*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng không đợi Đào Mặc nghĩ ra đối sách, tin tức Hách Quả Tử mang tới đã giải quyết nan đề này rồi.

“Minh hôn?” Đào Mặc sửng sốt.

*Minh hôn là người chết kết hôn, kết hôn dưới âm phủ, ở đây là bạn Đông Anh Hồng và bạn Thái Phong Nguyên sẽ kết hôn, ơ trời ơi m(_._)m

Hách Quả Tử gật đầu nói: “Người Đông lão gia phái tới đích xác đã nói như thế. Đông lão gia nói Đông cô nương cả đời chưa gả đi, sợ ở âm tào địa phủ cô độc tịch mịch, khó có vị Thái công tử cũng một thân một mình, cho nên bằng lòng chi tiền cho hai vị minh hôn, an táng cạnh nhau.”

Đào Mặc nghe Đông lão gia nói cái gì chung thân chưa gả, một thân một mình đều là nói dối, lão thật ra là muốn thành toàn sở nguyện sinh tiền của nữ nhi mình. Như vậy cũng tốt, lúc còn sống không thể chung chăng, nhưng chết có thể cùng huyệt, cũng xem như được toại nguyện. “Kết cục như vậy, cũng coi như là viên mãn trong chuyện không viên mãn. Chỉ là không biết Đông cô nương và Thái Phong Nguyên ở dưới đất có biết được hay không.”

Hách Quả Tử nói: “Họ kiếp này lận đận, nói không chừng có thể tu được kiếp sau.”

Đào Mặc kinh ngạc nói: “Ngươi tin có kiếp sau?”

“Hì hì, tất cả hòa thượng, a không, là cao tăng đắc đạo không phải đều nói như vậy sao?” Hách Quả Tử nói, “Chắc là có đạo lý, không thì sao người nhiều tin tưởng như vậy?”

Đào Mặc cúi đầu đáp: “Nếu có thì tốt rồi.”

“Hả?”

“Cha ta cả đời tu thiện, nếu thật có kiếp sau, nhất định có thể đầu thai vào một nhà tốt, hưởng một đời vinh hoa phú quý. Tuyệt đối sẽ không gặp phải đứa con bất hiếu như ta vậy.”

Hách Quả Tử thấy hắn cứ nói, trán cũng mang theo vài đường sầu khổ, vội vàng nói tránh đi: “Thiếu gia, mấy ngày nữa là tân xuân, ngươi chuẩn bị gì chưa?”

Đào Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Do Lão Đào làm chủ được rồi.”

Hách Quả Tử kéo tay áo hắn chạy đi, “Chúng ta đi hỏi.”

“Hỏi ai?”

“Lão Đào ấy.”

“Ngươi biết Lão Đào ở đâu sao?”

“Không biết, thiếu gia biết?”

“Biết.”

“Ở đâu?”

“… Quay người, sau đó đi về phía trước.”

***

Minh hôn vốn không phải chuyện gì vẻ vang, lại thêm tân xuân đang tới, hỉ sự của Đông phủ diễn ra hết sức bí mật. Đào Mặc và Cố Xạ sau khi nhận được trứng gà đỏ từ Đông phủ đưa tới mới biết việc này.

Lúc này Đàm Dương huyện hoàn toàn chìm đắm trong không khí vui vẻ mừng tân xuân, Đông cô nương cũng tốt, Thái Phong Nguyên cũng được, đều bị ném ra sau, không ai đề cập nữa.

Huyện nha dần dần yên tĩnh lại.

Tôi tớ lục tục về nhà, chỉ trừ hai người không có nhà để về, đến đêm giao thừa, huyện nha chỉ còn lại năm người.

Lão Đào gọi hai người tôi tớ lưu lại vào trong sảnh, vì bọn họ đặc biệt mở một bữa tiệc. Tuy chỉ có hai bàn, nhưng với ba người cũng thật vui vẻ.

Đào Mặc lặng lẽ ăn.

Lão Đào và Hách Quả Tử biết hắn nhớ tới Đào lão gia, đều ra sức giở chiêu chọc cười. Mấy người tôi tớ thoạt đầu còn có chút câu nệ, sau có rượu vào, cũng bất chấp chủ nhân hay không chủ nhân, đều tham gia vào.

Đào Mặc bị bọn họ trêu đùa mấy lần, cuối cùng mặt cũng giãn ra, cùng uống rượu.

Một chén hai chén xuống bụng, hắn liền không còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Hách Quả Tử cùng những người tôi tớ kia tửu lượng cũng không hơn, người ngã trái người ngã phải.

Lão Đào thấy năm người đã gục bốn, một người canh đêm không thú vị, đành đẩy bọn họ lảo đảo bước về phòng.

Một đêm vô sự.

Lúc cửa phòng mở ra lần nữa, đã là tân niên.

