Trong góc tối, Ninh Doãn Ngân uống một ly lại một ly, từng dòng rượu chảy vào bụng, làm cho người ta có cảm như người này đang uống nước lọc!
Thì ra thất tình chính là cảm giác này sao?
Rất khổ rất khó chịu.
"Ôi, đây không phải là Ninh thiếu sao?" Một cô gái nóng bỏng, mặc độ hở hang đi đến bên cạnh Ninh Doãn Ngân "Ninh thiếu hôm nay thế nào? sao lại một mình uống rượu giải sầu vậy?"
"Cút đi......" Ninh Doãn Ngân cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng.
Nếu là ngày bình thường có lẽ anh sẽ có tâm tình ứng phó với cô gái này một chút. Nhưng hôm nay anh đang buồn bực, không bóp chết cô ta là may mắn rồi. Sao có tâm tư đối phó với cô ta! Không phải nhìn trúng tiền của anh sao?
Hừ.
"Ai da da! hôm nay Ninh thiếu thật hung dữ đó, làm người ta sợ muốn chết! Không sao, không phải tâm tình không tốt sao? Để tôi đến bồi anh, chờ một chút anh sẽ vui vẻ." Cô gái không sợ chết, dường như không phát hiện Ninh Doãn Ngân có gì đó không đúng, đặt mông ngồi lên đùi anh, một tay còn vẽ lên ngực anh, trêu đùa.
Ninh Doãn Ngân biến sắc, Cô gái này, đúng là muốn chết......
Thật không khách khí, một tay bắt được bàn tay cô gái, Ninh Doãn Ngân dùng sức hất ra bên ngoài.
Chỉ nghe một tiếng rên "Ui da......."
Ninh Doãn Ngân lạnh lùng mở miệng: "Bảo cô cút, cô nghe không hiểu tiếng người à? Muốn chết.... ......"
Cô gái bị dùng sức ném, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như muốn nút ra "Khụ khụ....." Cô ta dùng sức ho khan.
Hôm nay Ninh Thiếu giống như Diêm Vương địa ngục, làm cho cô ta sợ.