Tay của Doãn Mạch lại chặt một chút, giống như so với nghe được tên Tả Xuyên Trạch còn khiến anh kinh ngạc, “Ông ta còn sống?”
“Thật đáng tiếc, còn sống.”
Hắc Yến, một người đối y học vô cùng cuồng nhiệt, biến thái thích dùng người sống làm thí nghiệm, người chết ở trên bàn mổ của ông đúng thật vô số kể. Trong ý niệm của ông ta là có thể đi qua gien cải tạo cùng dụng cụ khoa học sáng tạo ra cá thể hoàn toàn mới, cơ năng cá thể có khả năng trải qua không ngừng điều chỉnh thử tới cải tạo, thậm chí có thể vượt qua loại có khả năng thừa nhận cực hạn của người bình thường, cũng nói chính là người nhân tạo.
Lòng của Doãn Mạch run lên bần bật, “Vậy em ấy là Hắc Yến …”
“Ừ,” Trác Viêm biết anh muốn hỏi gì liền lên tiếng, “Cậu ta và Tả Xuyên Trạch như nhau, đều là người Hắc Yến chế tạo, cơ năng thân thể rất tốt, kháng thuốc rất tốt, điểm ấy tin tưởng anh rõ ràng.”
Con ngươi Doãn Mạch trầm sâu xuống, lại cùng hắn hàn huyên vài câu mới chấm dứt. Anh giương mắt nhìn lên, Tả An Tuấn nhu thuận nằm ở trên giường, cơ thể rơi vào thật sâu trong nệm mềm mại, cuộn lông mi cong thoả đáng rũ ở mí mắt, an tĩnh mà mỏng manh. Anh cũng không có đem đèn đầu giường mở, chỉ là đem rèm cửa số kéo ra chút, sắp tới trăng tròn, ánh sáng yên tĩnh chậm rãi đổ xuống tiến vào, đem bên trong phủ vào một tầng màu xám bạc, càng thêm làm nền cho vẻ mặt ngủ say dáng người thật tốt.
—— Mạch, tôi … Không phải quái vật.
Ừ, em không phải quái vật. Doãn Mạch thu điện thoại, chậm rãi quay trở về, anh bước chân rất ổn, biểu tình cũng là thản nhiên trước sau như một, nhưng ánh sáng đáy mắt này, kiên định đến gần như bén nhọn.
Tả Xuyên Trạch cũng được, Hắc Yến cũng tốt, tôi cũng mặc kệ các người là ai, dù sao tôi chắc chắn phải có em ấy, các người nếu là muốn đem em ấy xách trở về thì trước phải qua cửa ai của tôi đây!
Anh xoay người lên giường, đem người nọ kéo qua ôm vào trong lòng, hơi thở quen thuộc tới gần, Tả An Tuấn theo bản năng cũng hướng bên kia rụt một cái, ánh sáng trong con ngươi Doãn Mạch mở một chút, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, nhịn không được đưa tay bóp bóp, khiến mặt của cậu biến thành dáng vẻ buồn cười, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, em thế nào dù sao cũng gây phiền phức cho tôi.
Tả An Tuấn ngủ một giấc này rất sâu, chờ cậu khi tỉnh lại bên người từ lâu không có bóng dáng của Doãn Mạch, cậu nhìn xung quanh một chút, tiếp đó thoả mãn vươn người một cái, rời giường mặc quần áo, rất nhanh từ trên lầu đi xuống. Doãn Mạch lúc này đang ở trên ghế sa lon xem báo, cậu cười giơ giơ móng vuốt, “Mạch, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Doãn Mạch buông báo giương mắt nhìn cậu, “Điểm tâm ở ăn nhà ăn hay là đi bên Mạnh Tuyên ăn?”
Tả An Tuấn đang uống nước, nghe vậy có chút sửng sốt nhìn anh, Doãn Mạch nhận thấy được ánh mắt của cậu, biết rõ còn hỏi, “Làm sao vậy?”
“Mạch, anh mới vừa nói ‘nhà’.” Tả An Tuấn vẫn là chưa hoàn hồn.
Doãn Mạch không thèm để ý ừ một tiếng, “Có gì sai sao?”
“Không có,” Tả An Tuấn gãi gãi đầu, cười đến đặc biệt ngốc, “Chính là cảm thấy có chút kỳ lạ.” Cậu nhớ lần trước chữ này chính là từ trong miệng Tang Minh Triệt nghe được.
“Nghe nhiều một chút thì được rồi.” Doãn Mạch lạnh nhạt nói, nhìn dáng vẻ ngốc của cậu lại nghĩ tới chuyện biết hôm qua, không khỏi trận đau lòng, hai người chưa có một người là người bình thường, ngay cả loại tình cảm cơ bản của con người cũng không có, hiển nhiên không thể khiến người ta sản sinh cảm giác “nhà”, mà người này lại cùng hai người kia cùng một chỗ sinh sống vài chục năm.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết người này đang suy nghĩ gì, mà là cười khúc khích gật đầu, trả lời vấn đề trước, “Đi Tuyên nơi đó ăn đi.”
Cảm tình vừa rồi là lời nói vô ích, người này cảm thấy ăn quan trọng hơn, cản bản cũng không thể trông cậy vào cậu có một ngày cảm tình. Biểu cảm Doãn Mạch mảy may không đổi, bình tĩnh nói, “Cậu ta đoán chừng không dậy nổi.”
“A?” Tả An Tuấn nghi hoặc nhìn anh, “Vì sao a?”
“Em cũng biết Hiên Viên Ngạo đã trở về, cho nên …” Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch mang theo một chút ý cười, “Hiểu không?”
Tả An Tuấn nhìn ý cười nơi đáy mắt anh, chợt nhớ tới tình huống bản thân sáng sớm hôm qua, mặt nhỏ đỏ lên, gật đầu khô cứng, “… Vậy hay là ở nhà ăn đi.”
Ừm, câu nói sau cùng kia không ngờ khiến Doãn Mạch rất hài lòng, liền đứng dậy đi phòng bếp, tâm tình còn không tệ hỏi một câu, “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
“A, tôi muốn uống cháo nhỏ, còn có …” Tả An Tuấn cũng theo vào, cùng vô số sáng sớm trước đây như nhau, nhàn nhã đi chơi mà đơn giản vượt qua.
Cậu ngày hôm nay có một ngày nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu chụp quảng cáo và đuổi thông báo, còn nhận một phim mới, chẳng qua phim mới phải đến một tháng sau mới quay phim, mà sau phim mới sẽ chuẩn bị thu album mới và chụp hình. Danh tiếng hiện nay của cậu trở nên lớn hơn, tỷ lệ được phép ra cửa cũng liền nhỏ dần lại, chỉ có thể vẻ mặt không tình nguyện chán ngắt làm ổ, chẳng qua cũng may buổi trưa có thể được ăn cơm Mạnh Tuyên làm, cậu cảm thấy vẫn là rất đáng giá.
Hiên Viên Ngạo ngày hôm qua đem Mạnh Tuyên ăn tương đối thoải mái, tâm tình thật tốt, chẳng qua việc này cũng không đại biểu hắn có thể khoan dung vợ nhà mình cùng người khác cười cười nói nói, hơn nữa vẫn là dưới con mắt của hắn, thế nhưng vợ nhà hắn còn chưa nguôi giận, hắn không thể bước vào phòng bếp nửa bước, cho nên lúc này hắn chỉ có thể ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt khó chịu nhìn hai người hoà hợp ở chung trong nhà bếp, còn phải thời khắc lúc vợ nhà hắn thỉnh thoảng nhìn tới trong nháy mắt quay về nụ cười mỉm chết người, giống như hắn vẫn là chuyên dùng biểu cảm này thâm tình nhìn vào y chăm chú.
Nhưng cho dù như vậy vẻ mặt vợ nhà hắn nhìn hắn cũng vẫn không có thay đổi, một chút ý nghĩ cảm động cũng không có, hắn nghĩ cái đó cùng khoé mắt xanh tím của hắn có quan hệ rất lớn, bởi vì điều này làm cho mỉm cười của hắn giảm bớt nhiều, mặc dù đây cũng là kiệt tác của vợ nhà hắn.
Hắn nhìn một lát, mảy may không chút coi người sống ngồi trước mặt hắn ra gì, Doãn Mạch tự nhiên cũng không quản hắn, tự mình xem báo, thẳng đến cơm nước bưng lên bàn Tả An Tuấn vẻ mặt hạnh phúc vùi đầu mà ăn thì, hai người này mới liếc mắt nhìn nhau.
Con ngươi cuồng dã của Hiên Viên Ngạo tràn đầy khó chịu, vợ nhà hắn làm cơm đương nhiên chỉ có thể cho hắn ăn, dựa vào cái gì phải cùng tên ngốc này chia sẻ, hắn mắt liếc nhìn Doãn Mạch, ý kia rất rõ ràng, anh không phải sẽ làm cơm sao? Cậu ta thế nào còn chạy qua bên này? Anh cũng quá vô dụng!