***

Lúc Đào Mặc thức dậy, đã là chính ngọ.

Hắn ôm đầu còn say rượu chưa tỉnh đi đến trước cửa phòng Lão Đào, vừa muốn gõ cửa, lại nghe Hách Quả Tử kéo giọng kêu lên: “Thiếu gia, Kim sư gia đến chúc Tết!”

Đào Mặc bị tiếng hét làm cái đầu kêu ong ong, lát sau mới nói: “Ai là Kim sư gia?”

Hách Quả Tử ngoảnh lại liếc nhìn Kim sư gia mặt không biểu cảm, cười nói: “Chính là cái vị mà thiếu gia tam cố mao lư thỉnh về đó.”

“Tam cố mao lư?” Đào Mặc chợt nhớ lại. Hắn tuy là không biết chữ, nhưng cố sự Lưu Bị ba lần đến mời đại quân sư Gia Cát Lượng xuống núi hắn cũng nghe qua. “Kim sư gia?”

Kim sư gia ngoài cười trong không cười nói: “Đông gia nhớ ra ta rồi? Vừa rồi ta còn tưởng rằng ta phải đi nơi khác tìm việc chứ.”

Đào Mặc lúng túng bưng trán chạy đến, “Tối qua ta uống chút rượu.”

Kim sư gia phớt lờ hắn, đem cái giỏ cầm trong giao cho Hách Quả Tử, nói: “Đây là phu nhân nhà ta tự mình làm chút điểm tâm, nếu đông không chê…”

“Không ngại không ngại…” Đào Mặc vội vã ngắt lời của lão.

Kim sư gia nói: “Vậy thì, đa tạ đông gia.”

Đào Mặc thấy lão muốn đi, vội nói: “Ngươi ít khi đến, không bằng lưu lại cùng dùng bữa?”

“Ta ít khi đến?” Kim sư gia không nhịn được mà cười, “Nếu ta nhớ không lầm, trừ hôm qua, ta mỗi ngày đều đến.”

Đào Mặc tự biết lỡ lời, “Phải phải phải, ta, ta ta chỉ là muốn mời sư gia một bữa cơm.”

Kim sư gia nghi ngờ nhìn hắn. Lẽ nào hắn có lời gì muốn giao phó trên bàn cơm? Nghĩ thế, Kim sư gia cũng không rời khỏi nữa.

Vốn là một bàn ba người đã thành bốn người một bàn, cũng có chút vui vẻ.

.

Nhưng Lão Đào và Hách Quả Tử đều chú ý tới, trong lúc Kim sư gia ăn cơm ánh mắt không đặt tại bát cơm, mà là dán lên người Đào Mặc, vẻ mặt như dò xét.

Lão Đào và Hách Quả Tử âm thầm trao đổi ánh mắt.

Hách Quả Tử gấp thức ăn cho Kim sư gia, “Sư gia, ăn nhiều một chút, ngài thật gầy.”

Động tác nhai nuốt của Kim sư gia nhất thời dừng lại, đưa mầm đậu tương mà hắn gắp cho đưa trở lại, thản nhiên nói: “Ăn mầm đậu quá nhiều, tự nhiên sẽ gầy.”

Hách Quả Tử hướng Lão Đào nháy mắt.

Lão Đào hướng Kim sư gia mỉm cười, nói: “Trong canh gà này còn thêm vài vị thảo dược, cực kỳ bổ dưỡng, sư gia không ngại nếm thử một chút.”

Kim sư gia quái lạ nhìn lão, “Ta đã uống ba bát rồi.”

Đào Mặc thấy Hách Quả Tử và Lão Đào đều chủ động bắt chuyện, cũng không tiện ngồi yên không nói, nhân tiện nói: “Thịt này ăn rất ngon, sư gia nếm thử.”

Chẳng lẽ chuyện hắn muốn ám chỉ đến giấu trong thịt kho này sao? Kim sư gia nhìn thịt kho ở cái đĩa cách mình xa nhất, nghi hoặc gắp một đũa, đặt ở trong miệng, chậm rãi thưởng thức.

Hách Quả Tử và Lão Đào đều lộ vẻ buồn bực.

Đào Mặc hỏi: “Vị thế nào?”

Kim sư gia lắc lắc đầu nói: “Còn chưa nếm ra.”

Hách Quả Tử liền vội vàng đem thịt kho đặt trước mặt lão, “Sư gia từ từ thưởng thức.”

Kim sư gia ăn một miếng, chỉ cảm thấy thịt này béo mà không ngấy, vị vừa phải, cũng không nghĩ ra gì khác nữa, đang suy nghĩ, đột nhiên thấy một người từ bên ngoài đi vào, là Thôi Quýnh.

“Thôi điền sử.”

Mọi người đứng dậy chào hỏi.

Thôi Quýnh vội vã hoàn lễ. Hắn cũng là đến chúc tết, vốn nghĩ dùng xong ngọ thiện mới đến, ngồi một lát liền có thể đi, ai dè gặp phải lúc bọn họ dùng bữa trong lúng túng thế này. Bởi vậy không đợi Hách Quả Tử dâng trà, liền thuận miệng tìm lý do cáo từ.

Hắn tuy đến đi vội vàng, nhưng lại khiến Kim sư gia linh quang chợt lóe. Chẳng lẽ Đào Mặc là đang ám chỉ sự béo bở của nha môn? !

Phải biết quản hạt của huyện quan không phải chỉ là hình ngục án kiện, còn bao gồm thu thuế, nhập lương thực, cứu trợ thiên tai, giáo dục cảm hóa, chấn hưng giáo dục các chức trách. Trong khi đó Đàm Dương huyện người đông của nhiều, không cần cứu trợ thiên tai, lại thêm tụng sư hoành hành, giáo dục cảm hóa cùng chấn hưng giáo dục cũng không cần lo lắng. Chỉ trong việc thu thuế nhập lương thực, cũng đã rất rất béo bở. Nhưng người chiếm được những béo bở đó cũng không phải là các huyện quan đã đảm nhiệm trước đây, những quan huyện đó có thể có dính dáng, nhưng kẻ chủ lại chính là Thôi Quýnh một con người ở Đàm Dương huyện gió thổi không ngã mưa dội không trôi mà đứng vững mấy chục năm. Cái béo bở này hắn có được cũng phải có thủ đoạn, cũng chưa bao giờ bị ghi sổ, có một số tụng sư mặc dù biết, nhưng nước quá trong ắt không có cá, Thôi Quýnh kia bình thường là người cũng xem như thức thời, bọn họ chỉ mắt nhắm mắt mở, thuận theo hắn thôi. Nhưng những ngày gần đây, cũng chính là khi Đào Mặc nhậm chức không bao lâu, Thôi Quýnh liền từ chỗ thương nhân được một tờ đại phiếu bạc hiếu kính, Kim sư gia tuy không biết Thôi Quýnh nhận làm cái gì, nhưng với cái nhìn của lão, cũng xong rồi. Không nói đến trong lòng lão Đào Mặc thâm sâu khó lường như thế nào, chỉ riêng với việc là tân quan mới vừa nhậm chức, còn không biết tính khí hắn ra sao, Thôi Quýnh đã không cần suy nghĩ mà đem chính mình vẩy một thân tanh rồi, không khỏi có chút cuống lên.

Lão âm thầm suy xét. Thôi Quýnh này đến thật là trùng hợp, chẳng lẽ là Đào Mặc cố ý ra ám hiệu cho mình? Nếu thật như lão nghĩ, thế thì Đào Mặc lúc này ắt hẳn vẫn không muốn động đến Thôi Quýnh, việc phải làm chỉ là muốn mượn miệng mình, khiến Thôi Quýnh thu liễm thôi, đúng như đĩa thịt kho này, mặc dù dầu mỡ, lại không quá ngấy.

Nghĩ đến đây, Kim sư gia cho là mình đã hiểu chủ ý trong lòng Đào Mặc, liền dừng đũa, cười nói: “Thịt kho này kho thật là ngon, béo mà không ngấy, vào miệng là tan, không vết tích.”

Lão Đào nghe ra trong lời lão nói có ẩn ý, lại không biết là ý gì, đành dùng mắt hỏi Đào Mặc.

Đào Mặc nào biết một đĩa thịt kho lại khiến Kim sư gia nghĩ xa nghìn dặm như vậy, chỉ thấy lão thực sự thích, cười nói: “Sư gia nếu thích, đừng ngại ăn nhiều một chút.”

“Không cần không cần. Mọi sự đều phải biết lúc mà dừng.” Kim sư gia nhướng mi, tỏ vẻ mình đã lĩnh ngộ rồi.

Đào Mặc nhìn thấy tiếc, liền gắp một miếng cho vào miệng, nói: “Còn dư thật tiếc.”

Kim sư gia đến lúc này mới hoàn toàn “lĩnh ngộ”, hóa ra vị tân nhậm Huyện thái gia này cũng muốn chia một chén canh!

“Đúng vậy đúng vậy.” Lão làm sư gia cũng đã lâu, đối với những việc này từ lâu đã xem chán, sẽ không vì huyện quan thanh cao mà sùng kính hắn, cũng sẽ không vì hắn tham lam mà khinh bạc hắn. Với lão mà nói, thanh cao cũng được, tham lam cũng được, đều là chủ nhân lão. Lão phải làm, bất quá chỉ là “việc thuộc bổn phận”.

(*Thật là cứ suy bụng ta ra bụng người vậy, cũng khâm phục ông Kim sư gia có thể nghĩ xa ngàn dặm như vậy :)) Cứ vậy Đào Mặc cũng lợi thôi, không sao.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play