Lấy từ ngữ gì cũng không miêu tả được kinh hãi và khiếp sợ hiện giờ của Mộ Dung Huyền.

Ngay một khắc nhìn thấy người đi ra kia, cả người nàng giống như bị sét đánh, trừ hô lên một tiếng"Lục Tình La", cũng chỉ có thể há hốc mồm cứng lưỡi, trừng mắt, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, vẻ mặt cũng đầy sự sợ hãi, bộ dáng kia, giống như gặp được quỷ vậy.

"Ha ha! Ngay cả Huyền phi nương nương và mẫu hậu là bằng hữu tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng nhận lầm Đệ Ngũ cô nương thành mẫu hậu, con nghĩ, phụ hoàng nhất định cũng sẽ nhận lầm đấy!" Giọng Tử Mộng Cơ vui mừng đột nhiên vang lên, Die nd da nl e q uu ydo n "Vậy thì tốt, con quyết định, ngay đại điển sắc phong để Đệ Ngũ cô nương xuất hiện ở trước mặt phụ hoàng, đây chính là quà tặng tốt nhất con đưa cho phụ hoàng!" Giọng điệu đó, có chút thật thà, còn có chút mong đợi, nếu như không có khôn khéo và tính toán.

Mộ Dung Huyền cảnh giác bản thân luống cuống sau khi lấy lại tinh thần, còn chưa kịp che giấu hành vi của mình, đã bị những lời này của Tử Mộng Cơ thu hút.

Cái gì!? Muốn ở đại điển sắc phong để hai người kia gặp nhau!? Không thể, nàng không cho phép!

Trong lòng nàng biết rõ, một khi hoàng thượng gặp được nữ nhân gọi là Đệ Ngũ Tình này, như vậy tâm huyết cực khổ hai mươi mấy năm của nàng nhất định sẽ thất bại trong gang tấc! Nữ nhân này, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, trẻ tuổi hơn mình, hơn nữa không kém dáng vẻ còn trẻ của Lục Tình La bao nhiêu, nói hoàng thượng sẽ không bị nàng mê hoặc, cho dù ai cũng sẽ không tin tưởng!

Nếu nói ngay từ đầu sát ý của Mộ Dung Huyền là vì loại bỏ một kẻ địch tiềm ẩn, như vậy hiện tại Mộ Dung Huyền, điên cuồng phát sinh cảm giác nguy cơ, oán hận Lục Tình La nhiều năm qua đã cướp đi người yêu và hi vọng muốn róc xương lóc thịt chặt nàng làm trăm mảnh, tất cả đều trong nháy mắt này mà tuôn ra, hóa thành một mũi tên nhọn màu đen, hung hăng nhắm vào ngay trái tim nữ nhân trước mắt này!

Đối với oán hận của Mộ Dung Huyền, Lục Tình La rất bình thản, có lẽ là bởi vì mấy chục năm si ngốc ngu ngơ, có lẽ bởi vì an ủi của nhi tử vốn tưởng rằng đã mất đi, mặc kệ nói thế nào, hôm nay nàng, đã không còn là nàng hồn nhiên thiện lương năm đó nữa, từ Mộ Dung Huyền lộ ra nụ cười chế nhạo, nói cho nàng biết tất cả đều là một ván cờ, vì giết chết nàng mà ván cờ đã bắt đầu, nàng sẽ không trở về được ngây thơ như ban đầu nữa.

Sống mấy chục năm, sống ở trong trống rỗng, nhưng cũng nhận được sự chăm sóc tốt, không để cho nàng phải đến mức uổng mạng, bỏ lỡ ái tử sống còn và ái nữ đau khổ chờ đợi ở trong hoàng cung. Nàng có thể không hề áy náy, hôm nay tất cả đều là do nàng hao hết tâm lực có được, vì vậy, đối với Mộ Dung Huyền, nàng không bao giờ thiếu nàng ta cái gì nữa, mặc kệ là tình nghĩa lúc nhỏ hay là cái khác.

Cặp mắt sắc bén bắt được sát ý trong mắt Mộ Dung Huyền, Tử Mộng Cơ rũ mí mắt xuống, che lại thù hận bén nhọn. Muốn động vào mẫu hậu? Vậy thì xem thử ngươi có động được không!

Phục hồi tinh thần lại, Mộ Dung Huyền hết sức che giấu suy nghĩ của mình, lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng tán thưởng với Tử Mộng Cơ: "Mộng nhi thật hiếu thuận, hoàng thượng có nữ nhi lo nghĩ cho người, thật đúng là rất may mắn!" Ngừng một chút, dời ánh mắt lần nữa lên trên người nữ nhân khiến nàng căm hận:"Chỉ là, nếu vị cô nương từ bên ngoài vào cung, chắc hẳn cũng không quen thuộc quy củ trong cung, nếu như muốn gặp hoàng thượng, dieendaanleequuydonn lễ nghi cần thiết là không thể tránh khỏi, không bằng đưa vị cô nương này tới chỗ của ta đi, để ta dạy dỗ một phen, sau đó sẽ để nàng gặp mặt hoàng thượng, thế nào?" Trên miệng hỏi "thế nào", Mộ Dung Huyền đã đứng lên làm bộ phải đi, vẫn không quên chào hỏi tỳ nữ của mình: "Ngây ra làm gì? Còn không nhanh mời Đệ Ngũ cô nương!?"

"Vâng, vâng!" Các cung nữ sau lưng vội vàng sợ sệt trả lời, tiến lên, lại bị ngăn lại.

"Huyền phi nương nương, Mộng nhi biết người dụng tâm lương khổ, nhưng mà, Đệ Ngũ cô nương mới đến, đối với tất cả đều rất xa lạ, Mộng nhi cho rằng nàng ấy vẫn nên ở lại chỗ này mới thỏa đáng, kính xin nương nương tha lỗi!" Tử Mộng Cơ ngăn cản cung nữ đi tới chỗ Lục Tình La, nụ cười trên mặt mặc dù dịu dàng, lại mang theo một chút khí thế không thể kháng cự.

Không nghĩ tới Tử Mộng Cơ sẽ ngăn cản, Mộ Dung Huyền dừng lại ngoài ý muốn, xoay người chống lại Tử Mộng Cơ, ánh mắt lộ ra vẻ cao quý mà cường thế, "Ở lại chỗ này? Hoàng nữ Mộng Cơ, để Đệ Ngũ cô nương ở lại, ngươi cho rằng ngươi có thể để nàng được huấn luyện lễ nghi tốt nhất? Vậy thì ngươi không tin tưởng bản cung sao? Chẳng lẽ đi với bản cung, bản cung sẽ hại nàng sao?"

Nụ cười của Tử Mộng Cơ theo lời Mộ Dung Huyền nói càng tỏa ra sự dịu dàng, "Mộng Cơ không có ý đó, nương nương hiểu lầm. Chỉ là, nếu Đệ Ngũ cô nương là bằng hữu của Phượng Trạch công chúa, như vậy con nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến của công chúa thì tốt hơn." Ném vấn đề cho Phượng Tĩnh Xu, để tránh dẫn tới bất mãn và hoài nghi của Mộ Dung Huyền.

"Ha ha! Nương nương nói thế nghiêm trọng rồi, ta tin tưởng, hoàng nữ nhất định không có ý đó, nàng chỉ là tôn trọng ta, mới có thể nói lên để Đệ Ngũ cô nương ở lại, kính xin nương nương tha lỗi!" Phượng Tĩnh Xu việc nhân đức không nhường ai tiến lên ngăn cản lửa giận của Mộ Dung Huyền.

Công chúa của một nước cũng đã nói chuyện, Mộ Dung Huyền còn có thể nói gì? Nàng ta đã nói Tử Mộng Cơ vì tôn trọng nàng mới để Đệ Ngũ Tình ở lại, nếu nàng cố ý dẫn người đi lần nữa, chẳng phải là xem thường nước khác sao? Chụp lên đầu cái mũ lớn như vậy, khiến Mộ Dung Huyền có lời gì cũng không cách nào nói được nữa, vì vậy chỉ có thể nở nụ cười, dịu dàng nói: "Nào có, nếu Đệ Ngũ cô nương là bằng hữu của công chúa, vậy bản cung nhất định phải hỏi xem ý của công chúa, như vậy, không biết công chúa......"

"Hoàng nữ nói đúng, " Phượng Tĩnh Xu không đợi Mộ Dung Huyền hỏi nữa, trực tiếp cắt dứt lời của nàng ta, "Tính cách Đệ Ngũ cô nương kín kẽ, khi đối mặt với người xa lạ cũng rất xấu hổ, cho nên ta mới tiến cung, thứ nhất là ta và hoàng nữ mới gặp đã quen, rất hợp ý, cho nên muốn ở chung với nàng trao đổi một chút, thứ hai là dễ dàng tham gia đại điển sắc phong, nhưng quan trọng nhất chính là muốn cùng với Đệ Ngũ cô nương, Dieenndkdan/leeequhydonnn không thể khiến nàng bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây mà cảm thấy khủng hoảng. Nếu như nương nương không yên lòng lễ nghi cung đình của Đệ Ngũ cô nương, như vậy, đoạn thời gian này, ta sẽ trợ giúp nàng, nương nương, ta nghĩ, ta dạy hẳn sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

Dĩ nhiên không có vấn đề! Ai dám nói lễ nghi cung đình của công chúa của một nước có vấn đề!?

Mộ Dung Huyền bị lời Phượng Tĩnh Xu nói chặn gắt gao, mặc dù biết vị công chúa này kể từ sau năm tuổi đã lên núi học nghệ rồi, nhưng mặc kệ là ở trên núi hay dưới chân núi, nàng vẫn là công chúa, cho nên, Mộ Dung Huyền không thể phản bác lời của nàng, càng không thể chất vấn vấn đề lễ nghi của nàng!

Không có cách nào, Mộ Dung Huyền chỉ có thể lui trước một bước, để tránh xảy ra xung đột với Phượng Tĩnh Xu. "Đã có công chúa tự mình dạy, bản cung cũng yên lòng, hi vọng trong đại điển sắc phong Đệ Ngũ cô nương có thể làm được tốt nhất, như vậy còn lâu mới phụ lòng sự dạy dỗ của công chúa!" Mộ Dung Huyền lộ một nụ cười giả dối với Lục Tình La, "Dĩ nhiên, bản cung sẽ tận lực giúp đỡ Đệ Ngũ cô nương, dĩ nhiên, lễ nghi các quốc gia khác biệt, dù sao công chúa cũng không phải là người Hí Triều quốc, cho nên bản cung sẽ đúng giờ mời Đệ Ngũ cô nương đến cung điện của bản cung, hỗ trợ chỉ đạo. Bản cung còn có chút chuyện, không nhiều lời nữa, cáo từ."

Xoay người, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên dữ tợn, dung nhan mang theo sát khí, khiến một đám cung nữ thái giám phía trước bị dọa sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, nằm sấp trên mặt đất phát run.

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Huyền đi xa, Phượng Tĩnh Xu nâng cằm lên hỏi hai người bên cạnh: "Các người cho rằng kế tiếp nàng ta sẽ làm gì?"

Lục Tình La hơi có vẻ không được như ý nhìn bóng dáng thướt tha đó, lần nữa hiểu ra, đã qua sẽ không trở lại nữa. "Ta không thể không nói, nàng là một người rất có tâm kế, từ mười lăm năm trước một màn đuổi giết ta đã biết, cho nên, tiếp đó, nàng nhất định sẽ tìm cách khiến ta xuất hiện chuyện ‘ ngoài ý muốn ’ gì đó hoặc là bị định ra tội danh gì đấy."

Trên mặt Tử Mộng Cơ rốt cuộc cởi bỏ mặt nạ dịu dàng, cặp mắt bắn ra tia khát máu, "Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"

Bàn tay mềm mại của Lục Tình La vỗ lên gương mặt tỏa ra oán hận của Tử Mộng Cơ, dịu dàng chạm vào, đôi mắt như nước, di@en*dyan(lee^qu.donnn) khiến vẻ mặt Tử Mộng Cơ dần dần dịu đi. Nàng kéo tay Lục Tình La, cúi đầu, thấp giọng nói: "Nương, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không để người bị bất cứ thương tổn gì, ai cũng không thể tổn thương người!"

"Ta biết rõ, đứa bé này, lần này, nương cũng sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương tới con!" Mộ Dung Huyền, lần này, chúng ta thật sự phải trở mặt thành thù rồi!

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

"Loảng xoảng! Choang! Choang!"

Bên trong cung điện xa hoa không ngừng truyền đến tiếng đập vỡ, tất cả mọi người sợ hãi ở một góc, sợ sau một khắc mình cũng sẽ bị đồ đập đến bể đầu chảy máu. Khi bóng dáng Mộ Dung Vũ xuất hiện trong cung điện, bọn nô bộc chưa từng có lúc kích động như thế.

"Quốc cữu đại nhân! Ngài mau đi xem thử đi! Từ sau khi trở về nương nương vẫn ném đồ phát giận, không hề có một khắc ngừng nghỉ!" Tiểu thái giám mi thanh mục tú mang vẻ mặt đưa đám chạy vội tới trước mặt Mộ Dung Vũ cứu trợ.

"Trước đó muội ấy đã đến nơi nào sao?" Mộ Dung Vũ cau mày. Chưa bao giờ nhìn thấy muội muội phát giận lớn như vậy, trong cung này hẳn không có người nào dám làm nàng phát cáu, sao lần này lại giận lớn như vậy, nhất định là có chuyện gì chọc giận tới nàng.

"Chuyện này...... A, đúng rồi! Nương nương đi một chuyến đến Hàm Đào trai!" Tiểu thái giám vội vàng cung cấp tin tức.

"Hàm Đào trai?" Mộ Dung Vũ không hiểu, kể từ sau khi sinh hạ Hi nhi, muội muội cũng chưa từng đến Hàm Đào trai, lúc này nàng đi đến đó làm gì?

"Ầm!" Bên trong lại truyền tới tiếng vang ầm ầm, Mộ Dung Vũ bất chấp, vội vàng bước nhanh đi vào.

"Hô ——" Đón đầu đập tới một khối ngọc to bằng đầu nắm tay, Mộ Dung Vũ vội vàng nghiêng người tránh ra, thấy Mộ Dung Huyền lại muốn đập đồ, lại nhìn vật hy sinh trong tay nàng, Mộ Dung Vũ hít vào ngụm khí lạnh "vèo" một cái xông tới, dfienddn lieqiudoon trong miệng lớn tiếng kêu: "Muội muội! Muội muội! Đừng! Đây chính là vật thái hậu thưởng cho muội đó!!!"

"Ầm!" Vật trong tay ném ra không còn kịp thu hồi, Mộ Dung Huyền trợn to hai mắt thét chói tai: "A ——"

"Vèo ——" Một khắc cuối cùng, Mộ Dung Vũ kịp thời tiếp nhận bách điêu phù dung ngự tứ.

"Được rồi, được rồi, đừng hoảng sợ, không sao!" Để bách điêu xuống, Mộ Dung Vũ tiến lên ôm lấy Mộ Dung Huyền còn đang thét chói tai không ngừng an ủi.

Cúi đầu an ủi Mộ Dung Huyền nức nở đang kích động, nàng dần dần yên tĩnh lại.

"Đến, ngồi ở chỗ này, " Mộ Dung Vũ dìu Mộ Dung Huyền vào trong nội thất ngồi xuống, Mộ Dung Vũ đợi một lát, xác định Mộ Dung Huyền đã bình tĩnh lại, mới mở miệng hỏi: "Được rồi, hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người nào chọc tới muội để cho muội tức giận như vậy?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Mộ Dung Huyền nhất thời dựng ngược hai hàng lông mày, trong mắt phun ra tia sáng lạnh kinh người, "Một đám thùng cơm! Để cho bọn họ giết một người cũng làm không được! Đúng là đồ bỏ đi!"

Vừa nhắc tới cái này, Mộ Dung Vũ lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì, "Ta đã sớm nói với muội không nhờ vả người Phi Tuyệt lâu được, muội không nghe!"

"Hừ! Bây giờ nói gì cũng đã chậm! Thiệt thòi lúc ấy ta còn đặc biệt thám thính một chút, biết trong Phi Tuyệt lâu có một nữ nhân có thể giữ chặt lâu chủ tân nhiệm, sau khi tiếp xúc với nàng ta còn cam kết với muội, nhất định sẽ phái racao thủ tốt nhất Phi Tuyệt lâu, coi như hiểu rõ cũng hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ nhìn lại, ta thật sự không nên tin tưởng con tiện nhân kia!"

"Muội không nên bàn điều kiện với nàng ta! Trời, nàng ta thật là ngây thơ, để cho muội hiệp trợ bắt cóc công chúa Lộng Phong quốc? Đúng là điên!" da.nlze.qu;ydo/nn Mộ Dung Vũ chê cười, "Làm sao nàng sẽ cho là chúng ta có thể mạo hiểm xúc phạm Lộng Phong quốc đến giúp nàng làm chuyện ngu xuẩn có thể dẫn đến chiến tranh giữa hai nước?"

"Được rồi! Đừng thảo luận nàng ta, hiện tại cần phải quan tâm là một chuyện khác!" Mộ Dung Huyền phiền lòng cắt đứt chế nhạo của Mộ Dung Vũ.

"Được rồi! Quay lại, tại sao hôm nay muội lại đến Hàm Đào trai?"

"Đi gặp một nữ nhân, một nữ nhân vốn nên chết đi!" Cặp mắt Mộ Dung Huyền lại bắt đầu lạnh lẽo.

"Muội nói đến nữ nhân rất giống Lục Tình La đó sao?" Mộ Dung Vũ hỏi.

"Không giống, nhất định chính là bản thân nàng!" Mộ Dung Huyền nắm chặt tay, "Nếu không phải là nàng ta trẻ tuổi hơn Lục Tình La rất nhiều, hơn nữa sau khi nhìn thấy muội cũng không có phản ứng gì đặc thù, muội gần như cho rằng nàng ta chính là Lục Tình La!"

Mộ Dung Vũ gật đầu, "Nói như vậy không sai, lần đầu ta nhìn thấy nàng quả thật cực kỳ chấn động, ta cho rằng nàng sống lại!"

"Nàng đã tiến cung rồi, hơn nữa ở tại Hàm Đào trai, hiện tại lại có Phượng Trạch công chúa cho nàng chỗ dựa, muội không động nàng được, muội muốn suy nghĩ thử bây giờ nên làm gì?"

Mắt Mộ Dung Vũ xoay chuyển, âm hiểm cười nói: "Muội lo lắng cái gì? Muội suy nghĩ thử, hậu cung hôm nay là thiên hạ của ai? Dinendian.lơqid]on Muốn cho nàng ta biến mất còn không dễ dàng? Một chuyện ngoài ý muốn, hoặc là sai lầm nho nhỏ, cũng sẽ chôn vùi một sinh mạng......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play