Doãn Mạch lúc này đương nhiên cũng rất không thoải mái, trình độ ỷ lại của Tả An Tuấn đối Mạnh Tuyên vẫn là tâm bệnh của anh, hiện giờ thấy Hiên Viên Ngạo tới vốn cho là Mạnh Tuyên rốt cuộc có người quản, hai người này cơ hội chung đụng sẽ thay đổi ít đi, ai ngờ vẫn là giống như trước đây, anh cũng đi nhìn Hiên Viên Ngạo, ý nơi đáy mắt cũng rất rõ ràng, vợ của mình không quản được còn quản tôi?
Hai tầm mắt của hai người này gặp gỡ trên không, đồng thời híp lại, một cuồng dã một lạnh băng, bầu không khí trên bàn ăn thay đổi. Mạnh Tuyên giương mắt quét một chút, cũng không để ý tới, cúi đầu ưu nhã ăn. Mà thức ăn ngon trước mặt, Tả An Tuấn ngoại trừ sát khí ngoài ra gì đó là gì đều mặc kệ, tự nhiên cũng hết sức chuyên chú ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút.
Hai người còn lại tiếp tục đối diện, sau đó bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, động tác nhất trí nhìn phía cửa sổ sát đất, Mạnh Tuyên đang dùng cơm lúc rãnh rỗi cũng cảm nhận được một oán niệm âm trầm, phía sau nhất thời nổi lên một tầng da gà, cũng vội vàng hướng cửa sổ sát đất nhìn lại, ngay sau đó lại nổi lên một tầng.
Chỉ thấy Trương Lăng Trúc đứng ở đằng kia, như là hòn vọng phu nhìn Tả An Tuấn, gương mặt đó hoà lẫn si mê, hài lòng, chờ đợi, tuyệt nhiên* [hoàn toàn hết cả], thê lương, khóc không ra nước mắt và muốn nói lại thôi chất chứa nhiều tâm tình, chúng nó đổi tới đổi lui làm người khác nắm lấy không rõ, chỉ có thể đi qua tóc lộn xộn và y phục của người này đoán một chút ——
Doãn Mạch lạnh nhạt ném một chữ, “Thảm.”
Hiên Viên Ngạo xoa xoa cằm, hắn không biết người này, nhưng việc này cũng không gây trở ngại hắn có kết luận, hắn gật đầu, “Rất thảm.”
Mạnh Tuyên nhìn một hồi, đột nhiên cảm giác được có chút không đành lòng, liền dời mắt, “Hết sức thảm.” Y nói.
Tả An Tuấn vẫn không có ngẩng đầu, nhưng những người này nói cậu có thể nghe, liền lúc bỏ đồ ăn vào mở miệng hàm hồ, “Các anh đang chơi tiếp nối từ sao? Kế tiếp tôi có phải nói bốn chữ hay không?” Cậu vừa nói vừa gắp một miếng cải bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói, “Vô cùng thê thảm.”
“…” Mọi người trầm mặc.
Hu hu … Rốt cuộc lại thấy cậu ấy, thật tốt … Thật tốt … Vẻ mặt của hắn thật hạnh phúc … Thật tốt … Trương Lăng Trúc cứng đờ đứng ở trước cửa sổ sát đất, làm bộ dáng đáng thương nhìn Tả An Tuấn đang đối diện, đáng tiếc người nọ một mực cúi đầu không lên tiếng ăn, hoàn toàn không có ý ngẩng đầu, hắn nghĩ chỉ cần người nọ có thể liếc hắn một cái, đối với hắn cười một chút thì tốt rồi … Yêu cầu của hắn thật không nhiều, thật đó …
Tuy rằng hắn rời đi không lâu sau, nhưng cùng ác ma kia đợi cùng một chỗ hắn nghĩ chính là sống một ngày bằng một năm, hơn nữa bận rộn công ty mới, hắn nghĩ hắn hiện giờ chính là sinh hoạt ở trong địa ngục, mà hôm nay hắn thật vất vả mới có thể ở lúc rảnh rỗi bữa trưa trộm chạy đến, thật vất vả nhìn người muốn gặp, hắn thật lòng mong muốn người nọ có thể đáp lại hắn một ánh mắt.
Mà đúng lúc này phía sau vang lên một trận tiếng chân ga, loại dự cảm xấu nào đó trong nháy mắt lan khắp toàn thân, sắc mặt của hắn nhất thời biến thành trắng bệch, run run rẩy rẩy quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước sân, ghế lái xe cửa mở ra, vệ sĩ từ “L” xuống xe, một bộ dáng vẻ người phục vụ nhỏ bé đi tới đem cửa xe phía sau mở ra, sau đó một chân từ bên trong đưa ra ngoài, ngay sau đó người đàn ông ghê tởm kia liền xuất hiện trước mặt, nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn.
Hắn đáy lòng run lên, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhưng mà còn chưa chờ hắn nghĩ biện pháp giải quyết tốt người đàn ông kia đã đến trước mặt, không nói hai lời một tay nâng hắn lên, toàn bộ quá trình vô cùng ngắn gọn cấp tốc, một chút động tác dư thừa cũng không có, vừa nhìn chính là huấn luyện nghiêm chỉnh.
Vị Hàn vẫn là dáng vẻ tuỳ ý, hắn ta đối ba người bọn họ trước bàn ăn đang nhìn hơi khẽ gật đầu một cái, quay đầu bước đi. Trương Lăng Trúc nhất thời kêu to, “Không ——!!!” Âm thanh này vô cùng thảm thiết, người nghe thẳng phát lạnh, ngay cả Tả An Tuấn đang dùng cơm cũng như mộng lớn mới tỉnh vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “A? Ơ? Ơ? Vừa rồi là tiếng gì vậy?” Cậu nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, lại xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn sân trống không, suy nghĩ một chút, “Oh, thì ra là nghe nhằm a.” Cúi đầu tiếp tục ăn.
“…” Mọi người trầm mặc lần thứ hai.
Con ngươi cuồng dã của Hiên Viên Ngạo híp một cái, hắn có thể nhận ra người nọ là Vị Hàn, có thể thấy được vợ nhà hắn và Doãn Mạch cũng không có biểu hiện kinh ngạc ngoài ra cũng không hỏi nhiều, tự mình bắt đầu giải quyết bữa trưa.
Vị Hàn khiêng Trương Lăng Trúc đi tới trước xe, tên vệ sĩ kia cúi đầu vì bọn họ mở cửa xe, Vị Hàn liền trực tiếp đem hắn ném vào ghế ngồi phía sau, mình cũng ngồi lên, cũng lúc đó tên vệ sĩ kia chuẩn bị lên xe liếc mắt nhìn hắn ta một cái, người sau lập tức thức thời lại xuống xe, cung kính đem cửa xe đóng kỹ, đứng ở trước xe hai mắt nhìn trời, tai lại kiên quyết dựng thẳng lên, tôi cái gì cũng không nghe được, không nghe được …
Trương Lăng Trúc bị ném vào sau đó phản ứng vô ý thức chính là lập tức đứng dậy, nhưng mà lúc này Vị Hàn đã đánh tới cửa lấn người sang, đầu gối cũng để ở giữa hai đùi hắn ở nơi nguy hiểm, hắn vội vàng đưa tay đẩy, nhưng cổ tay lại bị người này một tay nắm chặc.
Cho dù làm một loạt động tác này biểu cảm của Vị Hàn cũng không chút thay đổi, hắn ta nâng cằm hắn lên, khoảng cách gần nhìn người này, nói xong vô cùng tuỳ ý, thậm chí còn mang theo một chút nghiền ngẫm, “Như thế nào không kịp chờ đợi rời khỏi tôi tới gặp cậu ta, cơ khát sao?” Nói rồi dùng đầu gối nhẹ nhàng đỉnh đỉnh bộ phần ấm mềm, vẫn ở trên da bắp đùi trong của hắn cà cà.
Động tác của hắn ta luôn luôn không nhiều lắm, lại tinh chuẩn không gì sánh được, Trương Lăng Trúc nhất thời thở dốc một tiếng, loại kích thích và cấm kỵ tuỳ thời lại sẽ bị phát hiện khiến hắn cứng, hắn hít sâu một hơi, không ngừng an ủi đây là bởi vì mình thật lâu không tìm người phát tiết, tuyệt đối không phải nguyên nhân của người đàn ông này.
Vị Hạn đương nhiên cũng cảm thấy, vẻ mặt của hắn ta vẫn như cũ không đổi, đến gần thêm một phần, tuỳ ý nói, “Xem ra là thật.”
Trương Lăng Trúc theo bản năng muốn hỏi gì, nhưng lập tức liền nhớ lại câu “Cơ khát sao” của hắn ta, mắt của hắn híp một cái, lập tức sẽ phản bác, nhưng ngay sau đó hắn liền hít ngược một hơi, bởi vì đầu gối Vị Hàn lui ra, tay lại phủ lên, cách quần áo bắt đầu tỉ mỉ xoa, hắn không khỏi lại thở dốc một tiếng, giương mắt nhìn hắn ta, người đàn ông này tư thế quá mạnh mẽ, bị dấu vết người này khắc ở trên người hắn cả đời đều không thể xoá đi, cả đời cũng đừng nghĩ thoát khỏi.
