Nghe hắn vừa nói như thế, nhìn tươi cười ấm áp như mặt trời của hắn, Mộc Nghị Sâm không khỏi ngây ngốc.
“Hoàng đế cũng là người, có thời điểm luôn luôn phiền lòng nha, nếu trong lòng ngươi buồn, muốn tìm người ta nói lời trong lòng, cứ tìm ta, miệng ta chặt, trí nhớ lại không tốt, sự tình gì nghe qua liền quên, ngươi cũng không cần sợ ngươi nói cho ta nghe, ta sẽ lại đi nói với người khác.”
Nhìn Phong Vãn Thu dùng nụ cười sáng lạn nói đến đây, Mộc Nghị Sâm cảm thấy trong tâm ấm áp, giống có dòng nước ấm chảy qua, lại cảm thấy ngọt.
Hắn có bao nhiêu lâu không được người an ủi qua? Từ sau khi đường ca rời khỏi, còn có ai quan tâm hắn buồn không buồn, chịu ủy khuất không? Càng không có người sẽ cùng hắn nói lời trong lòng. Mà thái giám mới vừa vào cung không bao lâu, lại nói hắn nguyện ý cùng hắn nói lời trong lòng giải buồn.
“Không nói những thứ này, ngươi tìm được muội muội của ngươi chưa?” Phất phất tay, Mộc Nghị Sâm cảm thấy tâm tình tốt hi7n chút, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lúc trước hắn phái người điều tra lời của Phong Vãn Thu, biết thật sự hắn có một muội muội bị chọn vào cung làm cung nữ, người này không có lừa hắn.
“Không có.” Vừa nói đến muội muội của mình, mặt Phong Vãn Thu lập tức xụ xuống, “Cung nữ trong hoàng cung nhiều như vậy, mỗi ngày thấy đều là những gương mặt khác nhau, đơn giản tìm được mới là lạ.”
Thấy vẻ mặt hắn thất vọng, Mộc Nghị Sâm vốn định an ủi hắn hai câu, nhưng hắn lập tức lại trợn tròn ánh mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi: “Bất quá hôm nay, cái kia cái gì cái gì... A a! Kêu Tống mỹ nhân, nàng nói chỉ cần biết rằng năm vào cung và tên, cũng có thể đi dịch đình xem xét xem ban đầu là phân đến cung của nương nương nào.”
“Tống mỹ nhân? Ngươi đến hậu cung đi tìm nàng nói chuyện?” Mộc Nghị Sâm nhíu lông mày, ngay cả chính hắn cũng chưa nhận thấy được trong thanh âm của mình hơn vài phần không vui.
“Không có, là chính nàng tới tìm ta, ta chỉ là hỏi tiếp.” Phong Vãn Thu tự nhiên cũng không phát hiện không đúng, cứ thế uống trà
“Nàng tìm ngươi làm cái gì?”
“Còn không phải là việc đó.” Nói đến đây, Phong Vãn Thu nheo mắt lại, cười đến dường như hồ ly, lấy cùi chỏ đẩy hắn, cười đến vẻ mặt mập mờ, “Nàng tới tìm ta biện hộ cho, muốn ngươi có rảnh chú ý nàng. Nói thật, ta xem nàng rất không tồi, diện mạo xinh đẹp, hơn nữa mông tròn, thoạt nhìn tựa như dễ sinh nhi tử.”
Nguyên bản từ trong miệng Phong Vãn Thu nghe được chuyện nữ nhân khác mà mất hứng, lúc này nghe hắn ca tụng lên Tống mỹ nhân, Mộc Nghị Sâm lại giận chạy lên não, mạnh đứng dậy, quát khẽ: “Chuyện nhà hậu cung trẫm, sủng hạnh Tần phi nào có liên quan gì tới ngươi, không được nói việc này nữa!”
Không hiểu sao đụng nhằm cây đinh, Phong Vãn Thu chỉ có thể sờ sờ cái mũi tự nhận xui xẻo. Hoàng thượng đối những nữ nhân hậu cung kia phiền lòng nhất, mấy ngày nay hắn ở ngự tiền hầu hạ cũng được chứng kiến, cũng không thể trách hắn phát giận đối với chính mình.
“Không nói tì không nói, phát hỏa lớn như vậy làm chi....” Lẩm bẩm hai câu, Phong Vãn Thu lại quay lại đề chính, “Chúng ta nói chuyện đứng đắn, ta thừa dịp ngươi còn chưa có hạ triều đi dịch đình một chuyến, nhưng bên trong người ta nói không có hành văn hoặc ý chỉ, nói cái gì đều không cho tra, ngươi có thể cho ta ý chỉ gì, để cho ta đi thăm dò tra xét a.”
Vốn chuyện Tống mỹ nhân chính là việc nhỏ, Mộc Nghị Sâm cũng không biết tại sao mình đột nhiên nóng giận, đang có chút ảo não mình không quen, lúc này nghe Phong Vãn Thu có việc muốn nhờ, suy tư một lát, liền từ trên đai lưng cởi xuống một quả ngọc quyết, đưa tới trước mặt hắn.
“Này ngươi cầm.”
“Cho ta này làm gì?” Phong Vãn Thu vươn tay tiếp nhận, lăn qua lộn lại nhìn. Ngọc này tính chất thượng thừa, lại là vật tuỳ thân của hoàng thượng, khẳng định giá trị xa xỉ.
“Ngươi lấy ngọc quyết tuỳ thân của trẫm đi, gặp ngọc như gặp trẫm, dịch đình liền không dám ngăn cản ngươi, ngươi thích tra thế nào liền tra như thế.”
“Vậy đa tạ rồi, ta mượn một thời gian, chờ tìm được muội muội liền trả lại ngươi.” Phong Vãn Thu vui mừng nhướng mày, đem ngọc quyết bên người cất xong.
Nhìn trong mắt linh độn của hắn lóe ý cười, Mộc Nghị Sâm cũng không tự giác tâm tình khoái trá.
Có ngọc quyết nơi tay, dịch đình tự nhiên không dám ngăn hắn, vội vàng điều tra danh sách cung nhân vào cung bao năm qua, để Phong Vãn Thu tra tìm.
Vừa tra được muội muội bị phân đến trong cung Đức Phi, hắn liền lại chuyển hướng trong cung Đức Phi hỏi thăm. Kỳ quái là, tất cả mọi người nói không biết có một người cung nữ tên là Uyển nhi.
Hắn điều tra nhiều mặt, mới từ trong miệng một cung nhân già nghe được, có một cung nữ phụng mệnh Đức Phi đưa điểm tâm qua cho Thái Hậu, sau liền không còn có gặp qua nàng, cung nữ kia tựa hồ đã kêu Uyển nhi.
Sự tình liên lụy đến Thái Hậu, Phong Vãn Thu không dám vọng động, đành phải tìm mấy tiểu cung nữ không quan trọng hỏi thăm, nhưng nói cũng kỳ quái, cung nhân này vừa nghe đến hắn muốn tìm Uyển nhi, tất cả đều thần sắc đại biến, vội vàng trả lời không biết, liền vội vàng rời đi.
Thái độ những người này làm cho hắn sinh lòng dự cảm bất tường. Chẳng lẽ là Uyển nhi đắc tội Thái Hậu, bị Thái Hậu giết?
Càng nghĩ càng kinh hãi, lòng bàn tay của hắn không ngừng toát mồ hôi lạnh, ngay cả Mộc Nghị Sâm hạ triều, đi vào ngự thư phòng đều không có phát hiện.
“Phong Vãn Thu, ngươi làm sao vậy?” Thấy hắn một mình lăng lăng xuất thần, Mộc Nghị Sâm đi đến trước mặt của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Không... Không có gì...” Phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng muốn che dấu, nhưng sắc mặt trắng bệch đã sớm để lộ ra dị thường của hắn.
“Còn nói không có việc gì, mặt của ngươi đều trắng.” Buổi sáng không phải hoàn hảo, như thế nào lập tức biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ chuyện gì xảy ra?
“.... Hoàng thượng, có chuyện ta không biết nên nói vẫn là không nên nói.” Phong Vãn Thu chần chờ, thật không biết như thế nào cho phải.
Ở trong cấm cung, một cung nữ nho nhỏ tính là cái gì, đám quý phi mất hứng một cái đánh đánh chửi mắng là chuyện thường xảy ra, huống chi quý vì Thái Hậu, giết tiểu cung nữ, càng không người sẽ để ý...
Nhưng đó là bào muội duy nhất của hắn a! Nếu thật sự là như thế, chẳng lẽ hắn phải giết Thái Hậu báo thù sao?
Nếu hắn giết Thái Hậu, hắn có thể bỏ mạng chân trời, nhưng cha mẹ làm sao bây giờ?
Càng nghĩ càng nhiều, đầu óc của hắn đều sắp nổ tung, vẫn như cũ nghĩ không ra phương pháp giải quyết vấn đề....
“Có chuyện nói thẳng.”
“Ta tìm được tin tức muội muội rồi, chính là....”
“Đó là chuyện tốt a, sao ngươi giống như không vui.” Mộc Nghị Sâm tươi cười rạng rỡ. Tìm được muội muội là chuyện tốt, sao bộ dáng hắn sầu mi khổ kiểm?
“Chính là manh mối đột nhiên gián đoạn, hơn nữa Uyển nhi trước khi mất tích từng đến tẩm cung Thái Hậu...” Do dự mãi, hắn vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế.
Bây giờ còn không có chứng cớ chứng minh Thái Hậu giết Uyển nhi, vô luận như thế nào, đều phải điều tra rõ ràng mới đúng! Nói không chừng Uyển nhi chính là bị điều đến bên người Thái Hậu hầu hạ mà thôi!
Việc này khó giải quyết rồi, mẫu hậu cùng hắn, hôm nay là nước lửa bất dung, huống hồ gần đây ám vệ bên cạnh hắn điều tra đến động tác liên tiếp của vài người bên nhà mẹ đẻ Thái Hậu, lúc này nếu vì chuyện cung nữ đả thảo kinh xà...
Mộc Nghị Sâm đang trầm tư, nhưng Phong Vãn Thu dưới tình thế cấp bách, nghĩ đến Mộc nghị sâm là vì Thái Hậu là mẫu thân hắn, cố ý giữ gìn mới ngậm miệng không đáp, lúc này quỳ xuống.
“Hoàng thượng, cầu ngươi đưa ta một cái công đạo, hỏi Thái Hậu một chút, nàng đến tột cùng đem muội muội của ta đi đâu vậy!”
Nghe tiếng nói hắn vội vàng, Mộc Nghị Sâm cũng là có miệng khó trả lời. Tại đây hỏi mẫu hậu, chỉ hủy hắn khổ tâm bố cục, hắn sao có thể vì nhỏ mất lớn.
Nhưng chuyện có liên quan với cơ mật quốc gia, hắn lại không thể nói với một thái giám.
“Việc này liên lụy Thái Hậu, sự tình so với ngươi nghĩ phức tạp hơn, việc này ngươi cũng đừng quản, trẫm đều có chủ trương.” Cuối cùng, Mộc Nghị Sâm chỉ có thể trả lời như vậy.
Nhưng mà những lời này ở Phong Vãn Thu nghe tới, cũng là lý do hắn giải vây giúp Thái Hậu, lập tức nổi giận, bỗng nhiên đứng lên.
“Đừng động? Mất tích là muội muội của ta, ngươi bảo ta đừng động?! Đúng, muội muội của ta là một cung nữ nhỏ, ở trong mắt chủ tử các ngươi, mất tích một người hai người, chết một người hai người không coi vào đâu! Nhưng đó là muội muội duy nhất của ta!” Phong Vãn Thu nộ khí trùng thiên gầm thét, muội muội sống cết chưa biết tình huống làm cho hắn sốt ruột không thôi, ngay cả lý trí cũng bay đến lên chín tầng mây.
“Ngươi không giúp ta phải không? Không sao, tự mình đi thăm dò! Lão Tử không cần ngươi quỷ hoàng đế gì hỗ trợ! Thứ này ngươi lấy về, ta không hiếm lạ!” Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một vật trả lại cho Mộc Nghị Sâm, cũng không quay đầu lại hướng cửa lớn đi đến.
“Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Mộc Nghị Sâm vừa thấy, hắn lại đem ngọc quyết mình cho hắn trả về, vội vàng mở miệng kêu hắn.
“Chân sinh trưởng ở trên người của ta, ta thích đi đâu thì đi đâu, không dám làm phiền hoàng thượng nhật lí vạn ky ngài hỏi đến!” Lạnh lùng trả lời một câu, Phong Vãn Thu vừa ra của ngự thư phòng liền thi triển khinh công nhảy lên mái hiên, một chút liền không có bóng dáng.
Thấy hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi, Mộc Nghị Sâm tức giận đến đem tất cả đồ trên bàn quét xuống.
Cái thứ này, chính mình cho hắn ba phần màu sắc, hắn thật đúng là mở phường nhuộm! Nói đi là đi, còn dám lớn nhỏ thanh âm đối với hắn, rốt cuộc có còn đem mình vị hoàng đế này đặt ở trong mắt hay không!
Xiết chặt ngọc quyết trong tay, nghĩ bộ dáng buồn bực của người nọ trước khi đi, Mộc Nghị Sâm lại cảm thấy trong lòng co rút nhanh một trận, một cỗ đau lòng dâng lên.
Hắn đương nhiên biết Phong Vãn Thu sốt ruột, hắn cũng không phải không thể lý giải. Phong Vãn Thu chịu vì tìm muội tịnh thân vào cung, đủ thấy hắn đối cô muội muội này có bao nhiêu coi trọng.
Nhưng....
Tâm phiền ý loạn, Mộc Nghị Sâm hướng ra phía ngoài hô câu, “Người tới!”
Kha công công đã sớm ở bên ngoài chờ vội vàng vào ngự thư phòng, “Nô tài ở, hoàng thượng có gì phân phó.”
“Đem Cao thượng thư tìm đến cho trẫm, còn có, Binh bộ, Hộ bộ Thượng Thư cũng cùng nhau lại đây.”
“Vâng!”
Rời đi ngự thư phòng, tìm một chỗ thiên điện yên lặng không người, Phong Vãn Thu hướng trên giường rộng rãi nằm xuống, liền đạp chân hờn dỗi.
Kỳ thật hắn cũng biết vừa rồi chính mình rất không phân rõ phải trái. Chính là cá tính của hắn từ trước đến nay nói gió là gió, nói mưa là mưa, tính bướng bỉnh thứ nhất, từ trước đến nay là lục thân không nhận.
Ở trên nóc nhà ngồi, sau khi tỉnh táo lại, hắn cũng biết hoàng thượng khó xử. Cùng lúc, Thái Hậu là hắn mẹ ruột, về phương diện khác, triều đình đang tranh giành phức tạp, động cái liên lụy hơn mười mạng người, mấy ngày này ở bên người hoàng thượng nhìn xem, hắn cũng biết bên Thái Hậu không dễ động.
Kỳ thật, hoàng thượng tốt với hắn, hắn đều thấy rõ, nhớ ở trong lòng, hắn liên tiếp mạo phạm mặt rồng, hắn tuyệt không tức giận, còn đem ngọc quyết tuỳ thân đưa hắn, giúp hắn tìm muội muội.
Nhưng hắn vì chưa biết sống chết của Uyển Nhi, hắn nói cái gì cũng bình tĩnh không được....
“Uyển nhi, ngươi đến tột cùng là còn sống hay chết...” Liên tục mấy ngày dò hỏi làm cho hắn hao tâm tốn sức, ủ rũ nảy lên, hắn dần dần nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Khi Mộc Nghị Sâm đi vào trong Phong Lâm điện, nhìn qua đó là bộ dáng này...
“Nguyên lai ngươi chạy đến trong này.” Thấy hắn ngủ giống đứa bé, một chút cũng không đề phòng, lại không muốn đánh thức hắn, Mộc Nghị Sâm nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái đến bên cạnh hắn.
Chỉ thấy người ngủ trên giường mở lớn chân, ngủ thật ngon, vạt áo của hắn mở ra, lộ ra nửa tấm ngực màu mật ong, là màu da khỏe mạnh khi dưới ánh mặt trời tập võ phơi nắng ra, tướng ngủ tuy khó xem, nhưng ở trong mắt Mộc Nghị Sâm, lại có loại phong tình tiêu sái tự tại khác.
Mà khuôn mặt tuấn tú của hắn, khi ngủ thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng với hắn khi tỉnh, ngủ Phong Vãn Thu trầm tĩnh thanh tú, nhưng thời điểm người này tỉnh, biểu hiện trên mặt phong phú sinh động, đều khiến người cảm thấy nhìn hắn sẽ không nhàm chán, thấy hắn cười đến tiêu sái, tâm tình giống như cũng bị cuốn hút.
Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp sao?
Hắn thích đến Phong Lâm điện, Phong Vãn Thu cũng lại nhiều lần xuất hiện ở trong này, chẳng lẽ bên trong tối tăm, lão thiên gia đều đang nhìn bọn họ sao?
Từ ngày Phong Vãn Thu ở bên cạnh hắn, hắn không hề âm trầm giống ngày xưa như vậy, tươi cười cũng nhiều, cũng không bởi vì mẫu hậu vắng vẻ đối với hắn mà cảm thấy thương tâm khổ sở.
Mới đầu thật sự hắn là vì gương mặt này của Phong Vãn Thu mà giữ hắn lại, sau hắn dần dần thích Phong Vãn Thu, vô luận là tính tình sáng sủa hiền hoà của hắn, hay là bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
Hắn không làm rõ được chính mình đối Phong Vãn Thu rốt cuộc là cái dạng cảm tình gì, chỉ biết mình thích xem hắn cười, thích bộ dáng hắn nói sẽ nghe hắn tâm sự.
Người này tựa như ánh mặt trời, chiếu ấm trái tim lạnh băng giống như ngày đông giá rét của hắn.
“Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi tìm được muội muội của ngươi.” Nhẹ vỗ về gương mặt của hắn, khóe miệng Mộc Nghị Sâm hơi hơi nhếch lên, ưng thuận hứa hẹn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT