CHƯƠNG 29.

Tương Văn Đào vào để làm gì?

Ngay từ đầu, anh thề, anh thật sự chỉ muốn vào xem Song Hỉ thế nào thôi.

Người uống rượu say ban đêm thường ngủ không an ổn, hay bị nôn mửa, miệng khô, khó chịu… anh vào coi cậu có sao không.

Tăng độ sáng của đèn bàn, anh nhìn thấy một màn thế này: Song Hỉ nằm úp sấp trên giường, một tư thế rất không tự nhiên, lại còn ngáy nữa chứ, bởi vì nửa bên mặt bị ép, cho nên trên gối còn tích lại một bãi nước miếng trong suốt. Tương Văn Đào xoay người nhìn, nhịn không được bật cười.

“Thật là, sao mà giống trẻ con vậy….” cười cười lắc đầu, dùng động tác thật nhẹ nhàng chỉnh lại thân mình để cậu có một tư thế thoải mái hơn. Rút khăn ra nhẹ lau nước miếng, làm xong hết thảy anh không vội đi ra ngoài, mà thuận thế ngồi xổm bên giường, say sưa ngắm nhìn Song Hỉ ngủ.

Kì thật cũng không phải lần đầu anh nhìn cậu ngủ với khoảng cách gần như thế, nhưng không hiểu tại sao, càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu, đáng yêu đến nỗi làm bên dưới của anh bắt đầu rục rịch.

Trước chính là nhịn không được thử hôn nhẹ cậu lên môi cậu. Môi Song Hỉ hơi mấp máy, anh liền rời đi, cảm giác không vừa lòng lắm, dừng dừng, rồi cười thật nham hiểm vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm lên đôi môi cánh hoa của cậu.

Hành động này không phải không mang một chút tình sắc, nhưng động tác của anh thật sự dịu dàng, cái người đang bị khi dễ kia một chút cảm giác cũng không có, mắt vẫn nhắm chặt ngủ đến yên lành. Cái loại cảm giác lặng lẽ đụng chạm này quả thật rất dễ chịu, Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, càng nhìn càng bị thu hút, anh dùng đầu lưỡi tô nhẹ lên từng nếp nhăn nhỏ trên môi cậu, liếm lộng từng chút, từng chút một, tinh tế, rồi trở nên mãnh liệt.

Cơ thể bắt đầu nóng lên, dần dần anh không còn muốn một sự đụng chạm cẩn thận, ôn nhu như vậy nữa. Anh biết biểu hiện nóng lên này là bởi vì sao, cũng biết mình nên một vừa hai phải, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh tuyệt đối sẽ không thể thỏa mãn chỉ với vài cái hôn nhẹ hoặc liếm láp như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng vấn đề là── anh không thể dừng lại được.

Song Hỉ ở cùng anh lâu như vậy, lại chỉ cách có một đoạn hành lang, đối với một người đàn ông khỏe mạnh, chức năng *** sung mãn, là một thách thức rất lớn! Hơn nữa lúc trước mua nhiều hàu như vậy, đâu phải chỉ có mình Song Hỉ ăn? Vì thế hằng đêm anh cũng lăn qua lộn lại gây sức ép thật lâu, miên man bất định, muốn biết giờ này người con trai ở phòng đối diện kia đang làm gì, rồi lại tự theo đuổi những ý nghĩ càn rỡ của mình── Dù chỉ mới là tưởng tượng thôi, cũng đã có rất nhiều ý tưởng chồng chất lên nhau, coi Song Hỉ như con cá đang nằm trên chảo nóng, bị mình lật qua lật lại làm không biết bao nhiêu lần, nhưng khi cao trào qua đi, ngược lại cảm giác trống rỗng càng nhiều hơn.

Chẳng những trống rỗng mà còn vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Những khao khát trong mơ như thế chẳng qua là một kiểu thủ *** tinh thần mà thôi, phải có người thật! Người thật đó! Muốn đem cậu đặt ở dưới thân thỏa sức mà vuốt ve, phải dùng lực làm cho đến khi cậu khóc cầu xin tha thứ mới thôi, những ảo tưởng không phù hợp với hình tượng của mình bình thường chẳng bao giờ dám hiển lộ thì giờ đây đều muốn tận tình thực thi trên thân thể cậu.

Hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng đến. Lẽ nào phải “Vì thiên ý mà kiềm chế dục vọng sao?”

Lý trí nói được, nhưng dục vọng lại bảo “Không”.

Tương Văn Đào vốn không phải quân tử.

Tuy rằng thật hổ thẹn với những người phụ nữ có thiện cảm với anh, đều nhận định trông bề ngoài anh là người vừa có học thức lại vừa có đạo đức, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở hành động nho nhã đứng lên kéo ghế giúp phụ nữ thôi. Chúng ta phải nhận ra một chân lý là: Khoảng cách sinh ra cái đẹp.

Thử nghĩ Song Khánh mà xem, cũng từng nhìn Tương Văn Đào đầy ngưỡng mộ, giống như ánh mắt của các cô gái nhỏ nhìn thần tượng vậy. Nhưng từ lúc biết anh ta giăng bẫy anh trai nhà mình, bao nhiêu ngưỡng mộ, bao nhiêu rung động đều sụp đổ hết, cuối cùng chẳng còn một tí tẹo nào. Hiện tại cô đã kéo gần khoảng cách với Tương Văn Đào, hình tượng nhu thuận gì cũng không còn, cứ mỗi lần thấy Tương Văn Ðào, dù còn cách xa cả ba thước, cũng đã tỏ rõ thái độ hung hăng với anh rồi── di chứng của vỡ mộng, hình như đều là như vậy.

Mà Tương Văn Đào, nghe câu khen mình là quân tử gì đấy thì lại cười nhạt.

Quân tử? Làm quân tử có chỗ nào tốt?

Hồi anh còn ở tuổi thiếu niên, ông nội thiếu tướng đại nhân của anh từng dạy rằng──

“Làm người, nhất định phải có tinh thần đấu tranh với chính bản thân mình.”

Ý của lão nhân gia là: Con người có rất nhiều tính xấu, tỷ như tính thờ ơ, tham lam, hay ghen tị. Nếu để mấy thứ này phát triển, đương nhiên sẽ không tốt, lúc này cần phải nỗ lực khống chế bản thân mình── Aish, thật sự rất muốn…. sau này, nhất định không thể phóng túng bản thân!

Lúc ấy Tương Văn Đào cung kính thụ giáo, nhưng trong nội tâm anh lại không cho là đúng── điên sao, tại sao lại phải làm những việc trái với lòng mình như thế?!

Bởi vậy mới thấy được, Tương Văn Đào là kiểu người thuận theo dục vọng cá nhân. Cho nên, giờ khắc này, tuy rằng anh làm như vậy giống như là đánh lén ban đêm, cũng biết rõ chuyện này thật đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, nhưng anh thật sự là nhịn không được, cũng không muốn nhịn nữa.

Người đã uống rượu thân thể vốn rất mẫn cảm, huống chi Tương Văn Đào còn cố ý lựa chỗ mà đậu. Song Hỉ đầu óc vẫn còn mơ hồ, thân thể lại dần có phản ứng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh vật ấy cũng dần hưng phấn mà ngóc đầu dậy, hai chân vô thức cọ xát vào sàng đan, đôi môi khẽ hé ra thở dốc.

Trong mộng, đương nhiên người thân mật với cậu là một phụ nữ, hơn nữa lại là một người phụ nữ nhiệt tình như lửa. Không thể thấy rõ khuôn mặt của nàng nhưng trực giác lại cho rằng đó là Uông Khởi. Nàng toát ra một tư thái cám dỗ lạ thường, giống như con mèo phủ lên người cậu, đôi môi đỏ mọng trải những nụ hôn lên khắp cơ thể cậu, dấy lên đầy trời dục hỏa… Song Hỉ trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, không thể kiềm chế phát ra tiếng thở dốc hưng phấn.

“Uông………. Uông Khởi………….”

Tương Văn Đào đang ra sức khẩu giao phân thân của cậu nghe thấy câu này thì lập tức ngừng lại.

Uông Khởi?

Anh mặt đen lại, thầm nghĩ, người kia vừa nhìn đã biết cô ta là loại phụ nữ đứng đắn, cậu còn trông cậy cô ta sẽ khẩu giao cho mình sao? Cá tính của hai người đều trầm lặng như vậy, cho dù có kết hôn, chuyện chăn gối chắc cũng vô cùng tẻ nhạt, nói không chừng có khi cả đời này cũng đừng mơ thể nghiệm được lạc thú tình yêu.

Anh đột ngột dừng lại làm Song Hỉ bất mãn, thân thể rướn lên, dường như muốn anh tiếp tục. Vì bị coi như thế thân của một người phụ nữ, Tương Văn Đào có điểm tức giận, cầm phân thân phấn hồng kia rồi không nặng không nhẹ cắn một cái, , Song Hỉ vốn sắp đạt cao trào, làm sao có thể chịu được loại kích thích thế này, cong người nhất thời bắn ra, vọt hết vào miệng Tương Văn Đào.

Tương Văn Đào ngẩn người, cúi xuống nhìn người nọ, dục hỏa được thỏa mãn, thoải mái cực kỳ, hô hấp dần dần vững vàng, dường như muốn tiếp tục ngủ.

Tương Văn Đào nụ cười mang đầy vẻ tà khí, phun dịch thể trong miệng ra tay, cúi người xuống có chút ác ý nói nhỏ: “Còn có thể thoải mái hơn nữa đấy, cậu có muốn thử một chút hay không…?”

Người dưới thân đương nhiên không có khả năng trả lời rồi, cho nên Tương Văn Đào độc đoán nói: “Tớ coi như cậu đáp ứng rồi.”

Kế tiếp Song Hỉ lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là thoải mái.

Cậu bị Tương Văn Đào trêu chọc đến độ toàn thân lâng lâng như đang bay giữa những đám mây, rồi lại lênh đênh như trên đầu ngọn sóng. Tương Văn Đào bằng mọi cách, trổ hết kĩ xảo ra tận lực kích thích cậu, cảm xúc mãnh liệt như thế, Song Hỉ nếu không tỉnh lại thì có lẽ cậu là một cái xác rồi. Cậu rốt cuộc thấy có gì không đúng lắm, cố gắng vùng dậy từ trong biển khoái cảm, vừa mở mắt mới kinh hãi phát hiện, nguyên lai những cảnh trong mơ đều là thật, chính là mĩ nữ gợi cảm lại biến thành một người đàn ông trưởng thành. Nhất thời, vừa sợ vừa giận, vừa vội vừa tức, thất thanh gào lên: “Tương Văn Đào──” rồi giãy dụa tìm cách đẩy anh ra.

Tương Văn Đào xuất thân trong một gia đình quân nhân, từ nhỏ đã theo chân vệ binh tập luyện, với công phu của anh, Song Hỉ lại sử dụng khí lực đã được luyện ra từ công việc in ấn, bộ lấy trứng chọi đá sao? Cũng không cần tốn nhiều công sức đã thoải mái chế trụ được cậu.

Song Hỉ vẫn còn giãy giụa, trong đầu nghĩ Tương Văn Đào này thật quá gian trá. Đôi tay của anh giống như hai cái gọng kìm, rất cứng rắn, một tay túm chặt hai tay cậu qua đầu, tay kia thì ra sức xoa nắn cơ thể cậu. Quần áo của Song Hỉ sớm đã không còn, làn da được anh bỏ công vuốt ve tận lực, đến nỗi toàn thân đều tỏa ra nhiệt hỏa, những lời mắng chửi, những câu nói cay nghiệt “Đồ vô lại…..” này nọ bị cảm giác mới lạ làm cho quên mất.

Tương Văn Đào biết, đối phó với người còn non kinh nghiệm như Song Hỉ, dùng ma lực của *** để hấp dẫn cậu sẽ tốt hơn là dùng bạo lực hay ép buộc. Quyết định rồi anh nhanh chóng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi kia thật linh hoạt đến dị thường, ở trong miệng cậu mà ‘phiên giang đảo hải’, giống như sóng cuộn biển gầm, Song Hỉ có muốn tránh cũng không thể, bị anh hôn đến mặt đỏ bừng, đại não thiếu dưỡng khí, một phen giao chiến bằng miệng như thế, cậu làm sao còn có thể giãy dụa, ngay cả thở thôi cũng thật khó khăn rồi.

Chuyện kế tiếp liền rất đơn giản.

Tương Văn Đào một đường tập kích xuống phía dưới, sĩ khí cao ngút trời không gì có thể chống đỡ, Song Hỉ giãy giụa mấy bận đều không dậy nổi, đành để cho ‘quân lính bị đánh đến tơi bời hoa lá’. Biết rõ người đang tàn sát trên người mình là đàn ông, vẫn không nhịn nổi mà bắn trong miệng Tương Văn Đào.

Cơ thể Song Hỉ vốn không mấy khỏe mạnh, sau khi bắn tinh lại càng mất sức hơn. Cậu căn bản không phát hiện thấy đối phương đã sớm buông tay cậu ra── mà cho dù có phát hiện, cũng không có khả năng kháng cự lại những khoái cảm mãnh liệt ấy. Cậu thở hào hển, hai mắt nhắm chặt, chờ dư vị cao trào dịu xuống. Tương Văn Đào cư nhiên khẩu giao cho cậu, là điều mà cậu không bao giờ ngờ tới, loại phương thức cơ hồ có chút khuất nhục này cậu chỉ mới được xem trong phim xxx, chứ còn tự thử nghiệm một lần cũng không có, chính vì thế nên cậu mới phá lệ hưng phấn và xúc động đến vậy.

Tương Văn Đào cũng không dừng lại, anh vẫn thật ôn nhu, kiên trì dùng đầu lưỡi âu yếm đùi trong của cậu, làm cho cậu sung sướng tột cùng, tuy rằng cảm thấy dù sao mình cũng bắn tinh rồi mà anh còn làm như vậy trông có vẻ dư thừa, , nhưng được đầu lưỡi mềm ấm kia liếm láp thật thích, cậu nhắm mắt hừ nhẹ cảm thụ, dần dần cảm nhận được đầu lưỡi ấy đang dịch đuổi dần về phía sau… Biến hóa này khiến cậu cảm thấy có điểm không ổn, cậu theo bản năng tránh đi một chút.

Tương Văn Đào ngừng lại, bất động thanh sắc, để tránh khiến Song Hỉ khẩn trương, anh lại tiếp tục âu yếm. Chiêu này của anh thật sự thành công, làm cho cậu lơi lỏng cảnh giác. Song Hỉ bị anh liếm hưng phấn đến nỗi lại cứng lên, miệng thì lầm bầm cơ thể vặn vẹo như đang khó nhịn.

Được Tương Văn Đào hầu hạ bắn thêm một lần nữa, Song Hỉ thấy mệt vô cùng, cảm thấy mọi chuyện có thể kết thúc được rồi. Cậu kéo kéo tóc Tương Văn Đào, ý bảo anh có thể dừng, quả nhiên Tương Văn Đào ngừng thật. Khuôn ngực Song Hỉ phập phồng, đôi môi hé ra thở dốc, nghỉ ngơi trong chốc lát, ý thức của cậu dần thanh tỉnh, bắt đầu nghĩ tới việc tất yếu phải nói rõ với Tương Văn Đào, làm như vậy là không đúng, cậu không phải đồng tính luyến ái………… Nhưng vừa mở mắt ra đã chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ.

── Tương Văn Đào đang quỳ gối giữa hai chân cậu, vận sức chuẩn bị phát động, đang chờ được gắn kết, sắc mặt Song Hỉ trở nên trắng bệch, “Không──” lời nói chưa dứt, hạ thân đã một trận đau đớn.

Biết con chuột làm như thế nào để ăn được chim bồ câu không?

Xét về hình thể, vóc dáng bồ câu lớn gấp ba lần con chuột, chim chỉ cần vỗ cánh mạnh một cái, tay người có khi còn bị đau. Bồ câu dù không mổ chết được chuột, ít ra cũng khiến chuột không dám lại gần.

Nhưng tại sao con chuột cố tình lờ đi chuyện này.

Tại sao?

Bởi vì nó gian chứ sao.

Nó chỉ cần nhẹ nhàng vòng ra sau chim bồ câu, dùng hai móng cong cong của mình vuốt nhẹ vào nơi nào đó ở đuôi chim, bồ câu sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng ,nhưng vài phút sau, sẽ hoa mắt chóng mặt mà…

Sa vào hưởng lạc sẽ bị ăn, giáo huấn này, phải khắc ghi rất sâu, rất sâu đấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play