Thở dốc trầm thấp phun bên tai, xen lẫn một chút khó chịu và khàn khàn, mang theo nhiệt độ vô cùng nóng rực, Vị Hàn luôn luôn nhìn không ra tâm tình mắt cũng chậm rãi thay đổi theo, ngay tại lúc này cổ tay hắn ta bị người nắm chặc, hắn ta ngẩng đầu, mặt Trương Lăng Trúc gần trong gang tấc, trong con ngươi còn mang theo hơi nước tình d*c, nhưng ánh mắt dưới hơi nước này gần như bén nhọn, giống như con báo vừa cao ngạo mà yêu chiều.
A … Tôi thích dáng vẻ này của cậu. Trong con ngươi của Vị Hàn hứng thú chợt loé lên.
Trương Lăng Trúc nhìn hắn ta, ép buộc bản thân kéo về ý chí bình tĩnh lại, đem tay hắn ta đẩy ra từng chút không cho từ chối, sau đó ngồi thẳng cơ thể. Ngoài ý muốn, Vị Hàn cũng không lại tiếp tục, mà là cũng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, phân phó người bên ngoài lên xe, dáng vẻ tuỳ ý giống như chuyện vừa rồi cùng hắn ta hoàn toàn không chút quan hệ.
Vệ sĩ phía ngoài lên xe, mắt nhìn thẳng mở khoá, hướng đi công ty. Trên người Trương Lăng Trúc còn rất nóng, dứt khoát đem cửa sổ xe mở để cho gió lạnh thổi vào, hắn hơi thở ra một hơi, cảm giác đã khá nhiều. Lúc này khí trời đã chuyển lạnh, nhiệt độ bên trong xe nhất thời chợt giảm xuống, hắn nhìn lướt qua Vị Hàn, người này chính là dáng vẻ lúc trước, vẻ ngoài một chút phản đối cùng khó chịu cũng không có, giống như là sau một chốc chiếc xe bọn họ đây bỗng nhiên bị người hành tinh tha đi hắn ta ngay cả lông mi cũng không run một chút.
Thật sự là khó ưa.
Sau bữa cơm trưa Tả An Tuấn bị Doãn Mạch lôi trở về, cậu một đường líu ríu, hưng phấn đối với anh nói tài nấu nướng của Mạnh Tuyên, khen ngợi đúng thật tuyệt với có một không hai, Doãn Mạch đương nhiên càng nghe càng khó chịu, chẳng qua anh vẫn còn lý trí, liếc mắt nhìn cậu, “Muốn để tôi học làm cơm cứ việc nói thẳng.”
Tả An Tuấn gãi gãi tóc, cười gượng hai tiếng không tỏ rõ ý kiến.
Doãn Mạch liền hiểu rõ hỏi, “Muốn ăn gì?”
Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, vui sướng chạy lên lầu, rất nhanh lại cầm một xấp hình ảnh trở về, chỉ vào món ăn vặt đẹp đẽ phía trên, hưng phấn nói, “Chính là những thứ này!”
Doãn Mạch tiếp nhận lật một cái, thầm nói một tiếng tổ tông, phía trên này không có cái nào dễ, cũng khó trách người này không dám cầm đi cho Mạnh Tuyên, bởi vì cậu cũng biết kết quả nhất định sẽ bị đánh trở về, anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt nhỏ bé chờ đợi của người này, trầm mặc một chút rốt cuộc nói, “Đi thôi, đi mua vật liệu.”
Tả An Tuấn đương nhiên vui vẻ, hai người liền đến siêu thị cỡ lớn gần đó mua sắm, sau đó lại trở về biệt thự, Tả An Tuấn lên lầu chơi game mà Doãn Mạch lại cầm vài món kia vào phòng bếp, trong thời gian này Tả An Tuấn từng đến phòng bếp lấy nước ép trái cây, còn trạng thái hưng phấn ở một bên nhìn một chút, lúc lại trở về trên lầu, cậu vừa vào cửa trước tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh phòng bếp, lúc này mới yên tâm đi vào thay quần áo, đeo kính mát và mũ lưỡi trai, lại đem âm thanh máy chơi game tăng lớn chút, sau đó đi tới ban công, xoay người nhảy xuống, tất cả động tác sạch sẽ lưu loát, lúc rơi xuống đất ngay cả một chút âm thanh chưa từng phát ra ngoài.
Cậu hài lòng nở nụ cười, vui sướng chạy ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT