Trên máy bay trực thăng, bầu không khí vắng lặng, trong sự vắng lặng đó còn kèm theo một chút khẩn trương.
Tay Y Sâm nắm bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Thất thật chặt, Die nd da nl e q uu ydo n đặt bên môi mình, nhẹ nhàng hôn, mang theo tình cảm vô cùng dịu dàng.
"Tiểu Thất, tỉnh lại đi......"
"Tiểu Thất, chúng ta sắp về nhà rồi......"
"Tiểu Thất em mở mắt ra, em nhìn tôi đi......"
Từng tiếng từng tiếng gọi, dường như Y Sâm không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Chỉ là, Tiểu Thất nửa nằm trên ghế lại không có chút động tĩnh, không mở mắt, càng không đáp lại Y Sâm một câu nào.
Một giọt nước mắt cứ như vậy từ trên khóe mắt Y Sâm rơi xuống.
Đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi!
"Y Sâm......" Chu Tiêu không đành lòng.
Thật vất vả mới cứu Tiểu Thất ra từ nơi đó. Nhưng tại sao tình hình của Tiểu Thất lại có thể không tốt như vậy?
"Ưng, tôi muốn tìm Thanh Lưu!" Y Sâm ngẩng đầu lên, nhìn Liệp Ưng, trong giọng lại mang theo ý cầu khẩn, dieendaanleequuydonn "Cậu nhanh chóng tìm Thanh Lưu đến có được không?"
Liệp Ưng gật đầu, "Thanh Lưu đã trở lại từ thành phố A. Lúc này hẳn đã đến tổ chức rồi!"
Đôi mắt Liệp Ưng khắc bóng hình Tiểu Thất vào trong lòng mình thật sâu.
Cho tới nay, cậu luôn coi Tiểu Thất như chị cả của mình.
Tiểu Thất là một người trong nóng ngoài lạnh, thời thời khắc khắc cô đều cất dấu tâm tình của mình, cất dấu tình cảm của mình!
Nữ sát thủ đệ nhất quốc tế cũng không phải có thể làm tốt như vậy! da.nlze.qu;ydo/nn Thời điểm bị thương chỉ có thể lặng lẽ núp ở một bên, liếm vết thương của mình.
Những vết thương này còn có người nào đó ở đây trong lúc vô ý đã ban tặng.
Người ngoài như bọn họ cũng có thể nhìn ra tình cảm của Tiểu Thất đối với Y Sâm.
Nhưng, Y Sâm thì sao?
Nhìn lại tình hình lúc này của Y Sâm, dường như hắn cũng không khá hơn chút nào!
Tiểu Thất bị đả thương một phần, trong lòng Y Sâm hắn cũng không chỉ đau đớn một phần.
Chỉ hy vọng lần này Y Sâm có thể thấy rõ ràng trái tim của mình, hiểu được tình cảm của mình!
Như vậy, có lẽ Tiểu Thất sẽ có ngày hạnh phúc!
Mà lúc này giờ phút này, tình hình của Tiểu Thất thật không tốt!
Bị tiêm thứ thuốc chó má gì không nói, vết thương do đạn bắn, còn có vết thương bị người đánh, những thứ này đều là vết thương trên người. dinendian.lơqid]on Như vậy, vết thương trong lòng Tiểu Thất thì sao?
Bị những người đó thay phiên nhau cường bạo. Tàn khốc, ngay lúc đó trong lòng Tiểu Thất phải khổ sở dường nào? Nước mắt cô chảy xuống bất lực đến cỡ nào!
"Tiểu Thất......"
Y Sâm vẫn còn không ngừng kêu gọi Tiểu Thất, tựa hồ muốn gọi cô tỉnh lại vậy.
Chu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới bên cạnh Y Sâm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Y Sâm, anh yên tâm. Tiểu Thất nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Giọng điệu cứng rắn của Chu Tiêu vừa dứt, trong miệng Tiểu Thất vừa phun ra một ngụm máu.
"Tiểu Thất!" Y Sâm thét một tiếng kinh hãi.
"Tiểu Thất......" Chu Tiêu, Đệ Ngũ và Liệp Ưng cũng xúm tới bên cạnh Tiểu Thất, vẻ mặt lo âu nhìn cô.
"Tiểu Thất......" Y Sâm nhẹ nhàng lau đi vết máu Tiểu Thất nhổ ra, một giọt lệ cứ như vậy rơi xuống trên mặt Tiểu Thất.
Có lẽ là bởi vì một giọt lệ lạnh lẽo thấu tim này, Tiểu Thất hôn mê lại từ từ mở hai mắt ra, Dieenndkdan/leeequhydonnn bốn người trước mắt cũng khắc sâu vào trong đôi mắt khô khốc của cô.
"Các anh đều đã tới!" Tiểu Thất chậm rãi mở miệng, "Tới đón tôi về nhà......"
Một câu này của Tiểu Thất vừa nói ra, bốn người đàn ông thậm chí có loại kích động rơi nước mắt.
Bất tri bất giác, trong đôi mắt của bọn họ lại phủ lên một màn hơi nước.
Tới đón tôi về nhà?
Một câu nói như vậy bao hàm bao nhiêu tin tưởng của Tiểu Thất đối với bọn họ. Nhưng, bọn họ lại làm cho Tiểu Thất chịu phải bao nhiêu khổ sở?
Bọn họ không khiến Tiểu Thất thất vọng sao?
"Tiểu Thất, thật xin lỗi......" Y Sâm cảm thấy câu thật xin lỗi này của hắn giống như tảng đá ngàn vạn cân, di@en*dyan(lee^qu.donnn) ép hắn không thể dậy nổi.
"Chúng tôi đã tới chậm, thật xin lỗi......"
Nước mắt của Y Sâm cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi trên đôi môi khô khốc của Tiểu Thất.
Tiểu Thất mở miệng miệng, khó khăn lộ ra một nụ cười mỉm, "Sâm, làm sao anh lại khóc? Thật xấu!"
Tiểu Thất từ từ đưa tay của mình ra, từ từ lau đi nước mắt trên khóe mắt Y Sâm.
Người đàn ông ngốc này, khóc cái gì? Chẳng lẽ không biết đàn ông có lệ không dễ rơi sao?
"Sâm, đừng khóc. Tôi không sao, tôi chỉ mệt mỏi!" Tiểu Thất chậm rãi mở miệng, giọng giống như đến từ trăm vạn dặm ngoài xa, dfienddn lieqiudoon từng câu từng chữ truyền vào trong tai mấy người bọn họ.
"Tôi rất cao hứng, còn có thể gặp lại các anh một lần." Tiểu Thất thở hổn hển một hơi, "Khụ khụ khụ......"
"Tiểu Thất, không cần nói chuyện, nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta sẽ lập tức về nhà, Thanh Lưu nhất định sẽ làm cho em mạnh khỏe lên!" Sắc mặt của Y Sâm rất khẩn trương, lắc đầu, "Xin em không cần nói chuyện!"
"Đứa ngốc!" Tiểu Thất đặt tay ở trên môi Y Sâm, "Không nói, tôi sợ cũng không còn cơ hội để nói nữa!"
Một câu nói của Tiểu Thất khiến mấy người nhất thời thay đổi sắc mặt.
Cái gì gọi là không còn cơ hội để nói?
"Tôi không cho phép em nói lung tung!" Y Sâm liều mạng lắc đầu, "Tiểu Thất, xem như tôi cầu xin em, không nên nói lung tung!"
"Sâm, tình huống của bản thân sao em lại không biết." Tiểu Thất che lồng ngực của mình, "Chỉ là nơi này rất đau, dienndnle,qu.y don yêu thật sự rất đau, đợi được rất đau!"
Lời Tiểu Thất nói giống như một trận sấm sét, nổ tung ở trong tai Y Sâm.
Cả người Y Sâm chấn động, cặp mắt hơi nhắm.
Ba người bên cạnh cũng mang mặt vẻ đau xót.
Đây là Tiểu Thất kiên cường của bọn họ sao? Sao bây giờ nhìn lại, cô ấy yếu ớt như vậy, yếu ớt giống như là đóa hoa lung lay sắp đổ sau cơn bão.
Y Sâm lắc đầu, "Tiểu Thất, em biết không? Tôi sai rồi, sai hoàn toàn. Cho nên, xin em cho tôi cơ hội sám hối, Die nd da nl e q uu ydo n có được hay không?"
Yêu đau đớn, đau đớn liền mệt mỏi!
Tiểu Thất muốn bỏ hắn sao?
Sao hắn lại cho phép?
"Sâm, không còn kịp nữa rồi." Tiểu Thất yếu ớt cười một tiếng, "Không còn kịp nữa rồi......"
"Làm sao lại không còn kịp nữa?" Y Sâm đưa tay cầm tay Tiểu Thất, hôn tha thiết, "Tới kịp. Tiểu Thất, em nghe đây, Y Sâm anh yêu em, anh yêu em. Em biết sao?"
Ba chữ, anh yêu em cứ như vậy truyền vào trong tai của mọi người.
Tiểu Thất hơi cười, "Những lời này em đã đợi bao lâu, anh biết không?"
Tiểu Thất hơi nhắm mắt, d,0dylq.d trong miệng lẩm bẩm, "Sâm, em mệt mỏi. Thật xin lỗi......"
Sâm, cám ơn anh đã để em nghe được ba chữ......
Sâm, cám ơn anh, em sẽ mang theo ba chữ này cùng đi......