CHƯƠNG 22.

Đồng hồ báo thức reo lên hồi lâu, mới thấy Song Hỉ trong ổ chăn không tình nguyện cựa mình, lười biếng đưa tay tắt chuông.

Thật không muốn rời giường.

Tối qua đấu tranh tư tưởng mãi,cơ hồ tới gần sáng mới mơ màng thiếp đi chốc lát. Bây giờ cậu buồn ngủ chết được, chính là biết hôm nay không phải cuối tuần, chỉ phải cố gắng miễn cưỡng chính mình ngồi dậy, xuống giường mặc quần áo.

Trong gương là hình ảnh một người da xỉn mắt sưng, sắc mặt trắng bệch như ma. Cậu dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt xoa bóp vài cái, mới thanh tỉnh hơn một chút.

Thần trí vừa thanh tỉnh thì chuyện phiền lòng kia lại nảy lên trong tâm. Cậu đứng trước gương kinh ngạc suy nghĩ: Ash, lát nữa mình đối mặt như thế nào với Tương Văn Đào đây?

Sau cuộc nói chuyện tối hôm qua, cậu không cho rằng bọn họ còn có thể trở lại tình trạng làm anh em tốt như trước kia được, ít nhất hiện tại nếu bảo cậu ngủ cùng giường với Tương Văn Đào, cậu tuyệt đối không dám.

Nhìn thời gian phải xuất môn đi làm đã đến gần, tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra nên như thế nào đối với Tương Văn Đào, nhưng cũng đành phải kiên trì đi ra ngoài, sau đó mới phát hiện mình đã lo lắng dư thừa. Trong nhà im ắng, bên bàn ăn cũng không có giọng nói sang sảng chào buổi sáng ‘đã dậy rồi sao’ như bình thường. Có lẽ Tương Văn Ðào cũng thấy được không tiện gặp mặt, nên đã sớm đến công ty, tránh cho đôi bên đều xấu hổ.

Cho dù thế nào chăng nữa thì việc Tương Văn Đào không ở nhà cũng làm cho Song Hỉ thả lỏng một hơi. Gánh nặng tinh thần được trút bỏ, cậu cảm thấy nhẹ nhàng đi tới mở cửa tủ lạnh, khi vươn tay thì mới phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy, theo phản xạ gỡ nó xuống đọc.

Chữ viết trên giấy đương nhiên là của Tương Văn Đào, hơn nữa thực rõ ràng, là lời nhắn cho cậu. Lời nhắn không nhiều, ít ỏi chỉ có vài từ, đại ý là anh sẽ đi vài ngày, để cho Song Hỉ có thời gian yên lặng mà suy nghĩ. Dù cho cậu có quyết định ra sao, anh vẫn chấp nhận vô điều kiện.

Tương Văn Đào, cư nhiên lại chủ động né tránh. Song Hỉ sau khi xem xong tờ giấy nhắn, rất khó diễn tả được cảm giác vi diệu kia là gì.

Thoải mái, đương nhiên rồi. Thế nhưng khi cảm giác thoải mái qua đi, tiếp theo đương nhiên sẽ là sự mất mát cùng nặng nề.

Tương Văn Đào, cậu cần gì…. phải đi đến bước này.

Đích xác là mình cần thời gian để thích ứng và tự suy nghĩ thật, nhưng có đạo lý nào lại để chủ nhân phải tránh đi chứ, đây không phải cưu chiếm thước sào sao. (*)

Còn nữa, tuy Tương Văn Đào không nói rõ, nhưng Song Hỉ cũng biết việc anh tránh đi chắc còn có một tầng dụng ý khác. Cho cậu thời gian mấy ngày, cố nhiên là tiện cho cậu bình tĩnh suy xét, nhưng cũng đồng thời là để tiện cho cậu rời đi.

Nếu phải dọn đi, đương nhiên nên lặng lẽ rời khỏi mới không làm mất mặt chủ nhà. Tương Văn Đào hẳn là sợ sượng mặt nên mới sớm tránh đi, miễn cho anh phải tận mắt thấy cảnh cậu dọn hành lý… Anh là người thông minh, khi trở về thấy phòng ở trống không sẽ tự hiểu được Song Hỉ không thể đón nhận mình, sau này sẽ thức thời mà không tới quấy rầy.

Suy nghĩ theo lý trí thì việc Tương Văn Đào lảng tránh là để giữ mặt mũi cho cả đôi bên. Nhưng tại sao loại cảm giác mất mát trống vắng này lại tồn tại trong lòng cậu.

“Anh, anh với King…. cãi nhau sao?”

Sau cuộc nói chuyện tối qua, giờ chợt nghe thanh âm của em gái mình, Song Hỉ không khỏi cảm thấy chột dạ. Mà Song Khánh, tựa hồ cũng có chút chần chờ. Rốt cuộc thì đó cũng không phải chuyện dễ mở miệng.

Vấn đề Song Khánh hỏi, đương nhiên Song Hỉ sẽ không thừa nhận. Thậm chí vì muốn em gái yên lòng mà còn cười ha ha: “Đâu có đâu, làm sao có thể chứ…”

Song Khánh dừng một chút, rốt cuộc nói: “Hôm nay em nhìn thấy anh ấy rửa mặt ở công ty… Dường như tối qua ngủ ở phònglàm việc…”

“Nga… có lẽ là phải tăng ca.” Cho dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng Song Hỉ mắt chớp liên hồi, đó là thói quen khi nói dối. Nhưng lời nói dối này của cậu thật không thông minh tí nào. Tương Văn Đào nếu tăng ca thật, thân là cấp dưới trực tiếp chẳng lẽ Song Khánh còn không rõ ràng nhất sao? Cho nên Song Khánh đầu bên kia liền trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Có phải bởi vì em──”

“Không không không.” Song Hỉ vội vàng phủ nhận. Phủ nhận xong rồi mới nhận ra giờ không biết giải thích với cô như thế nào. Chẳng lẽ lại bảo với em gái mình nguyên nhân là vì Tương Văn Đào bày tỏ tình cảm với mình sao!?

Nhất thời xấu hổ, cũng không biết nên nói gì cho phải. May mắn Song Khánh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, sau một lúc lâu cô mới ấp a ấp úng nói: “Nếu, ở đó không vui vẻ, vậy anh có tính… dọn đi?”

Song Hỉ im lặng. Song Khánh đã biết tính hướng của Tương Văn Đào, cho nên nếu cô có lo lắng khi hai người ở chung cũng là bình thường. Chính là, cứ vậy mà dọn đi sao? Chưa nhắc đến vấn đề kinh tế khi đột nhiên chi ra một số tiền lớn, chỉ xét về tình người đã thấy khó nói rồi…

Cậu không biết khi Song Khánh đánh cuộc điện thoại này, thật ra đã phải đấu tranh rất nhiều. Đúng là cô có ngầm đồng ý lời thỉnh cầu “đừng nhúng tay vào” của Tương Văn Đào, nhưng khi trở về cân nhắc lại, càng nghĩ lại càng lo lắng.

Luận về tâm cơ thủ đoạn, anh mình tuyệt không phải đối thủ của King. Nếu anh mơ hồ bị gạt vào con đường đồng tính luyến ái, so với chuyện mình thấy chết mà không cứu cũng không khác biệt mấy. Tuy rằng có e ngại vì Tương Văn Đào là cấp trên, cũng như anh đã có lời thỉnh cầu cô không cần nhúng tay vào, mình đâu có nói rõ ra nhưng thoáng ám chỉ một chút thì chắc cũng không sao. Cô không có vạch trần ra là “Anh! King đã có chủ ý từ lâu rồi, anh mau tránh xa anh ta một chút”, vậy cũng coi như không làm Tương Văn Đào thất vọng.

“Chuyện này, để anh suy nghĩ thêm.” Nội tâm Song Hỉ cũng rất mâu thuẫn, nói quanh co một hồi, làm cho Song Khánh cũng không biết nên nói gì nữa, đành phải ân một tiếng, tạm thời nói đến đây thôi.

Cúp điện thoại xong, Song Hỉ cảm thấy thật mờ mịt. Cũng không làm việc được nữa, ngồi trước máy tính mà cứ ngẩn người ra.

Có một loại trẻ con, vô cùng nhu thuận. Vào thời điểm khi khao khát một món đồ chơi nào đó, bọn chúng sẽ không đòi người lớn mua bằng được, lại càng không vì đòi không được mà ngồi dưới đất quẫy đạp hai chân rồi hướng người lớn khóc nháo om sòm.

Bọn chúng chỉ biết lén lút chăm chú nhìn món đồ chơi yêu thích kia, bằng một thái độ đáng thương và cái nhìn ẩn nhẩn của trẻ nhỏ. Người lớn nhìn thấy, sẽ cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương và đáng yêu, không đành lòng làm cho bé thất vọng.

Song Hỉ thấy Tương Văn Đào bây giờ có chút giống loại trẻ con này. Anh tự giác lảng tránh như vậy, không tranh thủ, không thuyết phục, toàn quyền quyết định đều giao cho cậu… Anh càng nhẫn nại lại càng làm cậu không thể đành lòng khắt khe, khe khắt với anh.

Nếu mình thật sự chuyển đi, vậy Tương Văn Đào dù trên mặt không có biểu lộ ra, nhưng sâu trong nội tâm vẫn là chịu không ít đả kích.

──────────────────────────────────────────────────────

(*) Kính nhi viễn chi (敬而遠之) – có nguồn gốc từ một câu nói trong Luận ngữ – Ung dã của Khổng Tử: Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ (務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).

Tạm dịch: Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí. “Kính nhi viễn chi” chính là cách nói rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”

Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó – Nguồn: Wikipedia tiếng Việt.

(*) Cưu chiếm thước sào: chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước – Nguồn: VIVIAN WP.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play