Trời tờ mờ sáng, vừa qua canh năm, canh sáu hãy còn chưa gõ mà cửa gỗ Thính Trúc cư đã mở “Két” một tiếng. Khương Thượng vẻ mặt mệt mỏi mờ mịt nhìn lom lom hai gã chấp sự nội cung đứng trước cửa, không biết phát sinh chuyện gì.

Đêm qua canh hai Hạo Nhiên mới trở về, lúc này đang ngủ mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe dưới lầu truyền rằng “Đại vương lâm triều, truyền Ti mặc thị hậu, Hạ đại phu nghị sự…” Nhất thời giật mình một cái, thắt đai lưng qua loa, mò tìm đôi ủng ném dưới tháp, đón Khương Thượng đến sóng vai xuyên qua hậu hoa viên, chạy về phía ngọ môn. 

Trong thiên điện bách quan chầu chực đã lâu, hai phái triều thần phân biệt rõ ràng tụ thành từng nhóm riêng. Thái sư Văn Trọng viễn chinh Bắc Hải chưa về, phía trên bên trái đại phu Phí Trọng, Vưu Hồn đứng đầu; bên phải Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đứng giữa, Hạo Nhiên liếc mắt qua, không thấy nguyên lão tam triều Nguyên Dung thì biết tháng trước đã cáo lão hoàn hương, bèn cùng Khương Thượng đi qua bên phái Hoàng Phi Hổ.

Dáng người Hạo Nhiên cao lớn, đứng giữa nhóm bách quan già cả hơi giống hạc giữa bầy gà, Hoàng Phi Hổ vừa thấy hắn, không kịp chào hỏi Khương Thượng, vội vã kéo Hạo Nhiên qua, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” 

Hạo Nhiên không hiểu, hỏi ngược lại: “Gì vậy? Không phải hôm nay thượng tảo triều sao?”

Vũ Thành vương không biết nên khóc hay cười, nói: “Hạ đại phu thượng tảo triều, Ti mặc ngươi đến thiên điện làm cái gì? Mau tới ngự thư phòng phục thị!”

Nói chưa xong, nơi ngọ môn chạy tới một người, tuyên: “Ti mặc đại nhân ở đâu?” Hoàng Phi Hổ thầm nghĩ không xong, vội ngăn người kia lại, chính là chấp sự Trung cung Khương hậu phái tới bắt người, chấp sự hắng giọng, đang muốn trách Ti mặc tự ý rời cương vị, nhưng thấy Hoàng Phi Hổ che chở Hạo Nhiên, nhất thời không dám lỗ mãng. Thừa tướng Tỷ Can, gián quan Mai Bá tới gần rối rít hỏi thăm chuyện gì.

Hoàng thúc Tỷ Can không biết thì hoàn hảo, vừa nghe liền tức đến trợn mắt dựng râu, mắng: “Đại Vương ở ngự thư phòng cả đêm qua, Ti mặc lại biến mất tăm mất tích, cái đạo lý gì thế này?! Còn không đi mau!”

Thiên tử đã nửa tháng không hỏi chính sự lại một thân một mình thức đêm ở ngự thư phòng, hôm nay lại còn tâm tình hảo như vậy để lâm triều, đúng là chuyện lạ chưa từng nghe kể từ khi Đát Kỷ nhập cung tới nay mà. Phi Hổ vội đẩy Hạo Nhiên ra cửa hông thiên điện, bên này cũng bắt đầu gõ chuông trống*, thiên điện rộng mở, quần thần tự giác theo thứ tự tiến vào ngọ môn, xếp thành hàng đi tới Cửu Gian điện. [*xem hình minh họa bên dưới]

.

Lại nói Hạo Nhiên chỉnh thẳng mão đen, sải bước chạy về phía ngự thư phòng Thọ Tiên cung, biết Khương hậu rắp tâm gây khó dễ, trước khi lĩnh chức cũng không phái người tới chỉ bảo, cộng thêm tối qua tâm thần hoảng hốt, bỏ Trụ vương một mình trong ngự thư phòng cả đêm. Nhưng sau khi Hạo Nhiên đi rồi, Trụ vương sao không đi sủng hạnh Đát Kỷ? Chuyện này làm hắn thấy cực kỳ khó hiểu.

