Phượng Tĩnh Xu không quản Hàm Tinh nữa, quay đầu lao về phía nơi Hoa Ngọc Dung thét chói tai, Văn Nhân Tĩnh Phong ở sau lưng phức tạp nhìn Hàm Tinh một cái, quay đầu đi ra giữ chặt Tuân Thư, bảo hộ ở bên cạnh rồi chạy theo, ngoài mấy người công phu hơi kém ra, tất cả mọi người đều chạy về phía nơi Hoa Ngọc Dung phát ra âm thanh.

Dọc đường Phượng Tĩnh Xu chạy tới trong lòng càng thấy kinh hãi hơn, hướng đó, lại là chỗ lều của Lục Tình La!

Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã xảy ra chuyện? Hoa Ngọc Dung? Hay là...... Lục Tình La!?

Xa xa thấy một bóng dáng màu xám tro đang đấu với mấy chục người áo đen, trên đất đã sớm ngã xuống hai ba mươi cỗ thi thể, chỗ trận địa này đã sớm máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập  một cỗ máu tanh nồng đậm, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Tĩnh Xu vội vàng nhìn thị vệ trên đất, một đao mất mạng, thủ pháp gọn gàng, hiển nhiên là sát thủ cấp bậc chuyên nghiệp, là ai đưa nhóm sát thủ này tới?

Trong lều lại vang lên một tiếng kêu sợ hãi, Phượng Tĩnh Xu không chậm trễ nữa, trực tiếp chạy vào trong lều, trong lều một nhóm thị vệ ngã xuống hơn phân nửa, mấy người áo đen đang tiến hành vây công ba người chính là Hoa Ngọc Dung, Lục Tình La và Đệ Ngũ Long Quỳ đang được thị vệ vây quanh. Hai người nam nhân này vừa bảo hộ Lục Tình La ở chính giữa để cho nàng không bị công kích, vừa phải luống cuống tay chân đề phòng mấy tên sát thủ đưa kiếm tới, cuống quít đến nỗi khiến trên người cũng chảy máu, trong đó có Hoa Ngọc Dung lấy tay trói gà không chặt là nặng nhất. Đệ Ngũ Long Quỳ còn có thể tung bột thuốc gì đó, nhưng Hoa Ngọc Dung cũng không có cái gì để phòng thân, chỉ có thể vừa thét chói tai vừa tránh né, cực kì nhếch nhác.

Phượng Tĩnh Xu vận khí, bắn vào mấy cục đá trên đất, lại đẩy tay, mấy cục đá tựa như mọc ánh mắt mang theo khí thế bén nhọn đánh về phía mấy tên sát thủ, mấy người thân là sát thủ mặc dù bản năng đã nhận ra nguy hiểm, nhưng lại chưa kịp né tránh, hoặc là không thể nào né tránh, bởi vì Phượng Tĩnh Xu ngay cả động tác né tránh của mấy người cũng dự liệu được, hai sát thủ miễn cưỡng lắc mình còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị cục đá thẳng tắp đánh tới chấn trụ không thể động đậy!

Sát thủ đột nhiên dừng lại khiến một đám thị vệ đều không rõ nguyên do, nhưng vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu ở lối vào tất cả đều hiểu, hóa ra công chúa của bọn họ ra tay chế phục được mấy tên thích khách này! Trong lúc nhất thời, người người đều thần không biết quỷ không hay bản lĩnh bội phục Phượng Tĩnh Xu sát đất.

Phượng Tĩnh Xu hạ lệnh trói mấy người lại, bảo thị vệ kiểm tra hàm răng mỗi người, lấy tất cả độc dược bên trong ra, để phòng những người này uống thuốc độc tự vẫn. Vừa mới dặn dò xong, đánh nhau bên ngoài cũng kết thúc, dieendaanleequuydonn đám người Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh vọt vào, mấy người vây quanh Phượng Tĩnh Xu kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, xác định nàng không có bị thương gì rồi mới hổn hển thở một ngụm lớn.

