Đi ra khỏi Cúc uyển, mọi người vừa mới định đi ra ngoài tìm trò vui, lại đột nhiên bị một đợt tiếng kêu sợ hãi và ồn ào làm kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.

Sao hôm nay lại có nhiều chuyện như vậy?

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Kim Bích Đạc giận tái mặt, sao những hạ nhân này lại càng ngày càng không có phép tắc vậy!?

Bước nhanh đi về phía trước, đang định tìm người hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì thì một hạ nhân vội vàng hấp tấp vọt tới, Die nd da nl e q uu ydo n vừa chạy vừa kêu to: "Cứu mạng! Giết người rồi! Giết người rồi!"

Giết người!?

Trong lòng mọi người căng thẳng, vội vàng bắt lấy tên hạ nhân đang hoảng hốt đó.

"Đã xảy ra chuyện gì? Giết người gì!?" Kim Bích Đạc trực tiếp hỏi, giọng điệu nghiêm nghị và thần thái ngược lại khiến hạ nhân đang hoảng sợ dần bình tĩnh lại.

"Thiếu, thiếu gia! Có thích khách! Có thích khách!"

Thích khách!

"Thích khách ở đâu!?" Trong lòng Tử Mộng Cơ mơ hồ dâng lên một tia lo lắng vội vàng hỏi.

"Trong viện của lão tổ tông!"

Lời còn chưa dứt, trừ mấy người không có võ công ra, tất cả người vừa mới đứng ở trong viện đều nhảy dựng lên thi triển khinh công chạy về phía viện của Trình Khả Diệu, trong đó vẫn là Tử Mộng Cơ và Phượng Duy Tĩnh chạy nhanh nhất, bởi vì, Lục Tình La cũng ở trong đó!

Sau khi Lục Tình La khôi phục trí nhớ, tâm tình rất không ổn định, đầu tiên là mười lăm năm trước, sự sợ hãi bị người đuổi giết, sự kinh ngạc tức giận bị người bạn thân mật nhất phản bội, nỗi bi thương cho là mất đi đứa bé và một loạt cảm giác đau thương sắp sửa cách xa người trong lòng và ái nữ như trời với đất đã khiến cho nàng không thể chịu đựng được, càng đừng nói tới nàng còn chưa kịp đau lòng khóc thảm thiết đã được báo cho biết là thiếu niên trước mặt có chín phần tương tự với phụ thân nàng chính là nhi tử nàng cho rằng đã mất đi mà lộ ra sự vui mừng khổng lồ, vui mừng còn chưa kịp tiêu hóa, rồi lại được di mẫu cho nàng biết ngay từ lúc mười lăm năm trước nàng đắm chìm trong cuộc sống ngọt ngào với người trong lòng thì tại nơi xa khác, phụ mẫu thân yêu đã gặp phải lũ lớn mà chết chìm, ngay cả một thi thể cũng không tìm được!

Trong lúc nhất thời nhận phải nhiều vui nhiều buồn lớn như vậy, rốt cuộc Lục Tình La không chịu nổi, ngất đi, dọa Trình Khả Diệu vàTử Mộng Cơ đến nỗi sắc mặt cũng trắng bệch, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Có lẽ là quá bi thương, ngay cả trong giấc ngủ mê Lục Tình La cũng không ngừng rơi lệ, trong miệng không ngừng gọi tên của Lục Thúy Thần và Trình Khả Hân, luôn miệng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

Đúng vậy! Người một nhà ấm áp hạnh phúc như vậy, nhưng bởi vì nàng mà biến thành cục diện ngày hôm nay, khi phụ mẫu đang ở trong dòng nước lạnh lẽo vô tình, nàng lại hưởng thụ cẩm y ngọc thực ở trong cung điện xa xôi, tiếng cười vang lên không dứt, đây là bất hiếu cỡ nào! Lục Tình La luôn luôn dịu dàng, mới khôi phục trí nhớ, dieendaanleequuydonn lại bức mình về phía góc chết, đẩy cái chết của phụ mẫu lên trên người của mình. Đây là một khúc mắc vĩnh viễn cũng không giải được, có lẽ chỉ có đợi sau khi nàng chết, gặp được linh hồn của phụ mẫu đã chết đi, sau khi chuộc tội với bọn họ, mới có thể tự giải thoát cho chính mình!

Trước đó, đám người Phượng Tĩnh Xu nhất trí cho rằng, chỉ có ở sự quan tâm, tha thứ và chăm sóc của di mẫu, Lục Tình La mới có thể thoát khỏi trong tin dữ này. Dĩ nhiên, bên cạnh còn phải có nữ nhi và nhi tử làm bạn, nếu như có thể có người yêu động viên, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.

Vì vậy, tối hôm qua sau khi Lục Tình La mất đi ý thức, bốn người đã thảo luận quyết định, tìm cơ hội nhanh chóng đưa Lục Tình La vào cung, để cho nàng gặp mặt Tử Diệp. Mà từ trước đến giờ Tử Mộng Cơ vẫn luôn ẩn nhẫn rộng lượng, là lần đầu tiên có cảm xúc tức giận, nàng muốn đòi lại từng sự bất công trong mười lăm năm đối với nương, đệ đệ và nàng, mà thứ không thuộc về mẫu tử hai người Mộ Dung Huyền, một phân một hào cũng sẽ không cho bọn họ!

Trong thời kỳ nhạy cảm này, đợt ám sát tới rất kỳ lạ, là ai phái ra ám sát? Đối tượng là ai? Kim lão tổ tông sao? Một lão thái thái hơn bảy mươi tuổi như bà, nói khó nghe một chút, một bước cũng sắp nhảy vào quan tài, có ai lại ám sát nàng? Muốn giết đã giết từ bao nhiêu năm trước rồi! Như vậy, là Lục Tình La mới đến nơi này tối hôm qua sao?

Mặc kệ có phải hay không, hiện tại chỉ có chạy đến trước, bảo vệ người, không thể để nàng bước ra khỏi ánh sáng, nếu không rất có thể sẽ dẫn tới nhiều nguy cơ hơn!

Nghĩ như vậy, bước chân mấy người nhanh hơn, khi chạy tới viện của Trình Khả Diệu, bên trong sớm đã đánh nhau hỗn loạn.

Cùng sở hữu sát thủ giống nhau, tổ chức sát thủ Quân Cơ xử do Tĩnh Ảnh xử lý cũng mặc toàn thân áo đen, chỉ là ống tay áo của bọn họ cũng có thêu hoa văn nho nhỏ, tinh sảo, cho nên mới sẽ không chém lên người mình trong nhóm người áo đen này.

Chạy tới hiện trường, sau khi Phượng Tĩnh Xu ra lệnh để lại một câu "để lại người sống", thì cùng những người khác cùng nhau đại khai sát giới, xuống tay ngoan độc mạnh mẽ với đám sát thủ một chút cũng không bại bởi thường xuyên giết người, da.nlze.qu;ydo/nn hơn nữa một chút khí thế "để lại người sống" cũng không có, thì ra nàng bảo người khác để lại người sống, còn bản thân thì có thể không chút kiêng kỵ đại khai sát giới!?

Một đám sát thủ Quân Cơ xử mờ mịt, đây là muốn bọn họ ngăn cản sát thủ đồng thời lùng bắt mấy người sống, hay là muốn bọn họ “cứu” mấy người sống dưới tay công chúa vậy?

Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu giết người đơn giản nhanh chóng như ăn cơm, xuống tay ác độc, một đám thủ hạ nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía thích khách đánh tới, bọn họ vẫn nên bắt mấy người sống trước đi!

Bởi vì có mấy cao thủ như Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tử Mộng Cơ gia nhập, cuộc ám sát rất nhanh bị đè xuống, trong viện chỉ để lại mấy thích khách bởi vì bị bắt được mà "may mắn thoát nạn", người Quân Cơ xử người đã rất có kinh nghiệm mở miệng của bọn hắn ra, lục soát độc dược được giấu ở trong miệng, phòng ngừa bọn họ uống thuốc độc tự vẫn hoặc cắn lưỡi tự sát.

Bởi vì là trường hợp giết hại máu tanh, người bình thường vốn không dám đi vào, cho nên một đám sát thủ không thể làm gì khác hơn là cầm cây chổi thùng gỗ lên, bắt đầu rửa sạch sân viện bị máu tươi nhiễm đỏ, mà đổi thành một đám người không có võ công vừa đúng lúc vào.

"Ảnh, đi thẩm vấn xem thử." Phượng Tĩnh Xu dặn dò Tĩnh Ảnh, loại chuyện thẩm vấn nhỏ nhặt này, Tĩnh Ảnh cũng không xa lạ, huống chi đã từng thấy nàng thực hiện cực hình làm cho người ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ lấy được tin tức bọn họ muốn.

Tĩnh Ảnh gật đầu, dẫn người đi xuống, mà Phượng Tĩnh Xu ôm lấy hông của Tuân Thư thấp giọng hỏi: "Thư nhi, có sợ không?"

"Không sợ!" Tuân Thư cười híp mắt trả lời, "Tỷ tỷ không sao chứ?"

"Tỷ tỷ không sao." Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, lần nữa càng có thêm nhiều nghi ngờ về việc Tuân Thư vẫn bình tĩnh như thương với mấy trường hợp máu tanh này. Hắn là thật không sợ, trong mắt hắn chỉ có sự tồn tại của nàng và người bên cạnh nàng, dinendian.lơqid]on lại hờ hững với những người vật khác, nhưng mà, không phải là như vậy chứ, với đứa bé có chỉ số thông minh như Thư nhi, làm sao lại không cảm thấy sợ hãi những loại chuyện này chứ......

"Ô ô ô...... Tĩnh Tĩnh, sao nàng không hỏi ta có sợ hay không!" Bên cạnh truyền đến tiếng khóc giả than vãn.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu, thấy gương mặt đào hoa của Hoa Ngọc Dung giống như bị gió lớn mưa to hung hăng giày xéo qua, dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi, trong mắt cũng phiếm một chút nước, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy oan ức và buồn bã, giống như tố cáo nàng không quan tâm. Ngược lại cũng không phải ăn giấm của Tuân Thư, chỉ là muốn để cho nàng quan tâm mình nhiều hơn mà thôi.

Nàng ngừng lại, trong mắt lóe lên tia cười, nàng ngoắc ngoắc tay với Hoa Ngọc Dung, tựa như gọi con chó nhỏ, mà Hoa Ngọc Dung cũng thật sự giống như con chó nhỏ chạy tới, chỉ thiếu hai lỗ tai vẫy vẫy, cái đuôi lắc lắc, le lưỡi đòi niềm vui của "chủ nhân".

"Ha ha!" Phượng Tĩnh Xu cười khẽ hai tiếng, sờ sờ đầu của hắn ——giống như sờ con chó nhỏ, sau đó dùng giọng điệu "thương tiếc" nói: "Ừ, này tiểu Hoa Hoa ngươi có sao không?"

Tiểu Hoa Hoa!?

Hoa Ngọc Dung cứng đờ, thôi, tiểu Hoa Hoa thì tiểu Hoa Hoa!

"Có, có!" Hoa Ngọc Dung giả bộ đáng thương gật đầu mạnh, "Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ đó ~~~!"

Ý cười trong mắt Phượng Tĩnh Xu càng đậm, một chút cũng không nhìn ra người vừa rồi nở nụ cười lạnh giống như thần chết lấy hơn mười mạng người như cắt rơm rạ chính là nhân nhi nở nụ cười có lúm đồng tiền như hoa trước mắt này. "Thật sao? Ừ ~ tiểu Hoa Hoa đáng thương, hại ngươi bị sợ hãi, thật sự rất ngại đó ~ đến đây, chớ sợ chớ sợ, Tĩnh Tĩnh an ủi ngươi ~" nói xong, trong đôi mắt màu tím của Phượng Tĩnh Xu lưu chuyển vô tận phong tình, đôi môi dụ người khẽ mở, nhẹ nhàng "chụt" một tiếng, hết sức cám dỗ đưa một nụ hôn gió cho Hoa Ngọc Dung, sau đó không để ý đến người bên cạnh sững sờ, cười gian đi vào trong nhà.

Hoa Ngọc Dung đứng ở bên ngoài và Kim Bích Đạc còn chưa kịp vào nhà, còn chưa có nghe rõ Phượng Tĩnh Xu nói gì, đã nhìn đến tiểu nữ nhân lại quyến rũ cách không làm động tác hôn với Hoa Ngọc Dung, khiến toàn thân bọn họ cứng đờ, Dieenndkdan/leeequhydonnn một luồng khí nóng không tự chủ được xông lên, vọt tới đỉnh đầu sau lại cấp tốc xông xuống dưới, sau đó......

Vẻ mặt Hoa Ngọc Dung và Kim Bích Đạc đỏ sậm, lúng túng không thôi, ánh mắt nhìn xuống len lén liếc nhìn, âm thầm mắng chửi "tiểu đệ" của mình không có tiền đồ, sau đó lại ngẩng đầu trong nháy mắt chạm vào nhau, cũng đọc hiểu được sự xấu hổ trong mắt đối phương, đồng thời không được tự nhiên chuyển ánh mắt.

Khụ khụ! Hai nam nhân không nhịn được khiêu khích, một cái hôn, đã xúc động thành ra như vậy rồi, vậy sau này những việc này kia, sớm muộn gì cũng "tự động nộp vũ khí"......

Đang lúng túng, nghe thấy trong nhà Tử Mộng Cơ gọi một tiếng "mẫu hậu", hai người biến sắc, cũng không quản mình thế nào, vội vàng đi vào trong nhà.

"Mẫu hậu?" Không hiểu nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hoàng tỷ, nhìn lại nữ nhân hoàng tỷ đang dìu, Tử Nguyệt Hi nhướng mày, "Hoàng tỷ, tỷ vừa mới gọi nàng là gì?"

Bị giọng nói của Tử Nguyệt Hi gọi hồn về, Tử Mộng Cơ âm thầm hối hận mình vừa mới bật thốt lên. Nếu không phải nóng lòng, lo lắng an nguy của nương, một tiếng "mẫu hậu" theo thói quen cũng sẽ không gọi ra! Lần này phải làm gì đây? Phải nói thế nào mới có thể khiến Tử Nguyệt Hi không nghi ngờ đây......

Đột nhiên, Tử Mộng Cơ chợt lóe lên suy nghĩ, trong lòng đã có chủ ý.

Tử Mộng Cơ giả mê mang hỏi: "Cái gì? Ta vừa mới gọi gì?"

"Tỷ gọi nàng ta là mẫu hậu!" Tử Nguyệt Hi đưa ngón tay ra chỉ Lục Tình La, thần sắc trên mặt là nghi ngờ mang theo một tia sắc bén.

"A!" Vẻ mặt Tử Mộng Cơ vỡ lẽ như chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Lục Tình La, sử dụng ánh mắt ý bảo nàng không cần nói, di@en*dyan(lee^qu.donnn) lại chuyển sang Tử Nguyệt Hi, "Hoàng đệ, sau khi đệ ra đời chưa từng gặp mẫu hậu, cho nên không biết chứ?"

"Biết cái gì?" Tử Nguyệt Hi hỏi.

"Dung mạo của ta rất giống mẫu hậu, đệ biết chưa?" Tử Mộng Cơ dẫn dụ Tử Nguyệt Hi từng bước một.

"Cái này đệ biết!" Tử Nguyệt Hi gật đầu.

"Vậy, đệ xem, nữ nhân này, có giống ta không?" Tử Mộng Cơ ngạc nhiên hưng phấn.

Tử Nguyệt Hi đưa mắt nhìn Lục Tình La lần nữa, dò xét cẩn thận một phen, phát hiện nàng quả nhiên rất giống hoàng tỷ.

"Hoàng đệ, nữ nhân này giống hệt mẫu hậu!" Tử Mộng Cơ chăm chú nhìn Lục Tình La, trong mắt, trên mặt đều là một mảnh nhớ nhung, một lát sau, nàng ngẩng đầu nói với Tử Nguyệt Hi: "Hoàng đệ, đệ xem, qua nhiều năm như vậy phụ hoàng vẫn nhớ mãi không quên mẫu hậu, nếu như chúng ta đưa nữ nhân tương tự mẫu hậu này vào cung......"

"Nhưng Huyền mẫu phi sẽ mất hứng!" Tử Nguyệt Hi cắt đứt lời Tử Mộng Cơ, sinh ra ác cảm với đề nghị của Tử Mộng Cơ, tự giác phản đối.

Anh mắt Tử Mộng Cơ trầm xuống, thoáng qua một tia hung dữ. Huyền mẫu phi! Hừ, quả nhiên là mẫu tử liền tâm, coi như nói hắn là đứa bé của mẫu hậu, tim của hắn vẫn nghiêng về nữ nhân Mộ Dung Huyền kia!

Trong mắt oán hận thoáng qua rồi biến mất, Tử Mộng Cơ lại biến thành bộ dáng ấm áp khiêm nhường, nàng lộ vẻ mặt khó khăn nói: "Nhưng mà, hoàng đệ, đệ nhẫn tâm nhìn phụ hoàng nhớ mong mẫu hậu ngày đêm sao?"

Tử Nguyệt Hi vẫn cau mày, "Phụ hoàng có Huyền mẫu phi là đủ rồi, Huyền mẫu phi sẽ an ủi phụ hoàng."

Nếu như có thể an ủi, nàng ta đã sớm không chỉ là "phi" rồi! Tử Mộng Cơ giễu cợt ở trong lòng.

"Nhưng mà nhiều người đến làm bạn với phụ hoàng không tốt sao? Hoàng đệ, chẳng lẽ ngay cả nỗi nhớ nhung mẫu hậu của phụ hoàng đệ cũng không thể hiểu sao?" dfienddn lieqiudoon Tử Mộng Cơ kinh ngạc lớn tiếng chất vấn Tử Nguyệt Hi.

"Không phải vậy, hoàng tỷ, chỉ là......" Tử Nguyệt Hi sợ bị người ta nói hắn không thông cảm với phụ hoàng của mình, lại qua hai ngày nữa chính là đại điển sắc phong thái tử, hắn cũng không muốn vào thời điểm này truyền ra lời gì khó nghe.

Chỉ là lời của hắn còn chưa nói hết, liền bị Tử Mộng Cơ cắt đứt, "Ta biết ngay hoàng đệ hiếu thuận với phụ hoàng nhất! Nếu phụ hoàng biết nhất định sẽ rất vui mừng! Tốt! Quyết định như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đưa nàng về cung đi gặp phụ hoàng!"

"Cái gì? Hoàng tỷ, chuyện này......" Tử Nguyệt Hi còn muốn nói gì nữa, lại bị một giọng nói cắt đứt.

"Hoàng tử thật có hiếu tâm, cuộc đời Tĩnh Xu để mắt nhất chính là người hiếu thuận!" Phượng Tĩnh Xu vẫn không lên tiếng mở miệng, trên mặt vẫn mang vẻ tán thưởng.

"A!? Ta...... Ách...... Đâu, nào có, công chúa quá khen, thân là con hiếu thuận với phụ hoàng nên là trách nhiệm......" Vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu khích lệ, lại nhìn thấy sắc mặt tán thưởng của nàng, lời cự tuyệt đến miệng Tử Nguyệt Hi, tự động biến thành đồng ý.

Người bên trong phòng hiểu rõ, cũng không nhịn được cười trộm vị hoàng tử toàn mê sắc này!

Tử Mộng Cơ lặng lẽ nháy mắt với Phượng Tĩnh Xu.

Muội muội, ra mỹ nhân kế này thật là hay đó!

Phượng Tĩnh Xu cũng trả lễ lại.

Tỷ tỷ, không uổng phí!

"Nói như vậy, ngày mai các vị muốn rời đi?" Trình Khả Diệu ở bên cạnh mở miệng hỏi, nhìn về phía Lục Tình La, dienndnle,qu.y don Tử Mộng Cơ và Phượng Duy Tĩnh, trong mắt lóe lên một tia không nỡ.

"Đúng, nãi nãi." Tử Mộng Cơ trả lời.

Nhìn ra lão nhân gia không nỡ, Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Không lâu đâu, nãi nãi không cần lo lắng. Huống chi, bất cứ lúc nào chúng ta có thể tới nơi này thăm người! Ngày mai chúng ta vào cung, còn có chuyện quan trọng muốn mời Tử hoàng làm chủ!"

"Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?" Trình Khả Diệu tò mò hỏi, bởi vì bà nhìn ra giữa hai hàng lông mày của Phượng Tĩnh Xu đều là vẻ xem trò vui.

Quả nhiên, trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên tia lạnh, nụ cười càng đậm hơn, "Là tin vui giữa Quân hoàng tử Việt Sa quốc và nữ nhi tể tướng Vu cô nương Vu Phó Oánh nước ta, hai người bọn họ...... nhìn hợp nhau, đã hứa chung thân cả đời rồi!"

Mặc dù không biết nguyên do trong đó, nhưng Trình Khả Diệu cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ là không ngừng "chúc mừng" trong miệng, nghĩ thầm có lẽ bà cũng có thể đi xem diễn được!

Đám người Tử Mộng Cơ phải đi, Phượng Tĩnh Xu cũng sẽ không ở lại Kim phủ, tính toán ngày tiếp trở về phủ tể tướng. d,0dylq.d Không biết hồ ly và Hàm Tinh thế nào? Hay là đi xem thử đi!

Phượng Tĩnh Xu không biết, sau khi trở về, còn có một hồi sóng không lớn không nhỏ đang chờ nàng, cũng gián tiếp vì nàng mà sau này động tay chân ở Hí Triều quốc một phen, lôi kéo được một thế lực cường đại khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play