Vừa nghĩ đến Đát Kỷ, dưới hành lang dài u hương xông vào mũi, yêu nghiệt đứng trước cột sơn đỏ không phải Đát Kỷ thì còn ai? Hạo Nhiên đành phải ngừng cước bộ, đứng tại một nơi cách hồ ly mười bước.

Thân hình Đát Kỷ yểu điệu, chống hông, tay khoác Khuynh thế nguyên nang tựa vào cột toát vẻ thùy mị không nói nên lời, đang giữa hè, trong hồ sen cạnh Thọ Tiên cung từng phiến bèo đung đưa, sương mai phản chiếu bảy sắc cầu vòng hắt lên gương mặt phấn mong manh động nhân của Tô Đát Kỷ, Hạo Nhiên đi cũng không được, ngừng cũng không xong, trong lòng chuyển qua vô số kế sách, trầm giọng nói: “Hồ yêu”

Thân thể mềm mại của Đát Kỷ khẽ chấn động, song mục thu ba tựa thủy, quay đầu nhìn lại hắn, từ từ thở dài. Hạo Nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, nói: “Thu Khuynh thế nguyên nang lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi”

Thật vất vả mới gặp được, Hạo Nhiên cũng không quản Ân thiên tử vẫn còn trong thư phòng, bách quan chờ đợi mỏi mòn trong Cửu Gian điện, dứt khoát tựa lưng vào lang trụ*, hướng Tô Đát Kỷ vẫy vẫy tay. Người kia phong tình vạn chủng, dựa lên, một tay ấn ngực Hạo Nhiên, tay kia vòng qua cổ Hạo Nhiên, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói: “Đạo trưởng từ Côn Lôn sơn tới à?” [*cột ở hành lang]

Mỹ sắc trước mặt, nhưng Hạo Nhiên bất vi sở động, một tay đặt gần khóe môi đỏ của Tô Đát Kỷ, hô hấp hai người gần trong gang tấc, thấp giọng nói: “Hồ yêu, ngươi phụng mệnh Nữ Oa đến mê hoặc Trụ vương, hủy hoại giang sơn Thành Thang, đây là thiên mệnh, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng ta muốn tìm một vật, tên Hiên Viên kiếm, có liên quan rất lớn đến ngươi”

Toàn thân Đát Kỷ nhu nhược không xương, mị nhãn như tơ, dịu dàng cười nói: “Đạo trưởng…” 

“Câm miệng, ta không để ngươi xoay vòng vòng đâu” Hạo Nhiên không kiên nhẫn nói: “Nguyên hình muội ngươi Vương quý nhân vẫn còn đó, đợi thêm thời gian nữa, tu luyện lại thành người cũng không phải chuyện khó, ta và ngươi cũng chẳng có cừu hận gì giải không được”

Đát Kỷ đột nhiên kinh hô một tiếng, dịch thân quay đầu lại, cùng Hạo Nhiên đồng thời nhìn về phía cuối hành lang dài, nơi đó thấp thoáng có bóng người chợt lóe, dường như phát giác hành tung mình bại lộ, vội vàng tiến vào Thọ Tiên cung.

Hạo Nhiên thầm nghĩ hỏng bét, nhận ra đó chính là một danh tỳ nữ bên người Hoàng phi, chuyện này nhất định là do Đát Kỷ an bài, dù có cẩn thận cỡ nào cũng để lại dấu vết. Không khỏi cảm thấy phẫn nộ, đang muốn hung hăng tát con hồ yêu một bạt tai cho hả giận, không ngờ Đát Kỷ lại chầm chậm lui một bước. Khuynh thế nguyên nang giũ tung, thay đổi hình dạng.

Hạo Nhiên sợ hết hồn, Đát Kỷ biến thành người mà mình hoàn toàn không quen biết, không ngờ hồ yêu còn có bản lĩnh tùy ý biến hình bậc này, chỉ thấy thân hình Đát Kỷ vươn cao, ngang bằng Hạo Nhiên, trở thành một nam tử trẻ tuổi, mục như giếng cổ, mày tựa chiết đao, màu da trắng ngần, diện dung anh tuấn, toàn thân tỏa ra một cổ khí thế duy ngã độc tôn.

Là Đát Kỷ biến ảo rồi, hay Đát Kỷ trước mặt vốn giả mạo? Hạo Nhiên thu liễm tâm thần, không ngừng quan sát trang phục trên người nam nhân kia.

Thân trên của nam nhân, đạo bào thoát một nửa, rũ bên hông, lộ ra ***g ngực trắng nõn, bào tụ không gió tự bay, phấp phới giữa không trung, trên mắt cá chân vòng vàng đinh đang rung động, hai cánh tay đều là hình xăm phù văn kì dị, mà song nhãn lại tựa Tử hải* ngàn dặm, cứ như thế gian vạn vật đều không lọt vào mắt hắn. [*biển chết]

So hắn với dung mạo anh vĩ của quân vương, thật là một trời một vực. Hạo Nhiên cũng không biết đã thầm niệm bao nhiêu lần không được hoảng hốt, không được hoảng hốt, nam nhân kia đã dán sát trước mặt, tay phải bá đạo ấn Hạo Nhiên lên cột đình, tay trái đặt lên má Hạo Nhiên, sống mũi ma sát qua lại môi hắn, khiêu khích lộ liễu.

Tim Hạo Nhiên đập kịch liệt, mấy lần muốn đẩy nam nhân lai lịch  bất minh này ra, thoáng thấy khóe môi người đó hàm tiếu, hơi thở giao thoa, lại không tự chủ run sợ. Đang lúc hết sức thất thường, trong không trung chợt có người ho khan một tiếng, Hạo Nhiên vội giãy giãy, đột nhiên trông thấy trên đạo bào nam tử có thêu bát quái đồ.

Đạo Đức kinh phán: lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Vô sinh hữu, hữu sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Nháy mắt tâm trí Hạo Nhiên thông suốt, nhớ tới lời đồn nhất khí hóa Tam Thanh, quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ngươi khinh nhờn Tam Thanh, chính là tử tội”

Ý đồ dò xét của Đát Kỷ bị một lời vạch trần, người biến thành chính là một trong Tam Thanh, lập tức thu khuynh thế nguyên nang, khôi phục thân nữ, thản nhiên nói: “Nếu là đạo hữu Kim Ngao, canh ba đêm nay nô tỳ xin đợi ở ngự hoa viên” Lời vừa thốt, chuyển thẳng ra sau điện, tiêu thất vô tung. 

Tiền cung này còn có nam nhân khác sao? Hạo Nhiên nhớ tới tiếng ho khan giữa không trung ban nãy, quay đầu nhìn lại, trời quang vạn dặm, không thấy gì khác thường.

Hạo Nhiên vốn định thăm dò Đát Kỷ, nào biết người bị bỡn cợt lại biến ngược thành mình. Lập tức nổi trận lôi đình, oán hận đánh một quyền lên đình trụ. Nam tử mặc bát quái bào nhất định là một trong Tam Thanh chẳng sai, Đát Kỷ lại nhận định mình cùng hệ Kim Ngao đảo, chẳng lẽ hình thái đạo nhân bán lõa vừa rồi chính là Thông Thiên giáo chủ? Nơi ngọ môn chuông trống kêu vang, từ xa truyền đến, Hạo Nhiên mới nhớ tới chuyện ở ngự thư phòng, vội sải bước tới Thọ Tiên cung.

.

Lại nói Hoàng phi chân trước tiến vào ngự thư phòng, Hạo Nhiên chân sau đã vào tới, bốn danh tỳ nữ đang quỳ bên chân Trụ vương chỉnh lý bào phục, hắc bào kim đái chấm đất, Trụ vương vừa thấy Hạo Nhiên đến, hơi không vui, đang muốn lên tiếng chất vấn thì Hoàng phi nghiêng người khẽ kéo đai lưng Trụ vương, giành trước một bước lạnh lùng nói: “Đến Trung cung chờ xử trí đi, tự có vương hậu nương nương trị ngươi”

Câu nọ đương nhiên là nói cho Hạo Nhiên nghe, nhưng Trụ vương lại cực kỳ mất kiên nhẫn, quay nửa người qua nói: “Cô còn chưa lên tiếng, khi nào đến phiên Hoàng phi vấn tội hả?”

Hoàng phi vừa nghe lời này, lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp không dám”

Hạo Nhiên lúng túng vô cùng, đang định quỳ, Trụ vương lại nói: “Miễn đi. Thư phòng này vốn không phải là nơi tần phi các ngươi nên đến”

Hạo Nhiên hiểu ý, lời này là đang đuổi Hoàng phi, người kia vẫn còn mơ mơ màng màng, đứng dậy định tiếp tục hầu hạ Trụ vương, Trụ vương nói: “Cô nói chưa đủ rõ sao? Cút hết ra ngoài!”

Hoàng phi ghi hận trong lòng, nhưng ngoài mặt đành giả vờ hoảng sợ, mang theo bốn danh tỳ nữ lui ra ngoài. Trụ vương lại nói: “Còn chờ gì nữa, Hạo Nhiên ngươi muốn bách quan trút giận hết lên người Cô mới chịu sao?”

Hạo Nhiên đành nhanh chóng bước lên, khom người duỗi tay vòng qua eo hổ của Trụ vương, cúi đầu vì thiên tử buộc hảo chân long bào đái, tay vội vội vàng vàng không ngừng, vừa thấp giọng hỏi: “Đại vương đêm qua ngủ ngon giấc không?”

Trụ vương không đáp, lại nói: “Hoàng phi từ nhỏ theo Vũ Thành vương tập thương lộng bổng, thiếu ôn nhu, ngươi không cần để ý”

“Thần tự rời chức thủ, vốn phải phạt, chỉ mong bản tử đánh nhẹ chút” Hạo Nhiên đáp, tiện tay vấn tóc cho Trụ vương, lấy thiên tử quan cài lên, lại thuận theo cổ áo đem long bào kéo thẳng, rồi xoay người bê khay tấu chương, theo sau Trụ vương bước ra khỏi Thọ Tiên cung.

Từ Thọ Tiên cung tới Cửu gian điện bất quá chỉ cách có mấy trăm bước, dọc đường Hạo Nhiên nói: “Thần biết đại vương nhất định nhịn không được tự ngủ, mặc kệ thần đứng phạt, liền tự chủ trương, trốn việc trở về Thính Trúc cư”

Trụ vương đưa lưng về phía Hạo Nhiên, khóe miệng nhếch nhếch, đang nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Khó được hôm nay tinh thần Cô hảo, thượng tảo triều, văn võ cả triều nên cảm tạ tiên gia chân khí kia của ngươi mới phải”

Mặt trời ban mai chiếu lên người một quân một thần, Hạo Nhiên giật mình, Trụ vương đưa lưng về phía hắn mỉm cười, dù trong lời nói không mang theo chút tiếu ý nào, nhưng mình lại nhất thanh nhị sở, không khỏi kinh ngạc vô cùng, lúc nào mà mình cùng Thương thiên tử lại ăn ý nhau đến mức độ này vậy?

Trụ vương thả chậm cước bộ, hỏi: “Sao vậy?” Vẫn không quay đầu lại.

Hạo Nhiên càng kinh ngạc, nói ra suy nghĩ trong lòng, Trụ vương cười nói: “Cô nói rồi, có người, trời sinh tâm thần đã bị một sợi dây vô hình gắn liền một chỗ. Cho dù cách nhau vạn dặm, chưa bao giờ gặp mặt, nhưng đến khi gặp nhau, lại cảm thấy quen thuộc bội phần, giống như tiền thế tạo nên…”

Trụ vương chợt thấy lỡ lời, chuyển hướng câu chuyện: “Văn võ toàn triều, không, thiên hạ Thành Thang, chỉ có một mình Hạo Nhiên ngươi mà thôi” Rồi lại thổn thức nói: “Trong tăm tối, vận số đã định, chỉ là phàm nhân ngu độn chúng ta không thể biết…”

Hạo Nhiên hoàn toàn không nghĩ Trụ vương lại đưa ra những lời này, đang muốn nói thêm gì đó thì đã đến cửa sau Cửu Gian điện. Chấp sự xướng nhạ, vung mộc chùy gõ lên phiến đồng*. [*xem hình minh họa bên dưới]

Mành châu mở, hoàng sa vén, bách quan tung hô vạn tuế. 

Trụ vương ngồi xuống, Hạo Nhiên lúng ta lúng túng chất tấu chương lên kim án, Hoàng Phi Hổ hướng lên phía trên quân thần nháy mắt, ý bảo Hạo Nhiên phải một tay bê, không được để xuống, tiếc rằng Hạo Nhiên lại không thấy, Trụ vương nhìn thầm buồn cười, cũng không để ý tới, khụ một tiếng, nói: “Có việc thì tấu, vô sự bãi triều”

“Thần có việc tấu!” Ngồi giữa bách quan, gián quan Mai Bá bước ra khỏi hàng.

Hạo Nhiên rốt cuộc cũng chất hảo đống thẻ tre, sau cùng còn bị trượt xuống một quyển, đành phải giả đò như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng mặt hướng xuống bách quan mới nhìn thấy Hoàng Phi Hổ ra hiệu liên tục, tay phải đặt ngang, tay trái nắm quyền, không ngừng làm động tác mài mực, mới tỉnh ngộ lại, lấy nghiên mực thỏi mực, cẩn thận mài ở góc bàn.

Mai Bá đầu tiên là dập đầu, quỳ mọp xuống đất, nâng hốt bản* nói: “Thần nghe thấy: ‘Quốc chi tương hưng, tất có điềm lành; quốc chi tương vong, tất có yêu nghiệt. Đại vương nửa tháng không thượng triều, ngày ngày ẩm yến, đêm đêm hoan ngu…” [*thẻ mà bách quan khi thượng triều cầm, ghi những gì cần bẩm báo hoặc những gì vua căn dặn]

Hạo Nhiên vừa nghe lời ấy, thiếu chút nữa đã giã thỏi mực vào tay Trụ vương, thầm nghĩ Mai Bá đây chẳng phải là tìm chết sao. Thiên tử thật vất vả mới thượng triều một lần, ngươi lại chỉ đông nói tây, không đến còn đỡ, vừa đến đã bị mắng, sáng sớm nói chút quân báo Bắc Hải, công trình kênh đào mới đúng. Cứ thế thì dù cho không có Khuynh thế nguyên nang của Đát Kỷ bên cạnh, không chừng vị thẳng tính này cũng bị Trụ vương rống cho mặt xám mày tro.

Nhưng thiết lập ra chức gián quan là có dụng ý gì? Hạo Nhiên thật không hiểu chuyện, gián quan từ lúc Thang vương tại vị đã được truyền thụ đời đời rồi, tác dụng tương tự như “Ngự sử đại phu” ở hậu thế, chuyên quản cử chỉ lạc lối của thiên tử, hành trách nhiệm chỉ bảo, lời bách quan không dám nói thì gián quan phải nói, có thể xem là người đầu tiên chọc giận thiên tử, xướng mặt đen*. [*trong hát tuồng có xướng mặt trắng và xướng mặt đen, mặt đen đóng vai ác]

Trụ vương đã sớm đoán được ngồi lên Cửu Gian điện, sự kiện đầu tiên chính là chịu Mai Bá mắng một trận, trong lòng đã có chuẩn bị, khép hai mắt lại, không hé một từ. Lại nghe gián quan nói tiếp: “Văn thái sư Bắc phạt chưa về, thiên tử hoang phế triều chính…”

Cho đến khi Mai Bá niệm “Hậu cung yêu khí nặng nề, trầm miện mỹ sắc, hại quốc hại dân” thì rốt cuộc Trụ vương không nhịn được nữa, định lên tiếng cắt ngang, Mai Bá lại lạnh lùng nói: “Mong đại vương thống tư hối cải! Hành động khi chưa muộn!” Tấu xong rồi.

Trụ vương mở long mục, thản nhiên nói: “Cô không phải đã đến rồi sao? Vị ái khanh nào còn có bản tấu nữa?” Nói vậy chính là bắt Mai Bá tiếp tục quỳ, Tỷ Can lại rời hàng nói: “Thần có bản tấu”

Tỷ Can thân là hoàng thúc, thượng triều cũng không quỳ, chỉ khom lưng nâng hốt, đứng bên cạnh Mai Bá. Trên điện chỉ có Hạo Nhiên cảm thấy được Trụ vương nộ khí cực đại, thầm cầu nguyện lão gia hỏa đừng có lại bóc vẩy ngược thiên tử nữa mới hảo, may mà Tỷ Can tấu đều là chuyện dân sinh, Trụ vương nghe nửa ngày, long nhan dần hoãn, lấy tấu chương phê duyệt đêm trước qua, một năm một mười, nói đại khái. Lại mặc bút chấm tròn, hạ vài đạo ngự chỉ, phân phát tới quan viên chủ trì. Hạo Nhiên lại thấy ánh mắt của cả triều văn võ dưới điện đều tập trung lên người mình, toàn thân lúng túng nói không ra lời, đành phải lấy thỏi mực qua, viện cớ cúi đầu, không nhìn chính diện với bách quan nữa.

Cà tới cà lui, mài đầy nguyên khay mực lớn, thậm chí tràn khỏi mép nghiên mực, đêm qua lại ngủ không đủ, uể oải dần sinh, tinh thần hoảng hốt, chợt nghe Tỷ Can cất cao giọng nói ba chữ “Hiên Viên phần”, không khỏi giật mình một cái, thỏi mực gãy “Bặt” làm hai đoạn, nửa đoạn cầm trong tay, đoạn kia chịu lực bắn lên, mang theo đốm đốm mực nước bay ngang ra ngoài, đập vào mặt Trụ vương, lưu lại vòng mắt đen, kéo dài một lằn mực.

Lập tức cả triều đua nhau ồ lên, vài người nhịn không được, phì cười tại chỗ.

Tử tội! Đây chính là tử tội! Hạo Nhiên thầm ai thán một tiếng, từ sau khi tiến cung cảm thấy vô luận làm cái gì cũng đều là chết chưa hết tội, chỉ muốn đơn giản cầm nguyên cục ngọc tỷ truyền quốc nuốt vô bụng cho xong, liều toàn thây, chấp sự cạnh điện đã luống cuống chân tay, lấy vải tơ lau chùi. Chẳng ngờ Trụ vương quát: “Hoảng hốt cái gì!” Tiện tay lấy vải tơ qua lau lau hai ba cái, nói tiếp: “Hiên Viên phần có vật gì?”

Không thấy thiên tử nộ phát trùng quan quả thực là ngoài dự đoán của bách quan, nếu đổi lại là người khác gây nên chuyện động trời này, không tru cửu tộc cũng bị kéo ra ngoài điện loạn côn đánh chết. Bách quan vừa hoảng vừa sợ, đều kinh thán bản lĩnh gây họa của Ti mặc này quả đúng là dày công toi luyện, mức độ thụ sủng cũng đạt tới tột đỉnh. 

Tỷ Can lập tức nhân cơ hội nói tiếp: “Dã hồ trong Hiên Viên phần thành đàn, hài cốt quá nhiều, lâu ngày dài tháng, sợ có hồ thành tinh, lão thần khẩn thỉnh đại vương phái binh tới tra xét”

Nghe nói Hiên Viên phần là sào huyệt của Đát Kỷ và Vương quý nhân, Tỷ Can có vẻ đã sớm sinh lòng nghi hoặc đối với Đát Kỷ, từ khi hồ yêu tiến cung, Triều Ca thường có dã hồ ẩn hiện, mỗi khi đến đêm trăng tròn, tất có hồ tinh theo cung tường rời đi. Hoàng Phi Hổ phát hiện chuyện này bèn thông báo với Tỷ Can, Tỷ Can lại phái người đi theo vết chân dã hồ, tra ra trong Hiên Viên phần có hơn trăm con hồ ly, chuyện kỳ quặc này Đát Kỷ quyết không thoát khỏi liên can, nên cố ý khải tấu lên Trụ vương.

Trụ vương nói: “Như vậy liền y theo lời hoàng thúc, Vũ Thành vương phái một đội binh tới xem thử” Hoàng Phi Hổ lĩnh dụ lệnh, bách quan không bản tấu nữa, Trụ vương nói: “Bãi triều” Thế là treo cái vòng mắt đen, xách con quỷ liều lĩnh nhà mình đi, Hoàng Phi Hổ lãnh binh đến Hiên Viên phần, muốn biết mọi chuyện thế nào, hạ hồi phân giải.

giải.

—————————————–

_ Chuông trống:



_ Hành lang dài

_ Phiến đồng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play