Thời gian quá thật sự mau, chỉ trong nháy mắt, thái dương cũng đã xuống núi, ánh trăng lên cao, sao đầy trời.
Đơn giản ăn xong bữa tối, tất cả mọi người trở lại doanh trại, bò lên giường của riêng mình. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đi vào Uy Vũ Kỵ, trừ bỏ mới lạ, càng cảm thấy mỏi mệt. Điển lễ duyệt binh vào buổi sáng, đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của bọn họ, cho nên khi thái dương xuống núi, mỏi mệt tích lũy một ngày đều dâng lên. .
A Ly cũng không ngoại lệ, đứng ở thao trường cả ngày, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh. .
Nhưng y biết hết thảy chỉ là một mở đầu mà thôi. Huấn luyện bắt đầu từ ngày mai, nhất định so với hôm nay càng vất vả hơn không biết bao nhiêu lần.
Tùy tay kéo chăn mỏng đắp lên người, A Ly thầm nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, dưỡng hảo tinh thần ứng phói buổi huấn luyện ngày mai mới tốt. Áo ngủ bị xé, không thể mặc, y đơn giản trần nửa người chui vào ổ chăn. Dù sao thời tiết hiện tại cũng dần dần nóng lên, hơn nữa mật độ dân cư trong quânn doanh lại cao, cho nên cũng không lạnh. .
Nhưng ai ngờ ánh mắt mới vừa nhắm lại, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng của Phượng Lê.
“A Ly…” Giọng Phượng Lênhẹ nhàng ôn nhu đích, giống như có chút rụt rè.
A Ly mỏi mệt mở mắt, hỏi: “Làm sao vậy?” .
“Này…” Phượng Lê nói xong, cầm lên áo ngủ A Ly, “Ta giúp ngươi sửa một chút được không?”
“Ngươi biết sửa quần áo? !”
A Ly 『vút』 một cái từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy tay của Phượng Lê , thật giống như bắt được một đại cứu tinh.
Phượng Lê gật đầu nói: “Bởi vì trong nhà ta không đủ người giúp việc, cho nên quần áo rách nát cũng tự mình sửa.” .
“Nga, như vậy nha…” .
A Ly ứng với một câu, nghĩ thầm nhà mình lý người giúp việc cũng không nhiều, nhưng chính mình lại chưa bao giờ sửa quần áo. Ngược lại, còn bởi vì thường xuyên đánh nhau, đem quần áo biến thành bẩn, hơn nữa thủng đủ chỗ. .
Nghĩ đến đây, không khỏi thành tâm tán thưởng : “Phượng Lê ngươi thật là lợi hại nha!” .
Phượng Lê hơi hơi sửng sốt, theo sau cười khổ nói: “Không có cách nào, cuộc sống bức bách thôi. Khi cha ta còn tại thế, gia cảnh của chúng ta cũngkhông tệ lắm. Nhưng từ sau khi phụ thân mất, nhà của ta giống nhưgặp phải tai tinh, nãi nãi bệnh nặng rồi qua đời, nương phải dựa vào bán gia sản khắp nơi để duy trì sinh kế, tôi tớ cũng liên tiếp rời đi… Ta đến Uy Vũ Kỵ, cũng là vì lĩnh chút quân lương, để trong nhà giảm bớt gánh nặng…”
Nói xong, ánh mắt Phượng Lê liền ảm đạm xuống, như là lâm vào ký ức thống khổ này.
“Phượng Lê, nhĩ hảo kiên cường nga…” .
A Ly cảm động đến rơi nước mắt, còn kém không có nhào lên, ôm lấy Phượng Lê khóc lớn một hồi .
Gặp biểu tình khoa trương củA Ly, Phượng Lê cũng có chút xấu hổ, vội vàng đem đề tài kéo lại nói: “Đúng rồi, A Ly thiếu gia, ngươi là người ở chỗ nào ?”
“Không cần gọi ta là thiếu gia .” A Ly nghe cảm thấy được không được tự nhiên, huy phất tay nói, “Gọi ta 『 A Ly 』 là được.”
“Kia… A Ly là chỗ người ở đâu ni?” .
“Ân… Nói như thế nào mà? Phải nói là một cái… Nơi rất xa rất xa đi?” .
“Có xa lắm không ?” Phượng Lê tò mò. .
“Dù sao rất xa đều là .”
A Ly không muốn dây dưa nhiều với vấn đề này, nhưng Phượng Lê lại cảm thấy rất hứng thú , lại hỏi tiếp: “Trong nhà A Ly đều có người nào ni?” .
“Người nào nha? Chỉ có một ông nội.” .
“Cha mẹ đâu ?” .
“Lúc ta sáu tuổi, bị tai nạn xe cộ đã chết.” .
“Tai nạn xe cộ?” Phượng Lê không hiểu cái gì kêu là tai nạn xe cộ. .
“Chính là bọn họ ngồi trên một chiếc xe , người khác cũng ngồi trên một chiếc xe, đầu hai chiếc xe va chạm, cha mẹ ta đã bị đâm chết .”
A Ly tận lực dùng dùng cách giải thích dễ hiểu nhất, nhưng Phượng Lê nghe xong vẫn là một trận mờ mịt, hỏi: ”Là xe ngựa sao?”
“Xe ngựa? !” A Ly 『 xì 』 một tiếng bật cười, “Không đúng không đúng, như thế nào lại là xe ngựa thôi, là ô tô đấy.”
Lời vừa ra khỏi miệng, A Ly mới đột nhiên nhớ tới, người thế giới này còn không biết ô tô là cái gì đi? Khó trách Phượng Lê luôn luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình. .
“Ô tô là cái gì? Dùng ngưu kéo sao?” Phượng Lê vẫn là không rõ. .
“Ân… Cứ cho là vậy đi…” A Ly bắt đầu nói tùm lum, bởi vì y cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ mà giải thích cho Phượng Lê cái gì gọi là hệ thống động lực. Nếu Phượng Lê tưởng ngưu, thì là ngưu đi. .
“Kia… Lúc xảy ra tai nạn, ngưu có cũng bị đâm chết phải không ?” .
“Ngưu… A…” Gáy A Ly hiện ra đường cong đen thô to, “Ngưu… Hình như không chết đi? …”
“Vậy tại sao ngưu cùng ngưu dụng vào nhau, ngưu không chết, cha ngươi nương sao lại chết chứ ?” .
“Này…” A Ly cũng có chút phân tích không nổi nữa, chẳng lẽ mình phải về đáp rằng bởi vì đầu ngưu rất cứng rắn?
Nhưng cũng may Phượng Lê cũng không có miệt mài theo xuống, ngược lại hỏi: “A Ly còn có huynh đệ tỷ muội khác không ?”
“Không có không có, chỉ có mình ta. Nhà của chúng ta là mở võ quán, theo ta cùng ông nội ở chung, bất quá gặp được trận đấu gì, lúc cần tập huấn, các sư huynh đệ cũng đến cùng chúng ta ở vài ngày… Lúc đó rất náo nhiệt , chúng ta ban ngày luyện công, buổi tối chui vào trong cái chăn thật lớn, mọi người tứ tung bên nhau ngủ… Chân Phi Ky, A Côn rất thối , giống hàm cá… Còn có Ngũ Ca cùng bọn họ Tinh Tinh, lúc ngủ cũng không ngay ngắn, luôn ngáy ngủ… Làm hại những người khác đều không ngủ… Còn có…”
Nói xong, A Ly lại cười không nổi . .
Không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới chuyện trước kia, nghĩ đến võ quán nhỏ kia, nghĩ đến ông nội, nghĩ đến sư huynh sư đệ này… Nghĩ đến chính mình có thể sẽ không còn được gặp lại bọn họ… Cái mũi bỗng cay cay, ánh mắt cũng chát chát, ngực giống như bị đổ một tảng đá, phi thường khó chịu… .
Thế giới trước kia, ông nội cùng các sư huynh đệ, nhất định cho là mình đã bị tai nạn xe chết đi? .
“A Ly, làm sao vậy?” Gặp ánh mắt A Ly ảm đạm, Phượng Lê quan tâm hỏi han. .
“Không, không có gì.” A Ly hút hút khí, lại nở nụ cười, hỏi, “Đúng rồi, Phượng Lê, nhà ngươi cũng có người nào ?”
“Ta cùng nương ở chung…” .
Phượng Lê cúi đầu nói một câu, lại hết sức chuyên chú sữa quần áo. A Ly thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng không hảo quấy rầy, lại yên lặng lùi về ổ chăn lý. Ngẩn đầu một chút, xuyên thấu qua cửa sổ, lại thấy ánh trăng loan loan trước cửa sổ. .
—— Ánh trăng, vẫn là giống nhau trước kia mà. .
Không biết ông nội, cũng có thể thấy hay không ? .
A Ly cứ như vậy nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn ánh trăng, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng Phượng Lê từ đỉnh đầu truyền đến: “Đã tốt lắm, A Ly ngươi mặc vào đi.” .
Nói xong, Phượng Lê phủ phủ áo ngủ đã sửa tốt, cười tủm tỉm nhìn A Ly. .
A Ly lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngồi dậy, kéo áo ngủ qua nhìn trái nhìn phải, bội phục nói: “Phượng Lê ngươi thật là lợi hại, tay nghề tốt như vậy, cũng có thể mở cửa tiệm kiếm tiền !” .
“Ha hả…” Phượng Lê ngượng ngùng cười cười, nói, “Mặc vào đi.” .
“Ân.” A Ly cơ hồ là khẩn cấp mặc áo ngủ, nghĩ thầm Phượng Lê thực là một người tốt!
“A Ly…” Phượng Lê cúi đầu kêu y một tiếng.
“Làm sao vậy?” A Ly quay đầu.
“Ta có thể nhìn xem miệng vết thương của ngươi không ?” .
“A?”
“Chính là chỗ đó.” Phượng Lê chỉ chỉ bả vai A Ly.
“Nga.” A Ly nở nụ cười, “Không phải là trúng tên thôi sao , có cái gì đẹp ? Muốn nhìn liền xem đi.”
Nói xong, A Ly kéo quần áo xuống, xoay người, đưa lưng về Phượng Lê, vừa lúc đem vết thương trên vai lộ ra đến.
Phượng Lê không nói gì, chỉ dùng một ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương nho nhỏ kia.
Lấy trúng tên mà nói, miệng vết thương này thực đặc biệt. .
Mũi tên bình thường, đều là bẹp, miệng vết thương phải thẳng tắp, nhưng miệng vết thương của A Ly, là chữ thập hình.
—— Mũi tên chữ thập? ! .
Thiên hạ to lớn, nhưng người dùng loại tiễn này cũng không nhiều. . 1
Nghĩ nghĩ, vẻ mặt Phượng Lê đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu .
Ánh mắt ảm đạm xuống, như là lâm vào suy tư gì đó, mà hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại, lại ẩn ẩn mang theo một ít lo lắng.
“Làm sao vậy?” A Ly quay đầu nhìn Phượng Lê hỏi. .
“Không, không có gì.” Phượng Lê tiến vào chăn lý, nghiêng đi thân mình, không thèm nói lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT