*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhạc Lăng cười híp cả mắt, kéo dài âm nói: “Cái chuyện này, cực kì không dễ nha.”

Cố Xạ im lặng uống trà. Nhử và bị nhử cứ như đánh cuộc, cược ai là người nhận thua trước tiên.

Nhạc Lăng kiên trì một lát, thấy Cố Xạ không có động thái gì, thở dài nói: “Nhiều năm như vậy rồi, vậy mà ngươi không thay đổi một chút nào.”

Cố Tiểu Giáp lẩm bẩm: “Cũng không phải nữ nhân, còn muốn nữ tử mười tám thay đổi lớn.”

Ánh mắt Nhạc Lăng chuyển sang mặt hắn, đột nhiên cười cười.

Cố Tiểu Giáp chỉ cảm thấy hơi lạnh toát ra đằng sau lưng, “Thật ra thì, ngươi thay đổi thật nhiều. Thoạt nhìn, cũng không nhận ra được.”

Nhạc Lăng: “…”

Đào Mặc nghe chuyện mà như lọt vào sương mù, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, nói: “Vậy rốt cuộc là làm thế nào?”

Nhạc Lăng nói: “Chuyện gì làm thế nào?”

Đào Mặc mờ mịt nói: “Ta cũng không biết.”

Nhạc Lăng cười nói: “Vậy ngươi muốn biết chuyện gì?”

Đào Mặc nghĩ nghĩ, dè dặt hỏi: “Ngươi là người của Lăng Dương vương?”

Nhạc Lăng nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, lại chậm rãi đặt xuống, vẻ phong phạm cao nhân. “Cái này, mấy chữ này của ngươi là có ý gì?”

Đào Mặc giật mình, nhìn Cố Xạ cầu cứu.

Cố Xạ nói: “Phòng ngủ khác với thư phòng.”

Nhạc Lăng nhếch miệng, “Không ngờ mấy năm không gặp, Cố huynh lại thêm khôi hài rồi.”

Cố Xạ nói: “Ngươi không nghĩ như vậy?”

Nhạc Lăng nói: “Ta dù làm việc ở Lăng Dương vương phủ, cũng chưa từng đem mình bán cho Vương phủ.”

Cố Xạ nói: “Ngươi làm việc ở Lăng Dương vương phủ nhiều năm như vậy, sớm đã bị coi là tâm phúc của Lăng Dương vương. Ngươi cho là thiên hạ to lớn, còn có chỗ cho ngươi dung thân?”

Nhạc lăng đưa tay, khe khẽ vuốt ria mép, nói có thâm ý: “Ta không thể rời bỏ Lăng Dương vương phủ, cũng không phải thiên hạ không có chỗ cho ta dung thân. Chỉ là thiên hạ to lớn, cũng chỉ có một chỗ có thể chứa tâm ta.”

Cố Xạ tự tiếu phi tiếu.

Nhạc Lăng thản nhiên.

Đào Mặc tỉnh ngộ nói: “Ngươi quả nhiên trung thành và tận tâm với Lăng Dương vương.”

Ngón tay Nhạc Lăng hơi cứng lại, hồi lâu không nói, quyết định thu hồi tâm hồn dạo chơi loanh quanh, trực tiếp vào vấn đề chính, “Con ngựa trên tay Hoàng Quảng Đức kia quả đúng là do Lăng Dương vương tặng cho hắn. A không, phải nói là, là ta đưa cho hắn.”

Một lời nói ra, tất cả trở nên yên lặng.

Chốc lát, Cố Tiểu Giáp lẩm bẩm: “Ngươi và hắn cấu kết với nhau?”

“… Ai cùng hắn cấu kết?” Nhạc Lăng bĩu môi nói, “Lại nói tiếp, con ngựa kia chỉ là một phần đáp lễ mà thôi.”

Cố Tiểu Giáp chậc chậc hai tiếng, “Còn nhận hối lộ.”

Nhạc Lăng cầm chén trà, đem nước cùng lá trà trong chén té xuống mặt đất, sau đó lại đặt lên bàn, nói với Cố Tiểu Giáp: “Nên đổi trà rồi.”

Cố Tiểu Giáp nghiến răng, cầm lấy chén tức tối mà đi.

Nhạc Lăng ho khan một tiếng: “Hiện tại có thể nói chuyện dễ hơn rồi. Lại nói Hoàng Quảng Đức cũng coi như là một nửa người của Lăng Dương vương phủ, sở dĩ nói là nửa, là vì hai năm trước hắn đã chủ động tìm tới cửa đầu nhập. Khi đó hiềm khích giữa Vương gia và Hoàng đế còn chưa công khai như vậy, hắn tự cho là đầu nhập Vương gia có thể thăng chức rất nhanh, liền tặng ba lần hậu lễ, còn kèm theo ba phong bao để khiến cho người khác sởn gai ốc mà khen ngợi.”

Cố Xạ nói: “Ngươi thích người như vậy?”

Nhạc Lăng nói: “Ta thích ngươi.” :)”>)

Cố Xạ nhướng mày.

“Bất quá căn cứ vào nguyên tắc lễ thượng vãng lai, ta vào phòng kho của Vương gia chọn một phần lễ vật đáp lại hắn.” Nhạc Lăng nói, “Chính là con ngựa đó.”

Cố Xạ nói: “Lễ thượng vãng lai? Chứ không phải thả dài dây câu cá lớn sao?”

Nhạc Lăng cảm thấy vô cùng hối hận nói: “Đáng tiếc phần lễ vật này vừa đưa ra, hắn liền bặt vô âm tín!”

Cố Xạ nói: “Hắn quay về nguyên bản rồi.”

Nhạc Lăng mặt phiền muộn.

Cố Xạ nói: “Nói như vậy, ngươi đối với hắn hận thấu xương?”

Ánh mắt Nhạc Lăng ngưng lại, bỗng nhiên lười biếng dựa người ra sau, khoan thai lắc đầu nói: “Buôn bán không thành bởi nhân nghĩa. Ta với hắn nhiều lắm là vô duyên vô phận, cũng không hận thấu xương như ngươi nói?”

Cố Xạ: “Ha?”

Nhạc Lăng nói: “Bất quá, nếu ngươi nguyện ý thấp giọng hạ khí mà thỉnh cầu ta giúp đỡ, ta cũng không phải không thể cân nhắc.”

Cố Xạ thờ ơ.

Nhạc Lăng nói: “Trước khi tới, ta đã điều tra qua. Không nghĩ tới vị Hoàng Quảng Đức bất hiển sơn bất lộ thủy này lại là một nhân vật không ngờ! Khi nam phách nữ, hoành hành hương lý, lừa trên gạt dưới, ức hiếp bá tánh. Chậc chậc, nghe nói việc xấu hắn làm thật xứng với bốn chữ tội lỗi chồng chất.”

Cố Xạ nói: “Ngươi muốn cứu giúp dân chúng?”

Nhạc Lăng giương khóe miệng, cười đến mức cực kỳ giảo hoạt, “Ta và hắn nước sông không phạm nước giếng, lý nào ta lại ra tay cứu giúp dân chúng. Ta nói rồi, nếu Cố huynh nguyện ý thấp giọng hạ khí thỉnh cầu ta, ta cũng có thể theo ý ngươi, hãm hại hắn một chút. Dù sao, bất quá chỉ là một cái nhấc tay.”

Cố Xạ nói: “Việc này đối với ngươi mà nói, quả thật là thuận buồm xuôi gió, việc nhẹ quen tay.”

Nhạc Lăng không giận mà còn vui vẻ, “Ta chỉ là gần son thì đỏ, gần mực thì đen mà thôi.”

Vừa lúc Cố Tiểu Giáp bưng trà mới tiến vào.

Nhạc Lăng lại đột nhiên đứng lên, chậm rãi nói: “Bây giờ ta hết khát rồi, bây giờ ta mệt rồi.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Đường lớn hai bên đều có đất!”

Nhạc Lăng nhìn về phía Cố Xạ, “Cố huynh.”

Cố Xạ hỏi Cố Tiểu Giáp: “Trong phủ nơi nào còn có đất?”

Cố Tiểu Giáp ha ha cười đến không có hảo ý, “Có nhiều. Theo ta được biết, nhà xí bên cạnh rất thưởng thủ, ta có thể ở tạm.”

Nhạc Lăng liếc hắn, nói: “Bớt lắm mồm.”

Cố Tiểu Giáp làm mặt quỷ, xoay người dẫn đường.

Hai người đi rồi, Cố Xạ nhìn Đào Mặc. Từ lúc Nhạc Lăng nói “hãm hại hắn một chút”, Đào Mặc luôn cau mày, mặt có vẻ buồn rầu, làm như có chuyện gì quấy nhiễu. Cố Xạ nói: “Để Nhạc Lăng ra tay, là cách đơn giản nhất.”

Đào Mặc nói: “Nhạc Lăng sẽ làm thế nào?”

Cố Xạ nói: “Giả một phong tín hàm bí mật câu kết.”

Đào Mặc giật mình nói: “Chỉ như vậy?”

“Như vậy đủ rồi.” Cố Xạ nói, “Nếu nói thiên hạ bây giờ còn có ai có thể khiến Hoàng thượng không hỏi trắng đen trái phải đã ra lệnh trảm thì chỉ có Lăng Dương vương.”

Đào Mặc nói: “Không hỏi trắng đen phải trái?”

Cố Xạ giải thích: “Hoàng thượng kiêng kị Lăng Dương vương đã lâu, trong triều không ít cận thần chí cốt cũng bởi vì từng mấy lần gặp mặt Lăng Dương vương, mà bị lưu danh đày đi, huống hồ tín hàm chứng cứ rõ ràng như vậy.”

Đào Mặc trầm mặc không nói.

Cố Xạ hỏi: “Ngươi không thích?”

“Đây có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi.” Đào Mặc thấp giọng nói, “Chỉ là, như vậy có thật đúng không?”

Cố Xạ nhìn hắn.

“Ta, ta không nghĩ quá nhiều. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy, hắn đúng là đã phạm án chồng chất, nhưng không có cấu kết với Lăng Dương vương. Ta sở dĩ muốn ràng buộc hắn với luật pháp, muốn lấy luật pháp là công chính. Nhưng hôm nay, chúng ta lại lấy thủ đoạn không công chính không công bằng hãm hại hắn. Như vậy, dù có trừng phạt hắn… Nhưng mà, chúng ta không phải cũng bôi nhọ luật pháp công chính như vậy sao?” Đào Mặc đè trán. Suy nghĩ hắn đang ở trong trạng thái đấu tranh kịch liệt. Tình cảm vì cha báo thù và lý trí kiên trì công chính như hai lưỡi đao, không ngừng giao chiến trong đầu hắn, khiến toàn bộ đầu óc hắn bị chấn đến ong ong vang dội.

Cố Xạ nói: “Hắn là trừng phạt đúng tội.”

“Hắn trừng phạt đúng tội, nhưng tội danh phải nên là tội danh của hắn.” Đào Mặc buông tay, mờ mịt nói, “Hôm nay, chúng ta vì hai chữ giản đơn, giả mạo hãm hại hắn. Ngày mai, sẽ có người vì những lý do khác mà giả mạo hãm hại người khác hay không? Khi đó, ta nên xử trí hắn thế nào? Lại nên tự xử mình thế nào?”

Cố Xạ nói: “Hắn xác thực đã cấu kết với Lăng Dương vương.”

Đào Mặc nói: “Nhưng thư tín là giả.”

Cố Xạ yên lặng nhìn hắn.

Đào Mặc lúc trước vì đấu tranh trong đầu mà không phát giác. Theo thời gian qua đi từng chút, đường nhìn Cố Xạ ngưng lại bất động, khiến Đào Mặc dần dần phát giác ra điều gì, mặt thoáng đỏ lên.

Cố Xạ đột nhiên đứng dậy.

Đào Mặc theo bản năng hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Cố Xạ nói: “Tìm Nhạc Lăng.”

“A. Thật sao?” Tâm tình Đào Mặc nhẹ xuống.

“Hắn không phải nói, chỉ cần thấp giọng hạ khí thỉnh cầu hắn, hắn sẽ giúp sao?” Cố Xạ nói, “Về phần giúp thế nào, lại không do hắn định đoạt.”

Vành mắt Đào Mặc bỗng đỏ lên, bật thốt ra: “Vì sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Đào Mặc liền hối hận.

Rõ ràng đã đem nghi vấn này chôn sâu trong lòng nhau như vậy. Sao lại không chôn thêm một lúc nữa? Cho dù là một tháng, nửa tháng, hay chỉ một ngày cũng tốt.

Hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Cố Xạ.

Cố Xạ mặt không đổi sắc nói: “Coi như ta cũng thả dây dài câu cá lớn vậy đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play