Ngụ trong cung điện Potala. 

Ta là Tuyết vực vương tối cao

Trôi giạt nơi đầu phố Lhasa.

Ta là tình lang tuyệt nhất thế gian.

_____Thương Ương Gia Thố

.

Hoàng hôn, nhất kỵ vượt qua dòng chảy ngang dọc, vó ngựa giẫm tung tóe bùn lầy, phi về thôn xóm phương xa.

Hạo Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, hàn độc trong cơ thể chưa tan hết, trong lúc nói chuyện vẫn còn mang vài phần run rẩy: “Đây là nơi nào?”

Trụ vương đáp: “Phía bắc Tây Kỳ”

Hạo Nhiên hít một hơi lãnh khí, ngồi thẳng người, chỉ thấy trên thảo nguyên mênh mông dựng lác đác vài thôn trang, Trụ vương đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, liền nói: “Quân Tây hầu chắc chắn sẽ chặn đường ở phía đông Kỳ Sơn, chỉ có xuôi theo hướng Tây Bắc, vòng qua Tây Kỳ mới mong thoát được”

Trong hiểm cảnh trái lại có thể cầu sinh, Hạo Nhiên đã minh bạch. Đây là đạo lý “Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất”, đang suy tính thì Trụ vương ghìm cương ngựa, quan sát thôn làng trên thảo nguyên kia, hỏi: “Hàn độc của ngươi giảm chưa?”

Hạo Nhiên “Ân” một tiếng, dần dần cảm thấy chân khí và hàn độc trong cơ thể tiêu trừ lẫn nhau, giống như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời, tuy mệt mỏi, nhưng thần trí đã vô ngại. Trụ vương trở mình hạ mã, nói: “Ngươi chờ ở đây”

Chốc lát sau thiên tử quay lại, dắt cương ngựa, hai người tiến vào thôn, tìm một thực *** ngồi xuống.

Trụ vương mặc thanh đồng giáp trụ, người đầy bùn nước, áo choàng ướt đẫm quấn trên người Hạo Nhiên, vê thành một đoàn, người trong khách *** chỉ nghĩ là võ sĩ tầm thường từ Tây Kỳ đến, cũng không hỏi nhiều.

Thiên tử giục ngựa phi nước đại cả ngày, lúc này đã mệt mỏi vô cùng. Tiện tay cởi khôi giáp quẳng trên mặt đất, miếng lót vai, miếng che cổ tay, giáp ngực rơi ầm xuống, nặng chừng bốn mươi năm mươi cân. Hạo Nhiên vừa nghe thấy, không khỏi âm thầm chậc lưỡi. Thầm nghĩ may mà Trụ vương khỏe mạnh như trâu, bằng không nếu nửa đường hôn mê, chắc mình đã bị cái bình sắt này đè bẹp.

Trụ vương nói: “Cười cái gì? Điếm gia, đem hai chén mì giống như bọn họ”

Lão bản nọ thưa vâng rồi quay lại, Hạo Nhiên đưa tay cởi băng vải quấn trên bụng Trụ vương ra, đường xá xa xôi xóc nảy đã tác động đến vết thương, vết kiếm kia mơ hồ lại rỉ máu. Lập tức nhíu mày đè dưới sườn thiên tử, kiệt lực đem chân khí chẳng còn dư bao nhiêu chuyển vào.

Trụ vương lại nói: “Tiên gia chân khí đúng là bất đồng, Cô…Ta thấy ngươi chịu một nhát kiếm kia, chưa đến nửa ngày đã gần lành rồi. Chờ đã, thôi đi, Hạo Nhiên”

Hạo Nhiên vốn mất máu quá nhiều, lúc này vừa vận chân khí, sắc mặt càng tái nhợt hơn, Trụ vương cau chặt mày, giữ tay Hạo Nhiên, nói: “Đừng làm bừa”

Lát sau *** gia bưng hai bát mì nước nghi ngút khói lại, Trụ vương mới buông bàn tay Hạo Nhiên ra, ưu sầu nói: “Ta bất quá chỉ bị thương da thịt thôi, không có gì đáng ngại, ngươi không thể…”

Hạo Nhiên cười đáp: “Hảo hảo, ngươi càng ngày càng dong dài”

Trụ vương lấy đũa, gắp một ít trong chén của mình bỏ qua chén Hạo Nhiên, lắc đầu cười nói: “Sao Cô cứ cảm thấy một ngày ngắn ngủi này, lại như quen biết đã lâu”

Hạo Nhiên cười không đáp, bôn ba đã lâu, đói rét khổ cực, hai người không thèm quan tâm đến nửa điểm nghi thái quân thần nữa, ai cũng lang thôn hổ yết, xì xụp xì xụp, ăn sạch sẽ không sót một cọng mì, ngay cả nước cũng húp đến cạn đáy, đang còn thèm thuồng thì Trụ vương lại hỏi: “Thêm bát nữa chứ?”

Hạo Nhiên thật sự chỉ ăn phần của một người thôi cũng đã thấy nhiều, nhịn xuống khó chịu, vội cười khoát tay nói: “Thôi, tiết kiệm tiền chút…”

Đột nhiên tiếu dung của hai người cứng lại trên mặt. Ai nấy đưa tay sờ hầu bao, Hạo Nhiên đầu tiên là ngượng ngùng nói: “Đại vương…Ta không mang theo tiền…”

Trụ vương thò tay móc hầu bao tùy thân, hoàn toàn không biết trong khách *** vừa nghe hai từ “Đại vương”, liền có người châu đầu ghé tai nhau.

“Đó chính là Ân Thương thiên tử mà Tây Kỳ truy tìm sao?”

“Không giống, chớ vọng động, giữ hai người đó ở lại đây, đợi ta đi truyền tin cho thủ quân Tây Kỳ…” Trong lúc nói chuyện đã có người vọt khỏi khách ***, đi tìm thủ binh thôn trấn báo tin.

Trụ vương hoàn toàn chưa phát giác, lấy hầu bao đeo bên thắt lưng ra giũ giũ, lúc này Thương triều đã dùng thanh đồng đao tệ làm tiền tệ, trong hầu bao chả phải vàng chả phải ngọc, kêu leng keng, Hạo Nhiên vội đưa tay đoạt qua, trút lên bàn, tức thời hy vọng tan biến, trong túi chỉ có một cái huyên toàn thân đen nhánh, cùng một thanh đoản kiếm kim quang lấp lánh.

Ngọc huyên hắc sắc chính là vật của Văn thái sư, quả nhiên Trụ vương cười nói: “Trước lúc xuất chinh, Văn thái sư giao cho ta. Nhưng đoản kiếm này Cô thu được từ khi nào nhỉ?”

Hạo Nhiên nghiêm mặt nói: “Đại…Cái kia, lão đại, trước mắt không nên nhớ chuyện xưa, làm sao bây giờ?”

Trụ vương đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, thiên tử xuất môn không mang tiền có thể lý giải được, dù sao cả thiên hạ cũng là nhà hắn, nhưng trong tình huống hiện giờ thì đại phiền toái rồi. Hạo Nhiên dở khóc dở cười, vô ý thức sờ soạng trong ngực, ngoại trừ bình Luyện yêu vừa mới có được thì không còn thứ gì khác, đâu thể nào cầm thượng cổ thần khí đi đền tiền hai bát mì, vì thế liếc về phía bộ giáp thanh đồng của Trụ vương.

Trụ vương hiểu ý, tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành như thế, nói: “Đáng tiếc quá, chiến giáp của Cô từ xa không chỉ…” Liền lấy miếng che cổ tay qua, gọi khách *** lão bản nói: “Miếng bảo hộ tay đồng xanh này, để đền tiền mì của hai…”

Hạo Nhiên đang buồn cười, tiếp lời: “Phụ tử bọn ta”

Trụ vương tức giận nói: “Đền tiền ăn của huynh đệ bọn ta”

Hạo Nhiên cười đến vỗ bàn, mặt *** gia kia lộ vẻ lo lắng, nói: “Khách quan, không phải tiểu nhân không chịu, nhưng trong thôn này làm gì có chỗ cầm đồ? Hơn nữa xem miếng hộ thủ này…”

Thiên tử hết cách, đành phải lấy thêm cái bảo hộ tay nữa, nói: “Hai món này cho ngươi hết, chờ nhiều lời nữa”

Hạo Nhiên mới ăn no đã bị cười đến đau bụng, không nghĩ Trụ vương ngày thường hết sức uy nghiêm cũng có lúc mất mặt như vậy, nhất quốc chi quân mà lại tranh tới cãi lui với một khách *** lão bản, thực sự khó coi, chợt nhớ ra Hồ Hỉ Mị được bình Luyện yêu đã lâu, hình như bình đó có khả năng hấp thu vạn vật, chẳng biết Lolita có giấu vật gì đáng giá trong bình hay không?

Hạo Nhiên vội lấy bình Luyện yêu ra, dốc đáy bình, giũ giũ xuống, hy vọng có thể “Leng keng” một tiếng giũ ra vật lấp lánh ánh vàng nào đó, hay vài đồng bạc cũng được.

Chuyện bên này còn chưa xong thì ngoài khách *** lại ầm ĩ lên, chỉ nghe ngựa hí vang, đao binh giao hưởng, tiếng người huyên náo, mơ hồ có người quát: “Đừng để bọn hắn chạy thoát!”

Trụ vương không nói hai lời, một chưởng đẩy mép bàn, đem bàn gỗ cùng khách *** lão bản nọ đẩy bay thẳng ra ngoài, một tay bắt lấy khôi giáp, tay kia lộ ra đoản chủy*, chắn trước người Hạo Nhiên, trầm giọng quát: “Đi mau!” [*dao găm]

“A?” Hạo Nhiên quay đầu qua, chỉ thấy mấy chục binh sĩ Tây Kỳ, mỗi người cầm trường kích chiến đao trong tay ùn ùn chen vào không dứt từ ngoài cửa khách ***, Hạo Nhiên vẫn chưa hồi thần, trên tay còn cầm Bình Luyện yêu, miệng bình trút xuống.

Ba, hai, một.

Đông Hoàng chuông đổ một con Quỳ xà từ trong bình Luyện yêu ra.

.

.

Vương cung Triều Ca 。Cửu Gian điện.

Kim tượng cửu trảo chân long huy hoàng, nhưng trên long ỷ lại có một tên thấp lùn đang ngồi, hai chân tên lùn quơ tới quơ lui ngoài ghế dựa, như đăm chiêu mà nhìn về phía chân trời u ám ngoài điện Cửu Gian.

Tên lùn hít hít mũi, ngửi thấy mùi nữ nhân. Một lát sau, nữ nhân từ sau cột chuyển ra, liếc nhìn Thân Công Báo cười dài.

Nhất quốc chi hậu khoác Khuynh thế nguyên nang, u hương mãn điện, biếng nhác vô cùng, ngáp một cái nói: “Lá gan ngươi thật không nhỏ”

Thân Công Báo cười nói: “Ta bất quá hiếu kỳ thôi, long ỷ này thoải mái thế nào?”

Đát Kỷ đưa mắt nhìn, trên Cửu Gian điện trống vắng, Trụ vương thân chinh, ngoài ngọ môn ngay cả ngự lâm quân cũng chẳng thấy một người, lại nói: “Thoải mái thế nào?”

Thân Công Báo thu liễm tiếu dung, nghiêm giọng nói: “Như giẫm trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ” Lập tức đứng lên, đỡ thẳng mũ nhọn, đi tới tiền điện quay đầu nhìn lại, “Ngay cả chính Ân Thụ Đức, cũng ngồi không dễ chịu”

Đát Kỷ lại hỏi: “Bách quan nghỉ cả rồi à?”

“Không nghỉ, chẳng lẽ chờ triều bái hồ ly nương nương ngươi?” Thân Công Báo trêu chọc.

Đát Kỷ lại ngáp một cái, dịu dàng cười nói: “Nếu đã nghỉ, vậy nô tỳ cũng về thăm nhà đây. Đợi tới khi Văn Trọng bình phản loạn trở lại, quốc sư ngươi liệu mà xin khoan hồng, trận chiến Kỳ Sơn, hao binh tổn tướng không nói, ngay cả thiên tử cũng mất tích”

Thân Công Báo tiếp lời: “Đường đường chính chính đối chiến, ta chả phải đối thủ của Văn Trọng, giở chút ám chiêu thì may ra mới có cửa”

Đát Kỷ bật cười: “Hai ngươi đều dưới trướng giáo chủ, cùng hang ổ mà còn đấu thành một đoàn. Thôi được, vậy chuyện trong triều thỉnh quốc sư phí tâm vậy, lúc này ta về nhà, không chừng còn có thể cứu giá”

Sau khi Đát Kỷ đi rồi, Thân Công Báo mới hướng về đại điện trống không kia cười mỉa: “Dưới trướng giáo chủ? Suy nghĩ của Văn Trọng và lão bất tử quá đơn giản rồi”

.

Quỳ xà đầu to như ngọn núi nhỏ xuất hiện chân thân, đuôi vỗ xuống, khách *** lập tức sập thành một đống gạch ngói vụn, Hạo Nhiên nổ đom đóm mắt, không nói hai lời bị kéo lên lưng ngựa. Lại phi nhanh một trận, vứt tiếng la khóc, tiếng ngói rớt lại sau lưng, chạy khỏi thôn trang. Thoáng liếc nhìn, liền thấy ngoài thôn đang dán một bức họa của thiên tử.

“Cô đã sớm biết Hỉ Mị kia chính là cái sao gây họa…”

“Có chân dung của ngươi kìa” Hạo Nhiên nhịn không được chỉ.

Trụ vương cũng không quay đầu, lập tức xóc nảy, một tay ôm chặt Hạo Nhiên, cười nói: “Lần sau xuất môn phải mang Cao Hữu Càn theo”

Hạo Nhiên đầu tiên là ngẩn người, sau mới cười ầm lên: “Cao Hữu Càn đã không biết sống chết, có nhiều tiền tới đâu cũng vô dụng…”

Chiến mã chạy về phía tà dương, Hạo Nhiên thắc mắc: “Hướng Tây?”

Trụ vương “Ân” một tiếng, giải thích: “Vừa rồi Tây Kỳ tiếp được tin báo ở phía Đông Nam thôn trấn kia, nhất định sẽ phái quan dẫn đầu tới, men theo phía Đông đuổi bắt Cô, cho nên đi Tây Bắc sẽ khó đụng mặt”

Nhưng một đường hướng Tây Bắc như vậy, chỉ biết cách Triều Ca càng lúc càng xa, bao giờ mới có thể trở về đô thành?

Trụ vương như đoán được tâm ý Hạo Nhiên, lại nói: “Tới nơi an toàn rồi, tiếp tục xuôi theo hướng Bắc vòng qua hướng Đông, chỉ cần tới được lãnh địa Tô Hộ cha của Vương hậu là thoát thân”

Thái dương đã lặn phía cuối đồng hoang, tử quang thu lại trên đường chân trời, sao Bắc cực hiện ra rực rỡ, ven đường cỏ dại thưa thớt, rời nơi người ở, tiến vào đại mạc bao la.

Phía đông sa mạc, một vầng minh nguyệt chầm chậm lên cao, Trụ vương nhặt vài nhánh cây khô, tìm một bờ sông nhỏ, nhóm một đống lửa tại nơi khuất gió trên sa mạc.

Trên bầu trời xa xa như có một hòn đảo nổi khổng lồ, sừng sững trong bóng tối, lại tựa đám mây, mông mông lung lung, nhìn không chân thực.

Hạo Nhiên đi tới bờ sông, khom lưng thấm ướt áo choàng trong tay, khi đứng dậy ngẩng đầu nhìn một hồi, hỏi: “Kia là gì thế?”

Trụ vương từ tốn nói: “Đó chính là tiên gia chính thống, nơi tụ tập của một đám danh môn chính phái”

Hạo Nhiên thất thanh nói: “Côn Lôn sơn? Chúng ta tới phía dưới Côn Lôn sơn rồi?”

Trụ vương cười: “Sợ hả?”

Trở mặt với Khương Tử Nha, lúc này lại đứng dưới sào huyệt của Xiển giáo, Hạo Nhiên đoán rằng thân là Đông Hoàng chuông, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không làm gì được mình, nhưng thiên tử là người đầu tiên Xiển giáo muốn tróc nã. Không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Trụ vương nghiêm mặt nói: “Khi đến đường cùng, nơi này chính là chỗ an toàn nhất, Cô qua lại ngay dưới mí mắt bọn chúng, không người nào có thể phát hiện”

Sự gan dạ này khiến Hạo Nhiên nhất thời không thốt nên lời, đành phải trầm mặc, xoay người trở về bên cạnh đống lửa. Tóc Trụ vương đen đặc, hơi ngắn, chưa chấm vai, Hạo Nhiên cởi dây thừng mảnh trên tóc Trụ vương ra, lấy vải ướt cẩn thận chà lau. Rồi chùi sạch bùn đất trên cổ thiên tử, thuận theo bả vai một đường lau xuống.

Trụ vương đứng dậy, tháo yêu giáp, cởi bỏ chiến ngoa, hoàn toàn không chừa một mảnh, Hạo Nhiên tâm thần nhộn nhạo, cưỡng ép mình thu liễm, vì thiên tử tỉ mỉ lau sạch toàn thân, vết kiếm thương trên ***g ngực thiên tử đã khép lại, chỉ còn một vệt đỏ nhàn nhạt.

Đống lửa đã cháy hết, lụi tàn, Trụ vương xích thân lõa thể đứng dưới ánh trăng, ngân huy lưu chuyển. Trên sa mạc chỉ còn ánh trăng khắp trời, cùng tiếng gió nhè nhẹ, Trụ vương lấy cái huyên Văn Trọng tặng ra, thử thử, thổi lên một khúc, cũng là Nguyệt tiền thương kia. Lúc này nghe lại, so với ở rừng trúc càng thêm uyển chuyển, ôn nhu.

Hạo Nhiên đang nghe đến xúc động thì trong lòng chợt đau thương, trước Bích Du cung, tọa hạ Thông Thiên giáo chủ, câu “Đã là như thế, giang sơn xã tắc này, tùy tổ sư xử trí” kia, tựa như văng vẳng bên tai. Lập tức giang hai tay vòng qua eo Trụ vương, tựa đầu lên vai thiên tử.

Hồi lâu sau, khúc ngừng. Hô hấp thiên tử loạn nhịp trên trán, lúc ngẩng đầu thì chỉ thấy Trụ vương ngưng thần nhìn mình, nhãn thần mê ly, duỗi ngón tay, xoa nhẹ mày Hạo Nhiên, khẽ nói: “Hạo Nhiên, dường như Cô đang nhớ lại chuyện gì”

Hạo Nhiên nhẹ giọng đáp: “Thần không dám, thần không dám liếc nhìn Bá Ấp Khảo kia nữa”

Lập tức thân thể Trụ vương chấn động, đó chính là câu nói sau cùng của hai người trong ngự hoa viên vào nửa năm trước, sau đó Hạo Nhiên bị thiên lôi giáng, chân thân bị Tam Thanh mang đi, một nụ hôn đã gần cả thế hệ.

Lòng thiên tử rung động, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Hạo Nhiên, đôi môi ấy đạm mạc, mà lại kiên định. Hạo Nhiên đưa cánh tay vòng qua cổ Trụ vương, say mê hôn lên.

Trong khoảnh khắc hai người tình nồng khó nén, hô hấp dồn dập, đang quấn lấy nhau thì lại nghe sa mạc xa xa loáng thoáng truyền tới giọng trêu tức của một nam nhân.

“Cho dù là linh vật thiên địa biến thành, nhưng làm chuyện này ngay dưới chân Côn Lôn sơn cũng không thỏa đáng lắm đâu”

đâu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play