Thường Thanh dán mắt vào nhìn kỹ. Đờ! Cắm sừng bố à! Anh ta thấy Trì Dã đang dang rộng chân, ngửa đầu ra phía sau, giống như đang giãy giụa, lại giống như không có sức lực.

Mà cái tên chôn đầu vào quần cậu, nhìn thế nào cũng giống Bạch Uy. Thường Thanh có thể để cho hai người bọn họ thoải mái thế này ư? Anh ta đang muốn đẩy mạnh cửa phá vỡ gian tình thì thấy Trì Dã đẩy Bạch Uy ra.

“Đủ rồi! Anh muốn chứng minh cái gì?” Giọng Trì Dã lộ ra tuyệt vọng.

Thường Thanh thấy rõ, vật giữa hai chân Trì Dã dính nước bọt lấp lánh, xem ra đã ở trong miệng Bạch Uy khá lâu, nhưng nó vẫn mềm oặt.

Tiếng Bạch Uy phun ra từ kẽ răng: “Bao lâu rồi?”

Trì Dã không đáp, chỉ cúi đầu mặc quần, có thể thấy bàn tay thắt thắt lưng không ngừng run rẩy, tiếp đó, một giọt nước lớn rơi xuống.

Thường Thanh bỗng nhớ đến, lúc tiểu công tử ở trên giường anh ta chưa từng có cao trào. Vừa bắt đầu dùng sức khiêu khích, còn có thể cương, sau đó hoàn toàn không có phản ứng. Nhất thời, cảm giác khó chịu là lạ dâng lên trong lòng.

“Hắn ta làm gì em? Nói đi!” Trong phòng học vắng vẻ, tiếng Bạch đại thiếu vang vọng.

Trì Dã rốt cuộc cũng ngẩng đầu: “Anh đừng hỏi, em giờ… rất ghét việc này… Chúng ta chia tay đi.”

Trong phòng học bắt đầu vang lên tiếng gào thét. Thường Thanh len lén rời khỏi.

Anh ta đã tiêu hoá được nội dung vừa nghe.

Trì Dã bị liệt dương, hình như bởi vì anh ta. Trì Dã muốn tách khỏi họ Bạch, cũng vì anh ta.

Điều này không ổn chút nào!

Tựu lại là công phu trên giường của lão Thường ta không ra sao ư?

Sự sỉ nhục vì năng lực của bản thân bị phủ định đè bẹp niềm vui khi nghe được hai người chia tay.

Thường Thanh thở phì phì đi ra khỏi trường, đụng mặt Trương Hiểu Vận đi ăn về anh ta cũng không có lòng dạ ứng phó, chỉ tìm một cái cớ rồi về công ty.

Đi vào văn phòng, chủ tịch Thường bật máy tính, tìm kiếm cẩn thận nguyên nhân gây ra bệnh liệt dương. Nghiên cứu nửa buổi liền phát hiện ra nhân tô tâm lý chiếm phần lớn.

Cả ngày hôm nay, đồng chí Thường đều lặn ngụp trên mạng, lúc mấy nữ thư ký vào phòng đưa tài liệu đã vô ý nhìn thấy trang web. Trong lòng các cô liền thấy xót thương thay cô Trương, vất vả lắm mới kiếm được một kẻ có tiền đi, không ngờ lại súng mềm, vậy cuộc sống sau khi cưới sẽ thế nào đây?

Nhưng chủ tịch Thường thì càng ngày càng tức giận. Bây giờ, ngay cả nữ cũng có thể biến thành nam, bệnh liệt dương là cái heo gì chứ! Xài viagra là xong hết!

Ưu điểm lớn nhất của chủ tịch Thường chính là dám làm! Trong mắt không bao giờ có chuyện sầu lo. Về phần nỗi đau trong lòng tiểu Dã công tử, anh ta chưa trải qua nên cũng lười suy nghĩ.

Lục tấm ảnh trong ngăn kéo ra, Thường Thanh thích ý nhìn, còn ngâm nga điệu dân ca “Tình yêu của người kéo thuyền”(1) nữa.

Trên bức ảnh là tiểu Dã còn đang học cấp 3, cậu mặc đồng phục ngồi trên cỏ, mỉm cười ngọt ngào nhìn ống kính.

Có điều chẳng tới vài ngày, Thường Thanh đã không cười nổi.

Một người tuỳ tiện xông vào văn phòng, Thường Thanh liếc y cái liền thấy đau mắt. Nhưng mà vẫn phải đắp cái mặt tươi cười lên: “Ngọn gió nào đưa Bạch công tử cậu tới đây?”

Bạch Uy không trừng mắt mà cũng học theo anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lần trước chúng ta ầm ĩ cũng chả vui vẻ gì, cha tôi vẫn bảo tôi tự mình tới xin lỗi anh. Hôm nay vừa lúc đi ngang qua, tôi liền lên gặp.”

Thường Thanh hơi mơ hồ, không hiểu y đang tính cái gì, bèn thầm bảo bản thân cẩn thận: “Khụ! Chuyện mất mặt ấy tôi đã quên từ lâu rồi. Nhưng cậu còn có lòng đi một chuyến thì, nào, đúng giữa trưa, tôi mời cậu ăn.”

Kỳ thực đây cũng chỉ là lời khách sáo, lúc nói mông chủ tịch Thường vẫn dán trên ghế, hai chân bắt chéo không nhúc nhích.

Nhưng Bạch công tử lại không khách khí: “Được, từ khi về vẫn chưa nghiêm túc cải thiện, không cần tốn kém đâu, đến nhà hàng đi!”

Thường Thanh cười đồng ý, trong lòng lại thầm mắng: nhãi con, chạy tới đây tống tiền bố à!

Giữa trưa là lúc người ta đi ăn nhiều nhất. Thường Thanh chọn một bàn, sau khi đồ ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn.

Lúc ăn cơm, Bạch Uy hơi nhíu mày.

Một người hiện có thân phận và địa vị cao, nhưng một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt lại bán đứng xuất thân của anh ta.

Ví dụ như chủ tịch Thường giàu có một phương này. Tuy giờ thường ăn sơn hào hải vị, nhưng thói xấu thích nhai nhồm nhoàm khi ăn cơm của anh ta thì không thể nào sửa được. Càng thích ăn thứ gì thì tiếng nhồm nhoàm của anh ta lại càng lớn. Bình thường bạn hàng sẽ không nói thẳng tướng ăn của ông chủ Thường, có điều Thường Thanh cũng thấy chả có gì đáng ngại cả, cũng chẳng phải đàn bà, ăn nho nhã làm cái gì!

Nhưng chút nhíu mày của Bạch công tử lại khiến anh ta chú ý tới.

Tuy Bạch Uy khiến người ta rất phiền nhưng cách ăn của y lại đẹp như Trì tiểu công tử. Khi nhai không lộ răng, bưng bát cầm đũa rất tự nhiên, trang nhã. Thường Thanh vẫn thích nhìn Trì Dã ăn, giờ anh ta đã hiểu vì sao, chính là bởi sự tao nhã toát ra từ tận xương tuỷ này.

Chủ tịch Thường bất giác dừng tiếng nhai lại, nuốt xuống một ít. Khi Bạch Uy như cười như không quẳng cho anh ta một ánh mắt khinh thường thì Thường Thanh mới chợt nhận ra mình ngây người trước mặt thằng nhãi này.

Bạch Uy nhìn chủ tịch Thường thẹn quá hoá giận nhai mạnh vài cái xong mới mở miệng: “Dạo này tôi đang tìm việc, tiếc là vẫn chưa tìm được chỗ hợp ý, công ty anh lớn vậy, chẳng biết có thiếu vị trí nào không?”

Con trai thị trưởng không tìm được việc, nghe nực cười như ‘chị Cảng’(2) không tìm được tình nhân ý.

Xem ra họ Bạch này muốn chen vào bên cạnh mình đây. Bạch công tử người ta nhẹ nhàng chứ anh ta thì không nể mặt đâu.

“Khụ, giờ xí nghiệp làm ăn không tốt lắm, cái gì cũng tinh giảm hết. Cơ sở của công ty tôi cũng thiếu người, nhưng để cậu vào đấy làm thì phí hoài nhân tài quá!”

Bạch Uy không chớp mắt đáp: “Được mà, không thì tôi sẽ bắt đầu ở cơ sở, anh xem xem, ngày mai tôi đi làm được không?”

Chủ tịch Thường vui vẻ: “Hoan nghênh, rất hoan nghênh, 7 giờ ngày mai đến điểm danh!”

Sau đó Thường Thanh gọi cho thị trưởng Bạch, vô cùng bất đắc dĩ nói với ông ta rằng, con ông ta không nên đến cơ sở để trải nghiệm cuộc sống, nhưng anh ta lại không khuyên được.

Thị trưởng nói, không sao đâu, nó muốn thì cứ để nó làm, đứa nhỏ này từ bé đã kỳ lạ vậy rồi, thích bày trò linh tinh.

Thường Thanh nghĩ thầm, tiêm dự phòng rồi, còn chần chừ gì nữa? Ngược đãi y thôi!

.

(1) “Tình yêu của người kéo thuyền” là một ca khúc thịnh hành những năm 90 của thế kỷ 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play