Một lát sau, thư ký gọi lại, nói hai ngày nay, các khoản mục vẫn bình thường, khoản vay của ngân hàng cơ bản cũng đúng hạn.
Nhưng trong lòng Thường Thanh trước sau vẫn giống như treo 15 cái thùng — bất ổn. Chuyện cần cẩu sớm đã bị vứt lên chín tầng mây, sau khi đi vài vòng trong phòng khách, rồi đề lại mấy giám đốc, Thường Thanh ngồi máy bay suốt đêm về nhà.
Lúc xuống máy bay, trời đã dần sáng, Thường Thanh đi ô tô tới trước nhà thị trưởng Bạch.
Trải qua mấy tiếng tàu xe mệt mỏi, lão Thường dần bình tĩnh lại, và không khỏi cười tự giễu, giờ mình về thì sao chứ? Trước kia còn chưa thấy qua loại sóng gió nào? Việc làm ăn luôn chứa đầy rủi ro, như chơi một trò chơi cảm giác mạnh. Nhưng phát hiện việc này liên quan đến Bạch Uy, anh ta lại như bò bị lửa cháy tới mông, liều lĩnh xông về phía trước.
Gần đến cửa nhà người ta, anh ta mới nghĩ tới, nên nói gì?
Vì sao cậu cùng nghe nhạc giao hưởng với tài xế của Lâm Vãn? Có phải cậu cấu kết với Lâm Vãn hại tôi không? Sao cần cẩu mịa nó lại bị Lâm Vãn lấy đi khéo như vậy? Mấy vấn đề này, người thông minh cũng không thể hỏi hết được.
Phải bắt tận tay, day tận mặt.
Chỉ cần giữ không cho móng vuốt của hai tên trộm Lâm Vãn và Bạch Uy kéo cùng lúc, lão Thường này chỉ có thể rụt mình trong mai rùa, giả bộ chả biết gì.
Ngay khi Thường Thanh quay đầu xe định rời đi thì cửa biệt thự lại mở ra.
Người đi ra chính là Bạch Uy đang mặc một bộ đồ thể thao.
Tên này vừa nhìn đã biết mới chui từ ổ chăn ra, tóc còn hơi xù lên, người thì đi uể oải ra cửa. Xe Thường Thanh rất bắt mắt nên chỉ cần liếc cái là Bạch Uy nhận ra xe chủ tịch Thường, y kinh ngạc mở to hai mắt.
Bạch Uy là người rất kiêu ngạo, tuy trẻ tuổi nhưng tràn đầy khí chất. Dáng vẻ tài trí hơn người luôn khiến người không quen y thấy phản cảm. Nhưng lúc này, vẻ kinh ngạc của y lại làm nhạt bớt sự kiêu ngạo kia, cho người ta cảm giác hơi ngây thơ.
Thường Thanh hạ cửa sổ xuống, nặn ra một nụ cười; “Sao dậy sớm vậy?”
“Cha tôi bảo gần đây tôi sống sa đoạ quá, nên bảo tôi sáng sớm dậy luyện tập… Sao anh về nhanh thế?”
Thường Thanh không đáp lời, chỉ mở cửa xe nói: “Đi, tôi đưa cậu đi ăn sáng!”
Bạch Uy quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt một chút, không thấy có bóng người liền lên xe.
Cháo trứng muối thịt nạc của quán Vinh Ký đầy đủ nguyên liệu, lại vừa lửa cho nên lão Thường hay dẫn tiểu Bạch đến đây ăn cháo. Sau khi nồi cháo toả hương thơm ngát được bưng lên, Bạch Uy cầm thìa gỗ múc một miếng ăn.
Có thể là cảm thấy trứng muối trong bát mình chả đủ ăn, y lại thò tay lấy một ít trong bát Thường Thanh, bỏ vào miệng mình, chẳng chút xấu hổ.
Chủ tịch Thường luôn bảo vệ thức ăn của mình, hôm nay lại ngẩn đó tuỳ ý Bạch Uy cầm thìa khuấy tới khuấy lui.
Bạch thiếu gia ăn một lúc, cuối cùng cũng phát hiện Thường Thanh không tập trung.
“Nè nè, nghĩ cái gì đó? Sắp đút cháo vào mũi rồi kia!” Bạch Uy kéo lão Thường.
“Hả? À, không có gì. Tôi đang nghĩ nên lấy cần cẩu từ đâu! Đúng rồi, cậu đoán xem là tên nào nẫng cần cẩu?”
Bạch Uy khuấy cháo, nâng mắt thoáng liếc Thường Thanh, phát hiện anh ta đang dùng ánh mắt khác thường cẩn thận đánh giá mình, y liền bỏ thìa xuống hỏi “Ai?”
“Lâm Vãn.”
Bạch Uy nhíu mày, như cười như không nói: “Không phải hắn ngắm trúng anh chứ, lúc nào cũng làm khó anh.”
“Đi chết đi! Đúng rồi, tài xế của họ Lâm kia nhìn cũng quen mắt lắm, cậu gặp chưa?”
“Tài xế? Không ấn tượng, Hay là bà con xa của anh?”
Thường Thanh cười cười, bưng bát húp một ngụm cháo đã chả còn mấy miếng trứng muối.
Nuốt cháo ấm vào bụng, mà lại khiến lòng lạnh run, cả hồi lâu cũng không bình thường trở lại được.
Giờ Thường Thanh càng lúc càng cảm thấy con người thật không bằng chó lợn!
Cùng là bị người khác thịt, lợn còn kêu được một hồi mới thè lưỡi đi đầu thai. Nhưng con người, trước khi bị giết lại cố sức nghĩ xem: rốt cuộc dao này tới từ đâu?
—
Mấy ngày nay, chủ tịch Thường không làm gì khác, chỉ ra sức tập hợp nhân viên kiểm tra sổ sách, đặc biệt là mấy khoản gần đây.
Cuối cùng, mấy giám đốc mệt đứt hơi cũng chả tìm được nguyên nhân.
Bạch Uy gọi vài cuộc, đều bị Thường Thanh trả lời qua loa. Giờ anh ta không muốn thấy Bạch Uy, anh ta sợ mình sẽ không nhịn được đặt Bạch Uy lên bàn làm việc, lấy dao rọc giấy chém y thành tám mảnh.
Hiện tại, trong đầu chủ tịch Thường toàn là suy nghĩ bạo lực, anh ta hơi tiếc nuối: nếu mình là xã hội đen thì ngon rồi, lấy bàn thiêu dán lên ngực Bạch Uy nướng thịt, tiện thể hỏi y luôn, rốt cuộc y có quan hệ gì với họ Lâm?
Nhưng rất nhanh sau đó, Thường Thanh không cần phiền não nữa.
Tiểu đao nói đến là đến.
Cấp trên gửi văn kiện xuống, truyền đạt tư tưởng chính của lãnh đạo: theo thảo luận của các bộ ngành liên quan, nhà ga vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu.
Thường Thanh nghe tin này xong, cười đến quặn bụng. Hoá ra đây mới là cái chờ ông!
Bạch — Uy, mi thật đủ tàn nhẫn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT