Thân thể Đào Mặc run lên, không biết là vì lạnh hay vì sợ.

Có người nghi ngờ nói: “Quan kia không phải năm sau mới đến sao? Ngươi lấy được từ đâu?”

Hỏa kế nói: “Tân quan hôm qua vào ở huyện nha rồi. Quản gia hắn hôm nay còn tìm nha bà mua người vào phủ mà.”

*nha bà: bà buôn người

Người nọ thư thái đáp, “Hóa ra bức tranh là vì thế mà có được.”

Lão Đào sắc mặt không đổi dẫn Đào Mặc tìm một bàn trống ngồi xuống.

Thời điểm này là lúc trà lâu náo nhiệt nhất, hai người phải ngồi ở một bàn sát thang gác, muốn cách xa hỏa kế đang gào to kia nhưng lúc này thật sự là ngồi rất gần.

Đào Mặc nhịn không được thò đầu xem, lại bị lão Đào kéo lại, đành phải ngượng ngùng mà thôi.

Bán tranh ba đồng dĩ nhiên có người đến xem.

Một thanh âm vang lên: “Nào, để đại gia ta nhìn xem, béo hay gầy, cao hay thấp.”

Mơ hồ có tiếng loạt soạt mở bức tranh.

“Hắc!” Cái thanh âm kia cười to nói, “Một con gà bệnh!”

Hỏa kế nói: “Nghe nói quan huyện kia mới vừa vào huyện thành đã bị bệnh, nói không chừng còn không thượng công đường được ấy.”

Thanh âm kia nói: “Vậy hóa ra lại tốt. Lỗ tai cũng được thanh tĩnh! Người nào khi nhậm chức đều làm bộ lăn qua lăn lại, bọn họ không sợ mệt, ta còn ngại gì.”

Hỏa kế nói: “Lô công tử nói đùa rồi. Cách đùa của ngài lần này thật không dám khinh thường?”

Câu vỗ mông ngựa này có vẻ làm người nọ vô cùng khoan khoái, người nọ cười hắc hắc hai tiếng, từ trong đám người chen ra ngoài.

Đào Mặc nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy người nọ sơ mi lãng mục, đúng là một thư sinh thanh tú.

*sơ mi lãng mục: mắt sáng mày thưa

Thư sinh kia tựa hồ cũng nhận ra có người ở nhìn, thuận thế nhìn lại.

Đào Mặc vội vàng quay đầu lại.

Lão Đào đột nhiên duỗi thẳng lưng.

Một cây quạt gõ lên mặt bàn, tiếng cười của thư sinh kia kề bên, “Ô, không nghĩ tới ba tiền đồng không chỉ có thể xem tranh, lại còn có thể thấy bản gốc.” Hắn đang nói, đột nhiên ấp lễ, “Học trò Lô Trấn Học ra mắt Huyện lão gia.”

Thanh âm hắn to khiến người khác chú ý, tức thì âm thanh kinh ngạc vang lên.

Đào Mặc không biết làm sao, đành đứng lên nói: “Miễn lễ.”

Bốn phía thanh âm dần dần lắng xuống, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn hai người.

Đào Mặc không khỏi khó xử, không biết hắn muốn làm gì.

Lô Trấn Học lại cười nói: “Chẳng biết đại nhân có để tâm chúng ta ngồi cùng bàn hay không?”

Đào Mặc nhìn về phía lão Đào.

Lão Đào sớm đã đứng lên. Làm tôi tớ, đương nhiên không được ngồi cùng bàn với chủ nhân.

Đào Mặc nói: “Ngồi đi.”

Lô Trấn Học nghe hắn nói không tình nguyện, trong lòng lạnh lùng hừ một cái, thầm nghĩ: Ngươi lúc này không muốn cùng ta ngồi cùng bàn, chỉ sợ sau này muốn mời ta cũng không được!

Đào Mặc nói: “Ngươi muốn ăn chút gì không?”

Lô Trấn Học ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Một bình Long Tỉnh.”

Đào Mặc gật đầu, nói với hỏa kế đang chờ ở bên cạnh: “Hai dĩa thức ăn chay hai chén cơm, một bình Long Tỉnh.”

Lô Trấn Học chờ hỏa kế đi rồi, mới nói: “Đại nhân còn chưa dùng bữa?”

Đào Mặc lắc đầu.

“Vì sao không đi Tiên Vị lâu, mà lại đi Mính Thúy cư? Tiên Vị lâu mới là đích thực là nơi dùng bữa, Mính Thúy cư trà tuy ngon, món ăn lại không được ngon lắm.” Lô Trấn Học nói.

Đào Mặc nói: “Ta lần đầu đến, không quen.” Hắn thấy lão Đào còn đang đứng, liền nói, “Cùng ngồi xuống đi.”

Lão Đào lúc này mới nói: “Tạ thiếu gia.” Nhưng thủy chung không dám ngồi hoàn toàn, cái mông chỉ thoáng chạm lên ghế một chút.

Lô Trấn Học nói: “Ngày đông gió rất lạnh, đại nhân vì sao lại nhậm chức trước năm mới, không phải là… nghĩ đến thán ngân chứ?”

Đào Mặc nói: “Thán ngân là cái gì?”

Lô Trấn Học chớp mắt, “Đại nhân quả thật không biết?”

Đào Mặc lắc đầu.

“Xem ra đại nhân xem tiền tài như rác rưởi a. Tương lai nhất định có thể trở thành đại thanh quan.” Giọng hắn mang ý đùa cợt.

Đào Mặc nói: “Ta không muốn làm thanh quan.”

Lô Trấn Học vẻ mặt cứng đờ. Huyện quan đến Đàm Dương huyện không muốn làm thanh quan. Ai không biết Đàm Dương huyện là khối xương cứng, phàm là có chút suy nghĩ đều không muốn tới. Mà triều đình cũng sẽ không phái quan lại có tài năng thực sự đến. Hỏi vì sao? Bởi vì không cần thiết. Đàm Dương huyện nhiều tụng sự, có tốt có xấu, nhưng lại không có ai xấu xa đến độ ức hiếp đồng hương, không phải là không muốn, mà là không thể cũng không dám. Văn nhân vừa lên tiếng, có thể nói khắp thiên hạ, thật sự chọc vào, thượng kinh cáo trạng cũng dám làm. Cho nên Đàm Dương huyện nơi này không xảy ra đại sự, thành tích đánh giá mỗi năm là ưu. Nhưng như Đào Mặc thế này, vừa đến đã nói không làm thanh quan, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Chẳng lẽ là, đối với hắn mới gặp đã thân, nên thành thật với nhau?

Lô Trấn Học trợn mắt há mồm, chẳng biết trên người mình phong thái nào làm cho đối phương cảm phục như vậy.

Đào Mặc nói tiếp: “Ta muốn làm quan tốt.”

Lô Trấn Học thu hồi sự giật mình, cười nói: “Quan tốt không phải là thanh quan?”

Đào Mặc nói: “Quan tốt là thanh quan, nhưng thanh quan lại không nhất định là quan tốt.”

Lô Trấn Học gật đầu nói phải, nhưng không bị kích động như trước nữa. Nói mạnh miệng như vậy hàng năm đều có, nhưng có bao người nói được làm được? Nói thật, nếu hắn thật sự dám nói, ta không làm thanh quan mà muốn làm tham quan, nói không chừng hắn còn đánh giá cao y một chút. Đầu năm nay, người có dũng khí thật là quá ít.

Vừa lúc thức ăn được mang lên, đề tài đó dừng ở đây.

Lô Trấn Học uống một hớp trà, liền muốn mượn cớ cáo từ. Tân huyện quan này hắn thấy với những người khác cũng không khác biệt mấy, chỉ là ngụy quân tử nói suông, không có gì thú vị.

Trên thang lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Có nhanh có chậm.

Nhưng thắt lưng Lô Trấn Học thoáng cái thẳng lên. Hắn nhìn thang lầu phía trước chỉ cách ba thước, trong lòng không được thoải mái, nhưng bây giờ đứng lên, lại quá tận lực, không thể làm gì khác hơn là cố nhẫn nại bất động.

Lão Đào thấy hắn sắc mặt khác thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Năm sáu người ăn mặc như thư sinh đang khoan thai từ phía trên đi xuống.

Vì đại đường đột nhiên yên tĩnh, cho nên Đào Mặc đang dùng cơm cũng không nhịn được mà nhìn lên.

Vừa nhìn một cái, ánh mắt liền dán lên trên người đi cuối cùng, lại dời đi không né tránh.

Áo khoác lông tuyết bạch hồ, mái tóc dài đen như mực, cho dù đứng ở phía sau, cũng không giấu được khí chất hoa quý. Dường như cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, ánh mắt y thản nhiên quét tới, như hàn tinh tản mạn, lại thản nhiên dời đi, giống như không đáng nhìn.

“Lô huynh!” Thư sinh đi đầu tiên đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn hắn nói, “Lô huynh nếu đã ở đây, sao không lên nói một tiếng?”

Lô Trấn Học lãnh đạm nói: “Đang muốn đi lên, các ngươi lại xuống.”

Người kia cười nói: “Thật không khéo.” Hắn chớp mắt, nhìn về phía Đào Mặc, “Vị này chính là…”

Lô Trấn Học nói: “Vị này ngươi cũng không thể không gặp, chính là Huyện lão gia mới đến, Đào đại nhân.”

Người nọ “Nga” một tiếng, cũng không quan tâm đến nữa.

Đào Mặc bị lạnh nhạt, hai gò má hơi nóng lên. Hắn không phải lần đầu bị lạnh nhạt, lâu đã thành quen, chỉ là lần này lại ở trước mặt người kia… Bất quá y có thể căn bản không thèm để ý a.

Hắn nhìn người một thân áo lông cáo cao ngạo đứng ở trên cùng thang lầu kia, coi như trước mắt phát sinh việc gì cũng không liên can gì với y, trọng ngực bỗng có một loại khó chịu không thể nói ra.

Những người đó cùng Lô Trấn Học nói cười một hồi rồi đi.

Lão Đào chú ý tới sắc mặt Lô Trấn Học lúc bọn hắn rời đi, rõ ràng là âm trầm xuống.

“Đại nhân, nếu không có việc gì, học trò cáo từ trước.” Gặp phải đám người kia, Lô Trấn Học không còn hứng thú, ngay cả lấy lệ cũng không nguyện, trực tiếp đứng dậy.

“Dừng chân.” Đào Mặc vội nói.

Lô Trấn Học ngẩn ra ngoảnh đầu lại.

“Ta có việc muốn hỏi.”

Lô Trấn Học làm bộ kiên nhẫn đợi.

Đào Mặc thấp giọng nói: “Ngươi có biết, thanh niên mặt áo lông cáo kia tên gọi là gì không?”

Lô Trấn Học sắc mặt khẽ biến, nghi hoặc nhìn thái độ ngượng ngùng của hắn, lập tức bừng tỉnh, trong mắt lóe lên tia chán ghét rồi biến mất, khóe miệng chậm rãi ngưng thành tiếu ý, “Ngươi là hỏi Cố Xạ?”

“Cố Xạ?” Đào Mặc khẽ khẽ đọc lại, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ của người kia.

Lô Trấn Học nói: “Hắn là đệ tử của Nhất Chuy tiên sinh. Đại nhân muốn cùng hắn kết giao.”

Ánh mắt Đào Mặc sáng lên, phản chiếu cả khuôn mặt đều sinh động, nói: “Ngươi có biện pháp?”

Lô Trấn Học trong lòng khó chịu, “Ta là môn hạ Lâm sư, tương giao với bọn họ không sâu, sợ là không giúp được gì.”

Ánh mắt Đào Mặc trong nháy mắt ảm đạm lại.

Lô Trấn Học lại thêm khó chịu, phất tay áo bỏ đi.

Lúc này, trà lâu lão bản mới theo hỏa kế, trong tay cầm bức họa của Đào Mặc đến bồi tội, giải thích bức họa này chỉ là người khác gửi bán, chia ba bảy vân vân.

Đào Mặc vốn cũng không quá để ý, thấy hắn đem bức tranh trả lại, liền đáp ứng không truy cứu nữa.

Lão Đào bất ngờ nói: “Vị Lô công tử này lai lịch ra sao?”

Lão bản nói: “Lô gia là danh môn vọng tộc bản địa, tổ tiên đã từng có một vị Thượng thư, một vị Thái phó. Nghe nói hiện tại cũng có hai vị lão gia ở kinh thành làm quan, rất là khó lường. Lô công tử là tài tử nổi danh, thỉnh thoảng cũng làm tụng sư. Lão sư của hắn chính là Lâm Chính Dung đại danh đỉnh đỉnh.”

Hắn nói một phen, lão Đào nghe mà liên tục nhíu mày.

Đào Mặc hỏi: “Vậy, vị Cố Xạ công tử kia thì sao?”

Lão bản nói: “Cố công tử là cao đồ của Nhất Chuy tiên sinh, nhưng y chưa bao giờ tiến quan môn. Nghe nói Nhất Chuy tiên sinh rất sủng y, các sư huynh đệ cũng rất chiếu cố y.”

Đào Mặc thấy tin tức quá ít, có chút không vui.

Lão Đào thấy lão bản mắt lộ ý dò xét, vội vàng tính tiền, kéo Đào Mặc quay về huyện nha, tránh tái sinh sự cố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play