Cánh cửa mà Đào Mặc và Hách Quả Tử nhìn đến ra hoa rốt cuộc cũng mở rồi.
Mộc Xuân ra trước.
“Lão Đào đâu?” Đào Mặc hỏi.
Mộc Xuân thở dài nói: “Đêm qua chúng ta ngủ cùng giường, Lão Đào không cẩn thận ngã từ trên giường xuống…”
Đào Mặc và Hách Quả Tử co cẳng chạy vào.
Chỉ thấy Lão Đào có vẻ bị bệnh đang nằm trên giường, trên mặt còn lộ ra hai vết bầm rõ ràng.
Hách Quả Tử nhanh mồm nhanh miệng, nói: “Sao lại bị té thảm như vậy?”
Lão Đào giật giật khóe miệng.
Đào Mặc hỏi: “Đau lắm sao? Lão cứ nằm nghỉ cho khỏe đi, ta lập tức đi mời đại phu.”
“Không cần.” Lão Đào bưng mặt nói, “Chỉ là vết thương nhỏ, không quan trọng.”
“Thương ở trên mặt, sao có thể khinh thường?” Đào Mặc cau mày nói, “Thế nào cũng phải tìm đại phu kẻo mất công.”
“Kỳ thực ta có lời muốn nói với người.” Lão Đào đổi đề tài.
Đào Mặc nói: “Có chuyện gì?”
“Ta nghĩ ngươi nhất định đoán ra, kỳ thực vị Mộc Xuân này chính là người của lão đông gia của ta.” Lão Đào nói, “Lần này hắn tới, là thay lão đông gia truyền lời, bảo ta trở về một chuyến.”
Đào Mặc nhớ tới các loại ân oán giữa Lão Đào và lão đông gia của lão, lo lắng nói: “Nhất định phải trở về?”
“Yên tâm. Lão đông gia từ lâu đã không tính toán hiềm khích lúc trước nữa. Chỉ là nhiều năm không gặp như vậy, muốn tìm ta về ôn chuyện cũ mà thôi.” Lão Đào ho một tiếng, quay sang Hách Quả Tử, “Ta đi rồi, ngươi phải chiếu cố thiếu gia thật tốt, gặp phải chuyện gì… thì nghe theo ý của Mộc Xuân.”
Hách Quả Tử nghi hoặc hỏi: “Mộc Xuân? Vì sao phải nghe Mộc Xuân?”
Lão Đào nói: “Mộc Xuân đã đồng ý lưu lại. Hắn tuy tuổi còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế vô cùng lão luyện, các người nếu có chuyện gì, nên hỏi hắn.”
Đào Mặc lưu luyến không muốn rời xa nhìn Lão Đào nói: “Ta với hắn không quen không biết, e rằng không ổn.”
Lão Đào biết Đào Mặc hướng nội, nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ không tiện để Mộc Xuân ra tay làm chủ, liền nói: “Ta và hắn là tri giao. Ngươi cứ yên tâm mạnh dạn dùng hắn là được.”
Hách Quả Tử nói: “Tri giao? Nhưng các ngươi nhìn qua cứ như phụ tử.”
Lão Đào nói: “Cái gọi là tri kỷ, có thể gặp không thể cầu. Nếu đã gặp được, sao có thể quan tâm nhiều chuyện thế?” Kỳ thực lão càng muốn nói là, ngươi sao lại hỏi nhiều như thế.
Đào Mặc nghe lão nói như vậy, biết chuyện đã không thể xoay chuyển, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Lão Đào lại nói: “Còn có một chuyện phải tránh. Kim sư gia kia tuy cam kết phụ tá cho thiếu gia, nhưng hắn làm ở huyện nha Đàm Dương nhiều năm, cùng huyện nha các nơi quan hệ không tầm thường, bình thường tin hắn bảy tám phần không sao, nhưng nếu dính dáng đến nha môn, chỉ có thể tin một hai phần.” Lão nhìn ra thái độ Kim sư gia đối với Đào Mặc tuy có biến hóa, nhưng vẫn còn giữ trong lòng. Lão nếu còn ở nơi này, cũng không sợ hắn phiên sơn đảo hải, nhưng một khi lão đi, cũng không biết Mộc Xuân có tận tâm hay không.
Nghĩ như vậy, lão nhìn về phía Đào Mặc mắt đầy ưu lo.
Đào Mặc làm sao không hiểu? Nhưng hắn đã nhìn ra Lão Đào ở thế phải rời đi, tự nhiên sẽ không muốn lão thêm phiền não, cười cười nói: “Lão cứ yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Dù sao vẫn còn Mộc Xuân ở đây, ta gặp chuyện sẽ hỏi hắn là được.”
Lão Đào gật đầu, nói với Hách Quả Tử: “Ngươi đi gọi Mộc Xuân đến đây, ta có việc giao phó hắn.”
Hách Quả Tử ra ngoài, Lão Đào đột nhiên thấp giọng nói: “Cho dù là Mộc Xuân, cũng phải để tâm cẩn thận một chút.”
Đào Mặc ngạc nhiên, trong nháy mắt, thần sắc Lão Đào khôi phục như thường.
Lát sau, Mộc Xuân và Hách Quả Tử tiến vào.
Lão Đào lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa, ném cho Mộc Xuân.
Mộc Xuân kinh ngạc tiếp lấy.
Lão Đào nói ý vị thâm trường: “Ta đem thiếu gia và gia sản Đào gia đều giao cho ngươi.”
Đào Mặc hiển nhiên cũng có chút hiểu sai, mờ mịt nhìn nhìn Lão Đào lại nhìn nhìn Mộc Xuân.
Lão Đào nói: “Đương nhiên, chờ ta trở lại, vẫn phải giao lại cho ta.”
Mộc Xuân cười nói: “Đó là đương nhiên.” Hắn vừa nói, lại quay sang Đào Mặc ấp lễ nói, “Đông gia.”
Thanh âm hắn dễ nghe, tướng mạo xuất chúng, lại thêm phong độ nhẹ nhàng, khí chất ung dung. Đào Mặc thấy hắn hết sức tập trung tới mình, tim đặc biệt nhảy loạn, trong mắt trong tai đều chỉ cảm giác bay bay sung sướng, hồi lâu nói không nên lời.
Lão Đào thấy Mộc Xuân nghi hoặc nhìn mình, vội nói: “Ta và Mộc Xuân còn có việc bàn giao, Hách Quả Tử, ngươi đưa thiếu gia ra ngoài trước đi.”
“Nga.” Hách Quả Tử kéo kéo Đào Mặc.
Đào Mặc bừng tỉnh, lập tức mặt đỏ bừng, đi theo sau Hách Quả Tử vội vã ra ngoài.
Chờ hai người đi xa, Mộc Xuân mới đăm chiêu: “Ta tưởng người trong lòng hắn là Y Vũ công tử.”
Lão Đào từ trên giường nhanh chóng đứng dậy, nói: “Mắt nhìn của thiếu gia nhà ta trước nay không giống ai.”
Mộc Xuân nhướng mi nói: “Ta lại nghĩ hắn gần đây nhìn trúng Cố Xạ cũng không tệ lắm.”
Lão Đào nói: “Ngươi biết Cố Xạ?”
“Ta không những biết Cố Xạ, còn biết lai lịch bối cảnh của Cố Xạ.” Nụ cười Mộc Xuân như gió xuân, nhưng ở trong mắt Lão Đào, lại có ý vị ra vẻ kiểu cách. Nhưng vì Đào Mặc, Lão Đào không thể không nể mặt chỉ hỏi: “Y lai lịch ra sao?”
(Cái nụ cười đó của anh chính là lý do vì sao ta ghét anh ở Hủ mộc đấy)
“Cố Xạ chỉ là danh của y, tự y là… Huyền Chi.”
“Cố Huyền Chi… Cố Huyền Chi?” Lão Đào nghĩ tới thân phận y, mặt liền biến sắc, “Y sao lại ở Đàm Dương huyện?”
“Ngươi có thể ở Đàm Dương huyện, y sao lại không thể ở Đàm Dương huyện?” Mộc Xuân vẫn thản nhiên.
Lão Đào cau mày nói: “Nếu y là Cố Huyền Chi, quyết không thể để thiếu gia cùng y lui tới thêm nữa!”
Mộc Xuân nhướng mi nói: “Vì sao? Thân phận bối cảnh của Cố Xạ chẳng lẽ không phải vừa vặn làm chỗ dựa vững chắc cho Đào Mặc sao? Có y ở bên, chớ nói chỉ mối thù cha kia, muốn ở trong quan trường thăng quan tiến chức cũng không phải chuyện khó khăn.”
Lão Đào nói: “Ngươi đã biết thiếu gia đối với Cố Xạ ôm loại tâm tư nào, sao còn nói ra những lời như thế?” Ngụ ý, rõ ràng đối với hắn vẫn còn nghi ngờ hắn có thể chiếu cố tốt Đào Mặc hay không.
