*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"A...... A!"

Sau đó, một hồi tiếng thét chói tai khiến toàn thân mấy người chấn động, sau đó sắc mặt cùng nhau biến đổi.

"Là tiếng của Tiểu Thất!" Thanh Lưu lập tức đứng lên từ trên ghế sa lon, "Tôi đi xem thử!"

"Tiểu Thất sao vậy?" Chu Tiêu cau mày, "Thanh Lưu, không phải anh nói Tiểu Thất đang ngủ sao"

Không phải Lưu đi dỗ Tiểu Thất ngủ sao?

Theo đạo lý, hẳn là lúc này Tiểu Thất đang ngủ, sao lại phát ra tiếng thét chói tai như vậy?

"Đi, chúng ta cũng cùng đi xem thử!" dfienddn lieqiudoon Trong lòng Ninh Khuynh Liệt có mấy phần lo lắng, hắn cảm thấy lúc nào có chuyện xảy ra, mí mắt cũng sẽ nháy dồn dập.

Mấy người ăn ý gật đầu, bước chân nhất trí chạy lên lầu.

“Tiểu Thất!"

Giọng Thanh Lưu có chút khổ sở truyền đến tai mấy người đã chạy đến phía sau hắn, cũng trong lúc đó, bước chân mấy người có chút ngừng lại.

Thanh Lưu khổ sở nhắm cặp mắt lại, tâm giống như là thiếu hụt một chỗ, đau dữ dội.

Một màn trước mắt này đau nhói hai mắt của hắn!

"Thanh Lưu." Chu Tiêu thử dò xét kêu lên một tiếng Thanh Lưu, một tay vỗ vào bả vai chó chút cứng ngắc của Thanh Lưu.

Bọn họ không thấy được chuyện xảy ra trước mắt.

Bên trong phòng không xảy ra chuyện gì, hoàn toàn bị lưng Thanh Lưu che cản.

"Các anh đi đi!" Giọng Thanh Lưu giống như ẩn nhẫn khổ sở, cả người có chút phát run, làm cho người ta nhìn không khỏi có chút đau lòng.

"Thanh Lưu, anh tránh ra, xảy ra chuyện gì?" Ngũ Nhật muốn đẩy Thanh Lưu ra, nhưng Thanh Lưu cũng không nhúc nhích, cũng không di động lấy thân thể chặn cửa lại, "Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất."

"Các anh đều đi đi!" Thanh Lưu nắm chặt quả đấm.

"Không đi!" Ninh Khuynh Liệt nhíu mày, dinendian.lơqid]on nhìn Thanh Lưu cứng ngắc, "Anh sao vậy? Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất cũng không được sao?"

Bên trong phòng nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!

Nhưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cả người Thanh Lưu cứng ngắc như thế?

"Thanh Lưu, anh tránh ra!"

Tiểu Thất ra sao rồi hả?

Thanh Lưu chặn cửa lại, bọn họ không thấy được bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì!

Bên trong phòng cũng là một mảnh yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có!

Mấy người giằng co với Thanh Lưu, nghi ngờ trong lòng không khỏi nhiều thêm một tầng!

"Tôi bảo các người đi đi!" Thanh Lưu đột nhiên quay người sang, cặp mắt giống như con báo nhỏ, mang theo máu tanh, trừng mắt nhìn mấy người, "Đi đi!"

"Anh điên rồi sao?" Chu Tiêu nghiêm túc nhìn Thanh Lưu, "Anh muốn làm Y Sâm thứ hai sao? Kẻ điên."

Bình thường Thanh Lưu luôn luôn điềm đạm như vậy tại sao lại có thể có cảm xúc thô bạo như thế chứ.

Loại tâm tình này gần như muốn phá hủy cả người hắn!

Như Y Sâm tựa hồ là Y Sâm mà bọn họ không biết!

"Tránh ra, chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất!" Ngũ Nhật nhìn Thanh Lưu, "Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất một chút cũng không được sao? Kẻ điên!"

Chẳng lẽ điên một người rồi, một người khác bình thường cũng muốn điên nữa sao?

Ít nhất phải để cho bọn họ xem Tiểu Thất chứ!

Tiếng thét vừa rồi là của Tiểu Thất, mấy người bọn hắn tất nhiên sẽ không nhận sai!

Tiếng thét sợ hãi như vậy, nhất định Tiểu Thất đã có chuyện!

Nhưng, tại sao Thanh Lưu lại cố ý chặn cửa, không để cho bọn họ xem Tiểu Thất chứ?

Mấy người tiếp tục giằng co, trong không khí không khỏi nhiều hơn một loại cảm xúc bắt đầu khởi động.

Khó hiểu, tràn đầy khó hiểu, lại để cho mấy người hoàn toàn không hiểu!

"Cho bọn họ vào đi!" Giọng nói mang theo cứng ngắc, nhưng cũng có bình tĩnh.

Bọn họ tất nhiên đã hiểu.

Giọng nói này quả nhiên là Tiểu Thất, cùng tiếng thét vừa rồi là đến từ cùng một người, Tiểu Thất!

Toàn thân Thanh Lưu chấn động, dfienddn lieqiudoon cúi đầu, có một chút nước mắt bị ép nuốt trở về.

Tiểu Thất cô ấy......

Cô ấy lại một lần nữa bị......

Có thật không?

Tiểu Thất của bọn họ......

Hơn nữa người này còn là......

Còn là người Tiểu Thất yêu sâu đậm!

Tiểu Thất phải đối mặt ra sao?

Di động thân hình cứng ngắc, mấy người Ninh Khuynh Liệt từ bên cạnh Thanh Lưu đi tới, cùng nhau nhìn Tiểu Thất bên trong phòng.

Trên giường hỗn loạn không chịu nổi, cặp mắt Tiểu Thất trống rỗng ngồi ở trên giường, quần áo trên người xốc xếch không chịu nổi, một đầu mái tóc cũng lung tung lộn xộn.

Trong khi đó, bên cạnh Tiểu Thất nằm một người, người này không phải là 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play