Giữa trưa, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy về phía cửa cung.

"Ngừng! Người tới là ai!" Binh lính coi chừng cửa cung lập tức giơ trường kích (binh khí cổ) trong tay lên, ngăn cản xe ngựa đi về phía trước.

"Chúng ta là người của Hàm Đào trai, phụng mệnh của hoàng nữ điện hạ đưa khách quý vào cung!" Cung nhân lái xe đưa yêu bài trên người ra.

Hàm Đào trai? Bọn lính nhìn nhau một cái, trong mắt không có chút cung kính nào, "Đi đi đi! Hàm Đào trai là thứ gì chứ!? Die nd da nl e q uu ydo n Nơi này chính là hoàng cung, những người không liên quan không phải tùy tùy tiện tiện cũng có thể ra vào! Chỉ có tín vật của hoàng thượng mới có thể ra vào tự nhiên!" Vệ binh dẫn đầu khinh bỉ nói.

Thật ra thì ra vào cửa cung cũng không nhất định phải có tín vật của hoàng đế, nhưng, nói thế thì có làm sao? Dù sao cả người trong hoàng cung cũng biết, chủ nhân Hàm Đào trai không được người chào đón, coi như bọn họ quá đáng cũng sẽ không có vấn đề gì!

"Chẳng lẽ ngay cả tư cách vào hoàng cung thành Long Hải bản cung cũng không có sao!? Lúc nào thì bản cung thành những người không liên quan tùy tùy tiện tiện!?" Đột nhiên, trong xe ngựa truyền ra một giọng nói uy nghiêm, người nói chuyện là một nữ tử, người nói chuyện cũng chẳng qua có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, lại có loại khí thế không giận tự uy, khiến người ta không tự chủ được mà thần phục.

Nghe được giọng nói bên trong xe, thủ lĩnh lớn tiếng hỏi: "Người tới là ai! Còn không xưng tên ra!"

"Càn rỡ! Tên họ của bản cung há có thể dễ dàng để bọn ngươi biết được!?" Một luồng gió lạnh từ trong xe bắn ra, vèo mấy tiếng, mang theo lực lượng cực mạnh đánh vào trong thân thể mấy vệ binh bất kính.

"A! Đau quá! Người đâu! Người đâu! Có thích khách ——!" Các vệ binh bị công kích đau đến hô cha gọi mẹ, tất cả đều lớn tiếng kêu lên, trong lúc nhất thời trước cửa cung lại vô cùng náo nhiệt.

Tiếng ầm ỹ đã quấy rầy cấm vệ quân tuần tra, trong chốc lát, chỉ nghe từ bốn phương tám hướng truyền đến "kèn kẹt" một tiếng, cấm vệ quân ở chung quanh vọt tới bao vây xe ngựa lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Một con ngựa đột phá vòng vây chạy tới, người cưỡi ngựa trên cao nhìn xuống hỏi thăm.

"Văn Nhân đại nhân! Có thích khách!" Mấy binh lính bị thương vội vàng dựa sát tiến lên chỉ vào xe ngựa trước mắt lớn tiếng bẩm báo, dieendaanleequuydonn trên mặt là ý đồ giành công, không chút nào suy tính đến nếu quả thật là thích khách tại sao người ở bên trong lại yên tĩnh như thế.

Chỉ là, binh lính ngu xuẩn, không có nghĩa là người phía trên không có nao, có thích khách nào lại liều lĩnh vào cung hành thích vào ban ngày sao? Có thích khách lại dửng dưng rêu rao ngồi xe ngựa vào cung hành thích sao? Có thích khách nào có thể ngồi xe ngựa của hoàng nữ vào cung hay sao? Lại có thích khách nào lại không biết sống chết như vậy, tại còn chưa hành thích đã bại lộ hành tung ra tay tổn thương mấy tên binh lính tôm tép mà không giết người diệt khẩu? Lại có thích khách nào bình tĩnh như vậy, bị đoàn người bao vây còn không thấy động tĩnh?

Vì vậy, người nọ quay đầu ngựa lại cao giọng hỏi ngườirên xe ngựa: "Người trong xe ngựa là ai? Có thể báo tên họ hay không?"

Im lặng một hồi, người trong xe ngựa rốt cuộc đáp lại câu hỏi: "Hừ! Binh lính Hí Triều quốc lại có tố chất thế này sao!? Văn Nhân Khả, chuyện ngày hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ cho bản cung!"

Bản cung!?

Văn Nhân Khả kinh ngạc há to miệng, không biết người trong xe ngựa đến cuối cùng là người nào.

Giống như nghe được tiếng lòng hắn, màn xe rũ xuống bị một bàn tay chậm rãi vung lên. Vừa thấy được xe ngựa có động tĩnh, cấm vệ quân bốn phía lập tức rút kiếm ra nhắm ngay xe ngựa, e sợ người trên xe có hành động gì ngoài ý muốn.

Đầu tiên ra ngoài là một mái tóc đen nhánh tỏa sáng, sợi tóc thẳng đứng che khuất gương mặt người nọ, chỉ thấy hắn khom người từ từ chui ra khỏi xe, y phục màu xanh, lại lộ ra mấy phần yêu mị.

"Tĩnh Phong!?" Nhận ra người trên xe ngựa, Văn Nhân Khả kinh ngạc hét to một tiếng.

"Đại ca." Văn Nhân Tĩnh Phong nhàn nhạt kêu một tiếng, mặc dù vẻ mặt của hắn lạnh nhạt, nhưng đôi mắt phượng yêu dị khiến người ta có một loại cảm giác tà mị.

Trong đầu Văn Nhân Khả đột nhiên thoáng qua một ý niệm, hô hấp của hắn căng thẳng, duy trì giọng điệu hỏi: da.nlze.qu;ydo/nn "Tĩnh Phong, sao đệ lại ở trong xe?" Tiếp theo có vẻ hơi chần chờ, "Trong xe ngựa...... Là ai?"

Không để ý tới sắc mặt lo lắng của đại ca, Văn Nhân Tĩnh Phong rũ mắt xuống, dùng giọng nói khiến tất cả mọi người đều nghe được: " Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc được hoàng nữ mời vào cung ôn chuyện."

Công...... Công chúa!

Tất cả mọi người không tự chủ được hít một hơi lạnh, mấy tên lính ban đầu lớn tiếng la hét có thích khách vừa nghe thấy là công chúa, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, chân mềm tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

"Công chúa thứ tội!" Văn Nhân Khả lập tức tung người xuống ngựa, đi tới cạnh xe ngựa cúi người chào ôm quyền: "Ty chức quấy nhiễu thánh giá của công chúa, xin công chúa thứ tội!"

"Bản cung không biết, binh lính Hí Triều quốc lại liều lĩnh tới mức như thế! Văn Nhân Khả, hôm nay nhìn mặt ũi của đệ đệ Văn Nhân Tĩnh Phong của ngươi, bản cung không truy cứu ngươi tội thất trách, nhưng mà, chuyện này ngươi nhất định phải cho bản cung một công đạo! Nếu không......" Giọng điệu chưa hoàn tất tràn đầy bất mãn và uy hiếp.

"Dạ! Chuyện này ty chức chắc chắn cho công chúa một câu trả lời hài lòng thuyết phục!" Văn Nhân Khả lại cúi đầu.

"Rất tốt! Chờ ngươi có kết luận, tìm đệ đệ của ngươi bẩm báo!" Bên trong xe ngựa lại truyền ra mệnh lệnh.

Văn Nhân Khả bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo vẻ khiếp sợ trên mặt, tại sao chuyện này phải bẩm báo với Tĩnh Phong!? Nhưng vừa nhìn thấy tư thái của Văn Nhân Tĩnh Phong trên xe ngựa, Văn Nhân Khả giống như đã hiểu ra cái gì, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng phức tạp, "Tuân lệnh!"

"Tĩnh Phong, tiến vào, nhanh đi Hàm Đào trai!" Theo một tiếng ra lệnh, xe ngựa lại đi.

Không nhìn Văn Nhân Khả ở phía sau nữa, cúi đầu, tiến vào buồng xe, Văn Nhân Tĩnh Phong chống lại con mắt màu tím của Phượng Tĩnh Xu, Dieenndkdan/leeequhydonnn trong mắt đột nhiên tỏa vô hạn cảm kích và yêu say đắm.

Nàng đây là đang dùng cách của chính nàng giúp hắn đòi lại sự phản bội và uất ưcs nhiều năm trước. Vì thế, hắn cực kỳ cảm kích, cũng quyến luyến càng sâu.

Đáng tiếc, tình cảm trong mắt Văn Nhân Tĩnh Phong cũng không tiến vào trong mắt Phượng Tĩnh Xu, nàng lạnh nhạt dời tầm mắt sang chỗ khác, im lặng không nói.

Mặc dù quá khứ của Văn Nhân Tĩnh Phong đáng giá đồng tình, nhưng cái này cũng không thể làm nàng tha thứ cho hắn, nàng không thích bị người điều khiển, bị người lừa gạt! Mà hắn, vừa bắt đầu đã ôm mục đích đến gần nàng, không chỉ như thế, hắn còn lợi dụng Thư nhi, điều này làm cho nàng không thể quên được, vì vậy, cho dù hắn nói không làm tam thiếu gia Văn Nhân gia cũng muốn đi theo bên cạnh nàng, nàng vẫn......

"Công chúa, đến Hàm Đào trai." Lời nó của Phu xe cắt đứt suy nghĩ của Phượng Tĩnh Xu, vỗ vỗ Tuân Thư tựa vào trên chân nàng, Tĩnh Ảnh xuống xe, nhấc màn xe lên cho bọn họ, Phượng Tĩnh Xu thấy bóng dáng của Tử Mộng Cơ đang ở phía trước, trên mặt mang theo nụ cười.

Vứt chuyện của Văn Nhân Tĩnh Phong qua một bên, Phượng Tĩnh Xu biết mình bây giờ đã ở trong hoàng cung Hí Triều quốc rồi, kế tiếp phải từng bước cẩn thận, không có thời gian suy nghĩ những chuyện làm nàng phân tâm.

"Tĩnh Xu, nhìn thấy muội tỷ yên tâm rồi." Tử Mộng Cơ thở ra một hơi, nở một nụ cười tươi tiến lên đón.

"Tỷ tỷ, tại sao lại nói như vậy chứ! Muội rất có lòng tin với tỷ, tỷ cũng đừng xem thường mình!" Phượng Tĩnh Xu nắm tay Tĩnh Ảnh đi xuống xe ngựa, cười nói với Tử Mộng Cơ.

"Ha ha! So với muội muội, tỷ tỷ sợ rằng còn phải kém một phần lớn đây!" Tử Mộng Cơ khiêm tốn nói.

"Được rồi, hai chúng ta cũng đừng khen nhau nữa, tất cả đều còn tốt chứ?" Trong lời Phượng Tĩnh Xu tiện thể nhắn hỏi. Một khi vào cung, làm chuyện gì, nói chuyện gì đều phải suy xét, ngươi không biết, ai là thật lòng tốt với ngươi, dinendian.lơqid]on ai lại là kẻ địch âm thầm phái mật thám tới, không có lúc nào mà không mở đôi mắt sắc bén chờ bắt được nhược điểm của ngươi, để cho ngươi rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hơn nữa còn không có ngày trở mình.

"Rất tốt!" Tử Mộng Cơ cười vang đáp, một chút lễ nghi hoàng thất cũng không có.

"Vậy thì tốt, chúng ta......"

"Huyền phi nương nương giá lâm ——" Phượng Tĩnh Xu còn chưa nói xong, một giọng nói the thé vượt lên trước vang lên.

Mộ Dung Huyền!? Nàng ta tới đây làm gì? Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ nheo mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi ngờ trong mắt đối phương, ngay sau đó là suy đoán, có thể nàng ta đã nhận được tin tức của Lục Tình La, cho nên tới......

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play