Phượng Tĩnh Xu xoay người đi về phía Lục Tình La, giờ phút này vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, lại có chút sợ, được  Hoa Ngọc Dung bảo hộ thật chặt ở trong ngực.

"Tình di, người không sao chứ?" Nàng quan tâm hỏi.

Ánh mắt Lục Tình La tan rã lắc đầu, không nói lời nào. Phượng Tĩnh Xu biết, trận chém giết lần này có thể gợi lên kí ức sâu trong nội tâm nàng, vì vậy trở nên có chút thất thường, phải nhanh chóng ổn định tâm tình của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, chuyển sang Đệ Ngũ Long Quỳ hỏi: "Sư phụ đâu?"

Đệ Ngũ Long Quỳ chưa tỉnh hồn, giọng mang theo chút run rẩy trả lời: "Hắn nói muốn đi ra ngoài tìm thảo dược gì đóđi."

Đúng lúc ấy, tiếng Lục Miểu truyền tới: "Làm sao rồi, làm sao rồi, có người đến tập kích rồi hả?"

Phượng Tĩnh Xu xoay người, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đi vào, vì vậy oán giận nói: "Cỏ dại đến đây, tìm thảo dược làm gì! Không canh giữ ở bên cạnh Tình di, xảy ra chuyện cũng không có người bảo vệ nàng và Long Quỳ!"

Lục Miểu xin lỗi cười cười, nhỏ giọng nói: "Đây không phải cảm thấy hứng thú với quyển sách của ngươi, cho nên đi tìm một ít thảo dược tương ứng chứ sao......"

"Được rồi, được rồi, trước không nói, tình hình bây giờ của Tình di rất không ổn định, người trước xử lý một chút, ta đi xem tình hình bên ngoài bây giờ thế nào." Phượng Tĩnh Xu trước giao Lục Tình La cho Lục Miểu, da.nlze.qu;ydo/nn xoay người nói với mọi người: "Đường ca, Duy nhi, Ảnh, các ngươi đi trước xem tình hình các binh lính, bị thương nhẹ để cho đại phu xem, về phần những người bị trọng thương liền...... tạm thời dọn một cái lều, đưa bọn họ vào, chờ lát nữa ta lại tới......"

"Hoa công tử!" Phượng Tĩnh Xu còn chưa nói hết lời liền bị một tiếng thét kinh hãi của Đệ Ngũ Long Quỳ cắt đứt.

Phượng Tĩnh Xu bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy bóng dáng màu hồng mềm nhũn té xuống, sau lưng, đã sớm máu đỏ một mảnh......

Đáng chết! Tại sao có thể như vậy!?

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu chấn động, lập tức phân phó nói: "Mau! Nâng hắn đến trên giường nằm sấp xuống, đi lấy ít băng gạc tới đây, còn có nước nóng, nhanh đi! Những người còn lại đều đi ra ngoài, nên làm gì thì làm đi, dừng vây ở nơi này! Duy nhi và Thư nhi chăm sóc tốt cho Tình di, sư phụ và Long Quỳ ở lại trợ thủ, mau!"

Sau khi nhanh chóng phát ra chỉ thị, Phượng Tĩnh Xu thừa dịp tất cả mọi người rối ren thả một cái bóng đen ra, Hắc Linh Lung không tiếng động tới gần mấy người, mấy giây sau lại lắc mình trở lại bên trong Thấm Xu Văn, dinendian.lơqid]on trước khi ở mọi người thối lui khỏi lều liền kêu lên: "Đường ca! Viêm tướng quân! Tĩnh Phong, Hàm Tinh, bốn người các ngươi lưu lại!"

Mặc dù mọi người không biết mục đích Phượng Tĩnh Xu kêu mấy người kia ở lại, nhưng cũng vâng theo theo lui ra khỏi lều, chỉ để lại tám người trong lều trại.

Lúc này Phượng Tĩnh Xu nóng lòng cứu người, cũng bất chấp mọi thứ, trong tay nhanh chóng biến đổi mười cái thủ quyết, ánh sáng chói lóa trong lều trại chợt hiện ra, khiến mấy người kia phải nheo mắt lại, đợi sau khi mở mắt, kinh ngạc phát hiện trong lều bỗng nhiên xuất hiện một đống vật kỳ lạ. Phượng Tĩnh Xu làm như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy người, trực tiếp cầm lên một bộ đồng phục giải phẫu màu xanh lá cây mặc vào, ngón tay khác vừa động, vài cái bóng xanh từ trong Thấm Xu Văn ra ngoài, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhanh chóng mặc hai bộ đồng phục giải phẫu còn lại cho Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ, đặt Hoa Ngọc Dung lên trên bàn mổ trong lều trại, một Hắc Linh Lung dẫn máu của Hoa Ngọc Dung vào trong Thấm Xu Văn tiến hành phân tích hoá học, mà bốn người còn lại đã sớm giương mắt mà nhìn bị Lục Linh Lung nghiêm chỉnh huấn luyện vỗ vỗ cánh tay, khử trùng, rồi từng cây châm liền đâm vào dưới da mấy người, chỉ chốc lát sau, từng dòng máu tươi liền chảy ra theo ống nhựa cao su.

Cảm giác đau nhoi nhói khiến hồn mấy người trở về, vừa nhìn thấy yêu quái màu xanh lá cây trước mắt đang "hút" máu của mình, mặt mấy người không khỏi biến sắc, đưa tay chuẩn bị tập kích.

"Đừng động! Bọn họ là trợ thủ của ta, chỉ muốn một ít máu của các ngươi, không cần liều mạng! Ngoan ngoãn ngồi xuống!" Dường như Phượng Tĩnh Xu mọc mắt sau lưng, cũng không quay đầu lại quát bốn người.

Nghe lời Phượng Tĩnh Xu nói, bốn người dừng tay lại, lại nhìn lần nữa, quả nhiên yêu quái màu xanh lá cây trước mắt chỉ lẳng lặng rút máu, một động tác dư thừa cũng không có, ngay cả khi vừa rồi bọn họ muốn tập kích, bọn họ cũng không nhúc nhích. Yên tâm, bốn người bắt đầu tò mò nhìn động tác của Phượng Tĩnh Xu, còn nhìn chăm chú mấy thứ kì lạ trước mắt này. Nguòi đưa nước nóng và vải bông đều bị đuổi đi, trong lều trại một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy được âm thanh của nhịp tim.

Mang tới cái bao tay trừ độc, Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng nói với Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ mới vừa tỉnh hồn lại: "Hắn bị tập kích, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vết thương quá lớn, mất máu quá nhiều, hơn nữa còn trúng độc, vì vậy lập tức tiến hành giải phẫu, vá lại vết thương, tẩy trừ độc tố, hiện tại ta cần phải làm nhanh, các ngươi bình tĩnh lại nhìn cho kỹ, không được lên tiếng, biết không!"

Không đợi hai người trả lời, Phượng Tĩnh Xu xoay người, ra lệnh với mấy Lục Linh Lung bên cạnh: "Bắt đầu! Cây kéo!"

Một tiếng ra lệnh, Lục Linh Lung mở đèn lớn trên bàn mổ ra, trong lúc nhất thời, trong lều trại còn sáng hơn ban ngày.

Phượng Tĩnh Xu nhận lấy cây kéo Lục Linh Lung đưa tới, cắt bỏ y phục dọc theo vết thương của Hoa Ngọc Dung, lại cẩn thận đẩy mảnh y phục dính máu đã bắt đầu khô trên vết thương, mặc dù quá trình tiến hành rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến vết thương vừa ngừng chảy máu bị tác động, máu tươi lại chảy xiết tràn ra, Hoa Ngọc Dung cũng bị kích thích đau đến nỗi rên rỉ ra ngoài.

"Đáng chết! Vải bông! Thuốc tê!" Phượng Tĩnh Xu thò tay tiếp nhận kim thuốc tê Lục Linh Lung đưa tới, vững vàng đẩy kim tiêm vào trong cơ thể Hoa Ngọc Dung, khiến hắn không hề cảm thấy đau đớn nữa, Lục Linh Lung ở một bên dùng vải bông nhanh chóng hút máu Hoa Ngọc Dung chảy ra.

Đợi vết thương hoàn toàn lộ ra thì trên trán Phượng Tĩnh Xu chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, nàng âm thầm mắng bản thân sơ ý, làm sao lại không sớm phát hiện Hoa Ngọc Dung khác thường một chút, để cho hắn bị khổ sở lâu như vậy! Trước mắt trên tấm lưng trắng nõn, một đạo vết thương dữ tợn gần như đã chiếm hết hai phần ba lưng, vết thương này, nếu chậm trễ một lát, có thể đã sớm......

Phượng Tĩnh Xu không nghĩ nhiều nữa, vội vàng lấy Hắc Linh Lung mới vừa phối thuốc xong ra, liên tục châm ba kim lớn có thuốc giải, lại dùng nước sát trùng rửa sạch vết thương, đồng thời bên kia Lục Linh Lung cũng thu gom được từng túi máu treo lên, châm một đầu khác vào trong cơ thể Hoa Ngọc Dung, sau đó lại xoay người tiếp tục thu thập......

Sau khoảng thời gian ba chén trà, rốt cuộc hoàn thành công việc tẩy độc, Phượng Tĩnh Xu vội vàng tiến hành vá vết thương lại, bên kia, sắc mặt bốn người đã sớm trắng bệch, ngoài nguyên nhân rút máu quá nhiều ra, dfienddn lieqiudoon còn bị cảnh tượng dầm dề máu trước mắt làm cho kinh sợ, chưa bao giờ biết rằng cứu người còn có loại phương pháp này, mà lại đáng sợ như thế, mà càng làm cho người ta đáng sợ hơn là cái người thực hiện, vị nữ tử chưa tới mười lăm tuổi đó, từ đầu tới cuối thái độ đều chưa từng thay đổi......

Một châm, hai châm, ba châm...... năm mươi bốn châm.

Một châm cuối cùng rơi xuống, Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc hoàn thành giải phẫu.

Thở một hơi thật lơn, vô lực phất tay một cái, Lục Linh Lung lại đưa Hoa Ngọc Dung trở về trên giường, Phượng Tĩnh Xu ở dưới sự giúp đỡ của Lục Linh Lung cởi áo giải phẫu ra, lại thu tất cả mọi thứ vào trong Thấm Xu Văn, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khác nhau của mấy người trong lều trại, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng, gọi mấy Hắc Linh Lung nhanh chóng thôi miên với mấy người, xóa sạch những chuyện vừa rồi mà mấy người đã thấy đi, bóp méo trí nhớ của bọn họ.

Bây giờ còn chưa phải là lúc để cho bọn họ biết, vừa rồi tình thế cấp bách không có thời gian trông nom, hiện tại, nói gì cũng không thể để bọn họ nhớ chuyện này, ngoài Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ có kí ức của chuyện này ra, tất cả bốn người còn lại đều phải xóa trí nhớ đi, những người này, có hoàng tử đương triều, dienndnle,qu.y don lại có tướng quân nước khác, nàng không muốn rước thêm nhiều phiền toái, vì vậy, chỉ có thể xuống tay với bọn họ. Về phần Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ có hỏi, nàng trực tiếp ngầm thừa nhận chuyện này, để cho hai người cho loại phương pháp cứu người thuận lý thành chương, như vậy, cũng có thể thuận tiện truyền bá cách giải phẫu này ra.

Sau khi bố trí Hoa Ngọc Dung thật tốt, để những người còn lại đều ngủ, Phượng Tĩnh Xu nghỉ ngơi một chút rồi đi ra khỏi lều, bước nhanh về phía lều của Phượng Duy Tĩnh, hiện tại, nên là thời điểm tính sổ  rồi, là ai phái thích khách tới, nàng muốn cẩn thận thẩm vấn một phen, dĩ nhiên, cần phải trừng phạt, là việc không thể thiếu......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play