Mạc Triêu Diêu nắm chặt khom lưng, theo bản năng mà cắn chặt răng. Nhưng mình, phải như thế nào mới có thể bắn trúng con ưng này đây ?
Diều hâu dần dần cách mặt đất, cánh phải bị thương không ngừng đập , có vẻ phi thường gian nan.
Mạc Triêu Diêu cầm thật chặc cung tiễn, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình đã chảy đầy mồ hôi. Nhìn con ưng kia sắp bay lên, nghĩ mình như thế nào mới có thể đem nó bắn xuống, trong lòng lại không có một chút tự tin.
Thuỷ Du Ngân lẳng lặng đứng ở một bên, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng đến gần như không có cảm xúc gì, nhìn sắc mặt buộc chặt của Mạc Triêu Diêu.
Cái ánh mắt này, khiến Mạc Triêu Diêu cảm thấy như có mũi nhọn ở sau lưng.
Cảm thấy được chính mình tựa như một con mồi bị thợ săn nhìn chăm chú, nếu hơi có lơi lỏng cảnh giác, sẽ bị đối phương nhào lên giết chết.
“Mau bắn…” Thuỷ Du Ngân thấp giọng nhắc nhở thân thể cứng còng của Mạc Triêu Diêu. .
Nếu để cho diều hâu bay đến trời cao, không có hỏa tiễn chiếu sáng, cho dù là Thuỷ Du Ngân, cũng không có nắm chắc bắt có thể bắn nó xuống. Cho nên, phương pháp duy nhất để Mạc Triêu Diêu chuyển bại thành thắng, chính là bắt lấy cơ hội khi nó cất cánh, bắn tên!
Lúc này chỉ nghe 『 phác 』 một tiếng, ưng đã tung ra hai cánh, trong chớp mắt đã lủi lên khoảng trời không! .
Cánh chim đen sì cùng không trung dung làm một thể, khó có thể nhân biết. Tiếng kêu bén nhọn , nghe thật thê lương vô cùng.
Cung tiễn của Mạc Triêu Diêu còn phóng trên mặt đất, hắn đã bỏ qua cơ hộ tốt nhất để bắn rơi chim ưng!
Hiện tại, ưng đã bay lên, ở đỉnh đầu bọn họ xoay quanh không đi. Tuy rằng nghe thấy tiếng kêu, nhưng nhưng không nhìn thấy bóng dáng.
Mắt Thuỷ Du Ngân nửa kép có vẻ càng thêm hẹp dài, cũng có vẻ càng thêm hung ác nham hiểm, hắn liếc Mạc Triêu Diêu trong ánh mắt, tựa hồ có một tia đồng tình, lại có một tia cười nhạo, còn có một tia mơ hồ chờ mong —— chờ mong Mạc Triêu Diêu thể hiện.
Mạc Triêu Diêu nắm tiễn đứng lên, ngẩng đầu nhìn một mảnh không trung tối đen, “Nếu so với tài bắn cung, ta chỉ có nhận thua. Nhưng là —— ”
Kéo căng trường cung, tên đã trên dây, chỉ hướng bầu trời đêm!
Giọng Mạc Triêu Diêu bình tĩnh mà lại kiên định, “Nhưng nếu đấu một thứ khác, ta lại không nhất định sẽ thất bại!”
“Nga?” Thuỷ Du Ngân lộ ra một tia cười lạnh, giống như đang nói: vô luận đấu cái gì, ngươi đều không có khả năng thắng ta.
“Ít nhất…” Mạc Triêu Diêu học bộ dáng Thuỷ Du Ngân, cười lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt lại một khắc cũng không có rời đi không trung, hắn nhìn con ưng mà hắn không có khả năng thấy, trong lòng đã có chuẩn bị tử chiến đến cùngh, “Ít nhất ta sinh ra chính là hoàng đế, nhưng ngươi lại phải vất vả chém giết. Cho nên, chuyện cho tới bây giờ, nếu ta còn có thứ duy nhất có thể hơn ngươi, thì phải là —— thiên mệnh!”
Nghe vậy, Thuỷ Du Ngân cười lạnh: “Ngươi muốn nói ngươi mới là chân mệnh thiên tử sao?”
Khẩu khí là rõ ràng đtrào phúng. Bởi vì hắn biết, thiên tử chân chính là Phượng Lê.
“Không phải.” Mạc Triêu Diêu lập tức phủ định , đột nhiên nở nụ cười, tươi cười nhìn qua phi thường tự tin, “Ta chỉ muốn nói, vận khí của ta nhất định tốt lắm, bằng không sẽ không đi lên ngôi vị hoàng đế này” .
“Đích xác như thế.” Thuỷ Du Ngân trầm giọng trả lời, biểu tình như có điều suy nghĩ, nhưng đột nhiên ánh mắt trầm xuống, trong giọng nói mang theo một tia lãnh ý uy hiếp, “Như vậy, liền đánh đố một chút thiên mệnh của ngươi đi —— xem lão thiên gia lần này có thể giúp ngươi không!”
Mạc Triêu Diêu không có trả lời lại, chỉ là nhìn chăm chú vào bầu trời tối đen kia, kéo tay không hề rung động.
Hắn cắn chặt răng, thành hay bại chính là lúc này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT