Không để ý cô giãy giụa, anh bưng lấy gương mặt của cô, để cho cô ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, cắn môi của cô, bốn mắt nhìn vào nhau, giống như muốn cho cô thấy rõ lửa giận trong đáy mắt của anh.
Anh cường thế bá đạo hôn cô gần như hút hết tất cả hơi thở của cô, Quách Ly khổ sở nức nở, nỗ lực muốn đẩy anh ra, đáng tiếc lực bất tòng tâm.
Rất không dễ dàng, người đàn ông này rốt cuộc nguyện ý thả cô ra, trong nháy mắt khi đôi môi của anh rời đi, cô không nhịn được há mồm thở dốc.
"Anh. . . . . . Anh đang làm cái gì vậy? Sao bỗng nhiên lại thế này hả?"
Ông trời! Anh có thể bình thường một chút hay không? Hai người bọn họ hiện tại đang ở phòng khách, nơi này thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, anh lại dám hôn cô như vậy?
Triều Hệ nheo con ngươi lại càng thêm lạnh lùng, kéo cô đến gần mình lần nữa, lần này, anh không chỉ hôn cô, mà hai tay còn ôm chặt cô.
"Triều. . . . . . Triều Hệ?!" Anh ấy bị sao vậy? Tại sao lại tức giận như vậy?
"Đừng nói với anh, đối với chuyện cùng anh tách ra này, chỉ có một mình anh để ý thôi." Bởi vì anh tức giận mà đôi môi cô bị anh cắn, anh khàn khàn nói thì thầm.
"Em. . . . . . Em không có." Quách Ly vội vã phủ nhận.
"Đừng nói với anh, em rất muốn một người rời đi, ném anh ở chỗ này."
"Triều Hệ, anh biết em không phải như vậy. . . . . ."
"Vậy thì sao em lại có thể dễ dàng đưa ra quyết định như thế, tự mình nghĩ cách ra ở bên ngoài?" Anh nhàn nhạt nói, lại ẩn chứa nồng đậm chỉ trích.
"Nhà họ Quách cần có người. . . . . ."
"Nhà họ Quách cần? Lại là nhà họ Quách cần? Còn anh thì sao? Còn mong muốn của anh thì sao? Em lại vì nhà họ Quách, vì tất cả quyền lợi cùng người cần bảo vệ, ném anh ở một bên? Lại muốn bỏ anh lần nữa?"
Ném anh ở một bên? Bỏ anh? Anh. . . . . . Đang nói cái gì vậy?
Hình như mơ hồ nghe hiểu lời của anh, vừa hình như không hiểu lắm lời của anh, cảm giác hiện tại, đối với cô mà nói, có một chút xa lạ, lại có cái gì đó không đúng.
"Quách Ly, em vì cái gì phải lo nghĩ cho đại cục, cũng không hiểu được chính mình muốn cái gì?"
Cô nhận tất cả công việc, hy sinh vì tất cả, vậy thì như thế nào? Ai sẽ cảm ơn cô?
Không có ai! Cô mất đi tất cả, ngay cả anh cũng buông tha, cô vì cái gọi là kiên trì, nhưng trong mắt anh, chỉ cảm thấy cô thật ngu ngốc.
Trong đại sảnh, cô cùng anh ôm nhau, cô không được tự nhiên vừa lo lắng vừa sợ có người nào đi qua, sẽ phát hiện quan hệ của hai người bọn họ.
Nhưng anh tuyệt không quan tâm, vẫn không thay đổi hôn cô, ôm cô.
Ở trong mắt mọi người, anh là người đàn ông của Quách Tâm, chỉ có anh hiểu mình rốt cuộc là người đàn ông của ai.
Trong nhận thức của mọi người, anh yêu Quách Tâm, vì bảo vệ Quách Tâm coi trọng người nhà, nghĩa vô phản cố ở lại chỗ này, nhưng chỉ có chính anh biết, mục đích anh lưu lại rốt cuộc là vì ai.
Cô không nói? Không sao cả, anh có thể phối hợp với cô, chỉ là muốn bỏ anh lần nữa? Xin lỗi, anh chịu đủ rồi.
Đột nhiên, Triều Hệ bế cô lên.
Quách Ly kêu lên một tiếng, vội vàng bám vào cổ của anh, hạ thấp giọng, "Triều Hệ, anh mang em đi đâu? Mau buông em xuống, nếu như bị người khác thấy được. . . . . ." Cô và anh sẽ giải thích thế nào đây?
"Câm miệng! Nếu như em còn dám nói ra một câu gì để anh tức giận, anh không ngại cứ như vậy mang theo em công bố quan hệ của chúng ta cho mọi người biết." Anh nhìn cô chằm chằm, tâm tình kém đến cực điểm.
"Triều Hệ. . . . . ." Lửa giận trong đáy mắt của anh rõ ràng mãnh liệt, cô cắn môi, không dám lên tiếng.
Anh nói được sẽ làm được, mặc dù cô không hiểu vì sao anh tức giận, nhưng anh rất ít tức giận, phải gọi là người đàn ông không bao giờ tức giận, cho nên lần này anh bởi vì cô mà nổi giận.
Triều Hệ ôm cô bước vào phòng của anh, đóng cửa lại, liền không chút nào thương tiếc hôn cô.
Trên môi bị đau làm cho cô không nhịn được mà nhíu mày, lại chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sợ càng thêm chọc giận anh.
Anh rõ ràng tức giận cô, nhưng bên trong mắt không chỉ có tức giận, còn vì cô không hiểu mà đau lòng không thôi, vừa bất đắc dĩ, vừa không cam lòng.
Một lòng hôn cô, Quách Ly không nhịn được than nhẹ.
Người đàn ông này có phải có tình cảm với cô hay không? Có phải yêu Quách Ly hay không, yêu cô? Cho nên anh mới không ngừng bao dung cô?
Cho dù biết anh yêu mình, cô cũng không nên cảm thấy vui mừng, bởi vì cuối cùng phải trả anh lại cho Tâm.
Nhưng không cách nào khống chế được mà vui sướng, mặc kệ cô là người con gái anh đã từng yêu hay không, thì cũng cảm nhận được anh có thương tiếc với cô.
Loại lòng tham này thật sự là không chấp nhận được, mặc dù miệng bảo tay ngừng lại, buông tay ra, nhưng kiên trì cùng chấp nhất, không phải trong miệng nói, trong lòng suy nghĩ là có thể làm được.
Cho nên. . . . . .
"Triều Hệ. . . . . ." Cô đáp lại nụ hôn của anh, hai tay ôm cổ của anh, hi vọng về sau không cần buông ra nữa.
Lửa giận tan ra trong nụ hôn tràn đầy tình cảm này, hôn kịch liệt, nóng bỏng, làm lộ ra tất cả cảm xúc không cách nào biểu đạt được, nụ hôn của anh làm người ta hít thở không thông, làm người ta điên cuồng, không thể đè nén, trừ đi theo nổi điên bên ngoài, không cách nào tiêu trừ được.
Ôm chặt bàn tay đang thả lỏng của cô, đồng thời ôm cô thật chặt, giống như là không chiếm được thỏa mãn lại không đủ hài lòng, không ngừng ở trên người của cô dao động.
Cô kéo sợi đây buộc tóc của anh, nhìn cái khuôn mặt kia, nhìn mặt mũi làm lòng người rung động của anh, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
Mặc kệ nhìn như thế nào, sợ là cả đời cũng nhìn không đủ đi!
Hai tay của cô ôm chặt lấy anh, cô không đè nén thêm gì nữa, dùng nụ hôn nóng bỏng để diễn tả tình cảm nồng nàn của cô.
"Triều Hệ. . . . . . Triều Hệ. . . . . ." Cô yêu anh, rất yêu anh, yêu đến bản thân bất lực, yêu không kiềm chế được.
Khi anh bắt đầu cử động, cô trầm luân, mặc cho anh như dã thú xé quần áo của cô, nhìn anh mất đi tự chủ hôn cần cổ của cô, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả ở trên ngực của cô, hai chân của cô quấn chặt hông của anh, mặc cho anh mang cô tới thiên đường.
Cô vội thở dốc, cảm giác như muốn nổ tung.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn không nỡ rời khỏi anh.
"Triều Hệ. . . . . . Có lẽ có một số chuyện đã khiến cho anh hiểu lầm em không thèm để ý tới anh, nhưng. . . . . Nếu như có thể, người em không muốn bỏ lại nhất chính là anh." Cô có chút luống cuống nói ra sự thật, có quá nhiều bí mật, bởi vì là bí mật, sau khi giấu giếm quá lâu, cô không biết nên giải thích thế nào cho anh hiểu đây.
Nói cho anh biết, tại sao cô ích kỷ giấu giếm sự thật?
Nói cho anh biết lý do, thật ra thì cô muốn bảo vệ anh, cho nên mới đẩy anh cho người khác?
Nói cho anh biết, trong trái tim cô vẫn còn quan tâm anh?
"Nếu quả như thật như em nói, sao lại để ý tới anh, tại sao không ích kỷ một chút? Vì cái gì phải uất ức mình? Tại sao nói rõ cho anh biết?" Anh hỏi.
Nếu như nói tất cả cho anh biết, cô không chỉ không được anh tha thứ, cuối cùng có lẽ ngay cả một cơ hội nhìn anh cũng không có, đây là chuyện cô sợ nhất.
Cô cho là anh cái gì cũng không biết? Đồ ngốc! Yêu một người, cho dù cô trở thành người xa lạ, nhưng loại cảm giác đó sao không phát hiện được chứ?
Cô cho là khi cô nói ra thì anh sẽ vĩnh viễn hận cô? Đồ ngốc! Khi anh yêu cô, cô lại giấu giếm mọi chuyện, anh đã sớm hoài nghi, anh không phải là không hiểu cho đối phương, liền không rõ ràng nói ra những lời tổn thương người khác.
Anh chỉ là một mực chờ đợi, chờ cô mở miệng, chờ cô nguyện ý nói ra mọi chuyện cho anh biết, sau khi cô nói ra tất cả cho anh biết, cô sẽ phát hiện, thì ra là tất cả những bất an lo lắng là do cô nghĩ quá nhiều, là do cô không đủ tin tưởng anh.
Mặc dù có chút bất mãn cùng oán trách cô, nhưng tình yêu không phải là như thế, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với đối phương, coi như bất mãn, coi như oán trách, cuối cùng hai người vẫn phải ở chung, giống như trong cuộc sống tương lai, tuyệt đối không thể mất đi đối phương.
"Tại sao không dũng cảm một chút, nói hết ra? Tại sao muốn giấu bí mật ở trong lòng?"
"Triều Hệ?" Quách Ly có chút khẩn trương, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, cảm thấy trong lời của anh có ý gì, giống như tất cả bí mật của cô, thật ra thì anh đã biết.
"Tại sao em không thử nghiệm? Không phải tất cả kết quả cũng sẽ đúng như trong tưởng tượng của em, có lẽ có kết quả ngoài ý muốn cũng không nhất định."
"Nếu như không có? Nếu như kết quả không giống như anh nói? Nếu như mà em nói ra mọi chuyện, cũng không phải như em tưởng tượng vậy. . . . . ." Muốn cô đặt cược sự tha thứ của anh, cô nhát gan, không có dũng khí, thậm chí coi như cả đời Quách Ly chỉ có lòng tham cũng là tốt rồi.
Nhưng, cô có quyết tâm, cô có suy nghĩ này, đột nhiên anh lại làm lòng cô dao động, làm lòng tham của cô biến thành tham lam, cô không chỉ muốn làm Quách Ly, càng muốn trở thành người con gái trong ký ức của anh, Quách Tâm người con gái anh yêu. . . . . .
"Cho nên?" Triều Hệ khẽ vuốt ve lưng của cô, thấp giọng hỏi.
"Cho nên. . . . . ." Dùng sức hít một hơi, cô nảy sinh một quyết tâm nhỏ bé, "Cho nên. . . . . ." Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có kiên định, bị sự tham lam không chế nhìn mắt anh, "Cho nên xin anh tha thứ cho em...Em muốn nói cho anh biết một chuyện, thật ra thì em là. . . . . ."
Bỗng dưng, cửa phòng không hề báo trước bị mở ra.
Trong nháy mắt, Triều Hệ nhanh chóng kéo chăn, bao trùm cơ thể của bọn họ lại.
"Triều Hệ? Quách. . . . . . Quách Ly? Em. . . . . . Các anh đang làm gì vậy?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Quách Ly núp ở trong chăn nhất thời đông cứng, cô sẽ không quên đây là giọng nói của ai.
Cơ thể không nhịn được run rẩy, cô biết sắc mặt mình rất khó nhìn, hết sức khủng hoảng lại bất an.
Là chị ấy, chị của cô, chị ấy. . . . . . Là Tâm, Quách Tâm. . . . . . Trong nhận thức của mọi người, người con gái Triều Hệ yêu thương nhất, Quách Tâm!
Quách Ly ngồi ở một góc ghế sofa, nhìn khuôn mặt thanh lệ tản ra lạnh lùng, ngọn lửa thiêu đốt trong ánh mắt, không khỏi cảm thấy bất an cùng tự trách.
"Có thể nói cho tôi biết, hiện tại đang xảy ra tình huống gì không?" Quách Tâm ngồi ở một chỗ khác trên ghế sofa, trong mắt lộ ra nguy hiểm, giống như là bị phản bội, không chỉ tức giận, còn không nhìn xem Quách Ly như không khí.
Tâm của cô, không phải bộ dạng này, chị ấy ngã bệnh, mất đi tất cả trí nhớ, cho dù xảy bất cứ chuyện gì, thì cũng luôn mỉm cười đối xử với tất cả mọi vật.
Mà nay. . . . . . Hiện lên trong đầu làm người ta không khỏi xấu hổ, Quách Ly cắn môi, cúi đầu, không có tư cách mở miệng.
"Tiểu Ly, em không có lời gì muốn nói sao?" Quách Tâm giống như nữ vương cao cao tại thượng, tức giận trừng mắt nhìn Quách Ly.
"Tâm. . . . . ." Quách Ly vẫn cúi thấp đầu như cũ, vừa đau lòng lại tự trách xoắn xoắn hai tay ở trên đùi.
Nói gì? Nói xin lỗi, em đoạt người đàn ông của chị?
Nói gì? Nói rất xin lỗi, em yêu Triều Hệ?
Hay là nói. . . . . .
"Tâm, em không có cách nào nhường Triều Hệ lại cho chị. . . . . ." Cô không nhịn được nói ra lời thật lòng, đó chính là bí mật cô đã chôn giấu ở đáy lòng.
Không cách nào giao Triều Hệ cho bất kỳ kẻ nào, cho dù là người nhà cô thích nhất, cho dù là người thân cô muốn bảo vệ nhất, cô. . . . . . Cũng không nhịn được ích kỷ phải có tình yêu của chính mình
"Hả? Không cách nào nhường Triều Hệ lại cho tôi?" Quách Tâm khẽ cười lạnh, trên mặt có chút âm u, liếc nhìn Quách Ly.
"Cô quên, Triều Hệ là người đàn ông của Quách Tâm sao?"
"Em. . . . . ."
"Cô đã nói, anh ta là người đàn ông tôi thích nhất."
"Anh ấy. . . . . ."
"Cô rõ ràng đã nói qua, nhưng cô lại muốn cướp anh ta đi? Cô đẩy tôi đi Mĩ, lại giữ người đàn ông của tôi ở lại chỗ này, mục đích là muốn lấy được tất cả của nhà họ Quách, cùng với người đàn ông mà tôi yêu nhất? Quách Ly, cô quá tham lam rồi không phải sao?" Quách Tâm lạnh lùng nói, lại ẩn chứa tức giận đáng sợ.
Quách Ly cảm thấy đau đớn không thôi, "Tâm, chị phải biết, em không phải vì lấy được tất cả của nhà họ Quách mới đưa chị rời đi. . . . . . Thật sự là bởi vì. . . . . ." Nghĩ tới điều gì, cô im lặng.
Cắn chặt đôi môi cho đến khi xuất hiện máu tanh, cô nắm tay thành quyền, không ngừng cảnh cáo mình, có mấy lời không thể nói, có một số việc không cách nào nói ra được, nếu không. . . . . .
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt thanh lệ của Tâm, bộ dạng của Quách Tâm xem ra rất tốt, đã có vui có buồn, điều này đại biểu đưa chị ấy đến Mĩ điều dưỡng đã có kết quả.
Nếu tình hình của chị ấy trở nên tốt hơn, tại sao cô có thể dưới tình huống chị ấy từ từ khôi phục, lại tàn nhẫn nói sự thật cho chị ấy biết, hại chị ấy bị thương lần nữa?
Nhìn cửa lớn đóng chặt, từ sau khi phát hiện ra quan hệ của cô và Triều Hệ, Quách Tâm giống như là không chịu nổi đả kích bị người tình phản bội, sai người đuổi Triều Hệ ra khỏi nhà họ Quách, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho.
Anh cũng không kịp nói với cô cái gì, cứ như vậy bị người ném ra ngoài, hoàn toàn không phản kháng, giống như anh cũng cho là mình sai lầm rồi, cho nên giác ngộ, vứt bỏ cô. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT