng tay, nhưng mà bởi vì ngươi đã đầu thai, hôm nay thân thể là người phàm trần, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hoàn toàn là người đại lục Sở Ảnh, vì vậy muốn làm cái gì, cũng sẽ không làm trái với thiên mệnh, mà trên người ngươi càng có thêm căn cơ tu tiên thâm hậu, như vậy sử dụng pháp thuật cứu người cũng không được coi là Thiên Đình nhúng tay." Ngọc đế nói.

Vừa nhắc tới Tiên thuật, Phượng Tĩnh Xu lại nghĩ tới một màn ở đê Mịch La, "Không thể nào." Nàng lắc đầu, "Tiên thuật của ta không ngăn cản được bất kỳ dị tượng gì."

"Điều này chúng ta biết, bất luận lực lượng gì cũng không thể ngăn cản, nhưng ngươi không ngăn cản được, nhưng có thể trợ giúp những người đó! Không đụng chạm chính diện với thiên mệnh, ngươi chỉ cần ở một bên cứu trợ nạn dân là được rồi!"

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi......" Phượng Tĩnh Xu thở dài.

Lúc này, một thiên binh đi vào thông báo: "Khởi bẩm Ngọc đế, Thái Thượng Tinh Quân áp giải Phượng thần cầu kiến!"

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình.

Phượng thần! Con Phượng thần lén hạ phàm bị cách chức đó sao! Sao nó lại quay trở lại!?

Sắc mặt của Ngọc đế và Vương Mẫu cũng khẽ biến, ngay sau đó quát lên: "Truyền!"

Phượng thần? Là...... là Phượng Hoàng sao? Tại sao một con Phượng Hoàng lại khiến sắc mặt chúng thần tiên đại biến? Phượng Tĩnh Xu có chút không hiểu.

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy hai người đi tới, ánh mắt chuyển qua người phía sau thì sắc mặt cũng thay đổi theo —— Thư nhi!

Tại sao lại là Thư nhi!?

Phượng Tĩnh Xu vừa muốn há mồm, Vương Mẫu đã quát hỏi trước: " Phượng thần lớn mật! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play