Mộc Xuân cười nói: “Thế sự không có tuyệt đối. Ngươi trước đây có thể nào nghĩ tới Hầu gia sẽ một lòng yêu thương Minh tôn không?”
Điều này đúng là lão chưa bao giờ nghĩ tới. Lão Đào thừa nhận sau khi lão biết tin tức này, đã ngây ra suốt hai ngày mới trở lại bình thường. Lão vốn tưởng rằng, dù cho Minh tôn đoạn tụ, đối phương cũng chỉ có thể là Ám tôn, dù sao cũng có tiền lệ Lão Minh tôn Lão Ám tôn phía trước, không ngờ Minh tôn và Ám tôn thật sự đều là đoạn tụ, chỉ là một người chọn kẻ thù của Ma giáo — Huy Hoàng môn. Một người lại chọn một kẻ thù khác của Ma giáo — Tuyết Y Hầu. Quả thật là thế sự không có tuyệt đối.
(Nói tới chuyện này quả là cười chết ngất)
Nhưng Cố Huyền Chi và Thiếu gia?
Lão Đào dù có lạc quan, nhưng cũng không đến mức lạc quan trong chuyện này. “Nghe nói Cố Huyền Chi là người tâm cao khí ngạo, ngay cả ngự chỉ của Hoàng thượng cũng dám không coi trọng, sao có thể coi trọng thiếu gia?”
Mộc Xuân cười nói: “Tâm cao khí ngạo chẳng lẽ không phải là một nhược điểm sao?”
Lão Đào sửng sốt.
Mộc Xuân nhớ tới một màn hội đèn lồng, trong lòng mơ hồ hiểu được căn nguyên, nói: “Yên tâm. Cho dù Đào Mặc đối với Cố Xạ làm ra chuyện gì, ta cũng có thể chắc chắn để hắn bảo toàn trở ra.”
“Chờ một chút.” Lão Đào hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi nghĩ thiếu gia đối với y làm ra chuyện gì?”
Mộc Xuân nói: “Ta chỉ nói là nếu như.” Hắn thấy Lão Đào vẫn nhìn hắn chằm chằm, đành nói, “Ta đảm bảo, ta tuyệt đối không nhúng tay vào các loại sự tình giữa Cố Xạ và Đào Mặc, thế nào?”
“Ngoại trừ bảo hộ thiếu gia.”
“Được, ngoại trừ bảo hộ thiếu gia nhà ngươi.”
Lão Đào vẫn cảm thấy bất an, nhưng chuyện cho tới bây giờ, ngoại trừ tin tưởng hắn ra, cũng không có cách nào khác.
Mộc Xuân hỏi: “Ngươi chuẩn bị bao giờ khởi hành?”
“Hôm nay liền khởi hành.”
Mộc Xuân ngẩn ra, nói: “Gấp như vậy sao?”
Lão Đào nói: “Nếu đã quyết định rời đi, cần gì phải kéo dài?”
Mộc Xuân cười nói: “Lô trưởng lão quả nhiên là người thẳng thắn. Ta tức khắc triệu tập giáo chúng hộ tống Lô trưởng lão lên đường.”
Lão Đào liếc xéo hắn, “Ngươi sợ ta chạy sao?”
“Sao?” Mộc Xuân cười đến xán lạn, “Tục ngữ có câu, chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi miếu, không phải sao?”
Lão Đào hừ lạnh, “Được rồi, ta còn có mấy chuyện, phải giao cho ngươi.”
Mộc Xuân thấy lão thần tình ngưng trọng, cũng thu liễm tiếu ý nói: “Mời nói.”
“Là việc liên quan đến Đào lão gia…”
***
Đào Mặc và Hách Quả Tử biết Lão Đào hôm nay đi ngay, đều thất kinh. Đào Mặc thấy khuyên nhủ vô hiệu, đành thu xếp đồ đạc đi xa cho lão.
Lão Đào thoạt tiên muốn nói để Mộc Xuân đi, nhưng nhìn thấy hắn hăng hái, không đành lòng làm hắn mất hứng, chỉ để tùy hắn đi.
Mặc dù Đào Mặc lần đầu mua sắm, với sự giúp đỡ của Hách Quả Tử, cũng ra hình ra dáng.
Mộc Xuân nhìn chiếc xe bằng gỗ sơ sài, nhỏ giọng nói với Lão Đào: “Ta chuẩn bị xe ở thập lý đình ngoài Đàm Dương huyện chờ ngươi.”
Lão Đào quét mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Vô luận thế nào, dùng ngưu xa lên đường thực sự… phí thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT