*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa đêm xuống tới, ánh trăng bên trong hẻm nhỏ lại sáng một chút, đem vết máu trên đất làm nổi bật tăng thêm sự kinh khủng, Tả An Tuấn vẫn không nhúc nhích mặc anh ôm, trên người phát ra hơi thở còn rất lạnh, bên ngoài an tĩnh hạ xuống tầng vắng vẻ kia mang đậm ý vị, lộ ra bộ dáng đáng thương.

Doãn Mạch ôm cậu thật chặc, giọng nói luôn luôn trầm ổn nhu hoà một chút, vuốt đầu của cậu, “Không sao cả.”

Tả An Tuấn trầm mặc thật lâu, hơi thở trên người ngược lại dần dần thay đổi hoà hoãn, đầu của cậu tựa vào trong lòng của anh, giọng nói buồn buồn truyền đến, “Mạch, tôi không có giết người, tôi chỉ là vì kiềm chế hành động của bọn họ, tôi còn cố ý tránh được các khớp xương và động mạch, những người đó chỉ bị thương ngoài da, theo cơ bản sẽ không chết người.”

Doãn Mạch ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh lúc anh mới chạy đến thấy được, tạm thời không chú ý lúc cậu chém người động tác thuần thục trôi chảy, xoa xoa đầu của cậu, “Ừ, cậu làm rất đúng, cậu không có giết người.”

Tả An Tuấn rầu rĩ ah một tiếng, lại trầm mặc chỉ chốc lát, mở miệng lần nữa thì giọng nói so với trước u ám hơn, âm cuối thậm chí còn có thể nghe được một chút âm rung, vô cùng đáng thương, “Mạch, tôi … Không phải quái vật.”

Doãn Mạch vừa ngẩn ra, nơi mềm mại trong lòng đau càng thêm lợi hại, vỗ lưng cậu, giọng nói thả chậm chút, “Ừ, cậu không phải, không nên nghe hắn nói bậy.”

Tả An Tuấn cúi đầu lên tiếng, giọng nói khôi phục một chút, Doãn Mạch thấy thế liền buông cậu ra, vội vàng nhìn vai trái của cậu, nơi đó bị máu thấm đỏ một tảng lớn, mà lại trước sau đều có, anh vừa nhìn liền biết là bị đâm một nhát xuyên qua, ánh sáng trong con ngươi anh nháy mắt lạnh xuống, thầm nghĩ vừa rồi là không nên thả bọn họ đi dễ dàng như vậy.

Tả An Tuấn thấy anh nhìn vết thương của mình, liền mở miệng nói, “Không sao, máu đã không chảy, đây là tôi tự mình đâm vào, tôi cố ý tránh vị trí khớp xương, không có chuyện gì lớn.”

“Tự cậu đâm vào?” Giọng nói Doãn Mạch lạnh xuống, suy nghĩ một chút liền biết nguyên nhân cậu làm như thế, nhất thời chán nản, “Tả An Tuấn, cậu không có đầu óc sao, ngăn chặn bọn họ chờ tôi qua không được sao, không làm cho bị thương mới không hài lòng?” Anh nói xong lời này không khỏi nhíu, tự chủ đêm nay của anh hạ xuống nghiêm trọng, liên tiếp hai ba việc khiến anh có chút không cách nào khống chế hung tàn trong cơ thể, trước đây anh còn chẳng bao giờ xuất hiện qua loại tình trạng này, thế nhưng không có biện pháp, ai bảo anh gặp phải người này.

Tả An Tuấn bị giọng nói lạnh như băng của anh sợ rụt cổ một chút, vệ sĩ của cậu vẫn chẳng bao giờ dùng giọng nói như vậy nói với cậu, cậu không khỏi hướng một bên rụt một cái, nhỏ giọng thầm thì, “Tôi lại không biết anh theo tới …”

“Cậu nhạy bén lắm mà, có thể nhận thấy được sát thủ lại không thể nhận thấy được tôi theo ở phía sau? Rốt cuộc trước đây cậu bỏ rơi thủ hạ của tôi như thế nào?” Doãn Mạch mắt lạnh nhìn cậu, thật sự không rõ trong đầu người này rốt cuộc đựng thứ gì thế.

Tả An Tuấn lại hướng một bên rụt một chút, dáng vẻ vô cùng giống trẻ nhỏ làm sai việc, tiếp tục nói thầm, “Lúc đó tôi chỉ muốn chơi và ăn …”

Ý nói, ngoại trừ phải giết sát thủ, anh Doãn Mạch còn không có quan trọng bằng chơi và ăn, con ngươi của anh lại lạnh một phần, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của người này lại không đành lòng tiếp tục quở trách, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giọng nói chậm lại, “Vết thương có đau hay không?”

Tả An Tuấn lập tức gật đầu, mắt ướp át trông mong nhìn anh, “Đau …”

Biết đau cậu còn đi qua đâm vào! Doãn Mạch nhịn xuống xung động xoa trán, nhìn xung quanh một chút, ở đây có một thi thể, nếu có người đi ngang qua thấy bọn họ thì phiền phức, dù sao người này bây giờ là nhân vật công chúng, chẳng qua hẻm nhỏ này rất hẻo lánh, tạm thời hẳn là không cần lo lắng.

Anh gọi một cú điện thoại, hỏi người quản lí trong nội bộ gần đây có người nhà mình hay không, tiếp theo rất may mắn nhận được câu trả lời khẳng định, anh liền đem việc giải quyết tốt hậu quả đều giao cho bọn họ xử lý, lại gọi một cú điện thoại cho bác sĩ tư gia chi phí cao, báo địa chỉ sau đó lúc này mới đem áo khoác của mình cởi ra khoác lên trên người cậu vì cậu che kín vết máu, thuận tiện cúi đầu kiểm tra một chút, phát hiện vết thương kia lại thật sự cầm máu rồi, anh không khỏi kinh ngạc một chút, người bình thường … Có thể có năng lực chữa trị nhanh như vậy sao?

Tả An Tuấn đương nhiên không biết anh đang suy nghĩ gì, cậu ngoan ngoãn cầm đồ mặc, giương mắt nhìn anh, “Mạch, chúng ta bây giờ đi đâu?”

“Chờ.” Doãn Mạch nhàn nhạt trả lời.

“Chờ cái gì … Ơ?” Tả An Tuấn còn chưa có nói xong thì phát hiện vài bóng người cực nhanh hướng sang bên đây, cậu xoay người hướng nơi có người nhìn sang, hơi thở trên người lại có dấu hiện khôi phục.

“Không cần lo lắng.” Doãn Mạch sờ sờ đầu của cậu, vừa dứt lời mấy bóng người đó đã đến trước mặt, một người trong đó đi lên trước thấp giọng gọi câu “Lão đại” liền đem một chiếc chìa khoá đưa cho anh, Doãn Mạch nhận lấy đối với bọn họ gật đầu, lôi kéo Tả An Tuấn đi.

Tả An Tuấn quay đầu lại nhìn bọn họ một chút, tò mò hỏi, “Mạch, anh biết bọn họ?”

Doãn Mạch lên tiếng, “Bọn họ là thủ hạ của tôi.”

“Thủ hạ?” Tả An Tuấn kinh ngạc một chút, nhất thời bừng tỉnh, “Oh, đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên anh còn là một lão đại.”

“…” Doãn Mạch khó chịu, nếu như đặt ở trước đây anh ngược lại cũng không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ không được, anh không thể dễ dàng tha thứ bản thân trước mặt người này cảm giác tồn tại thấp như vậy, ừm, xem ra phải nghĩ một biện pháp tốt cải thiện một chút.

Anh lôi kéo Tả An Tuấn theo hẻm nhỏ đi ra phía ngoài, cũng không đi con đường lúc bọn họ tới, mà là một nơi tương đối vắng vẻ, nơi đó đặt một chiếc xe, anh đem cửa xe mở ra ý bảo cậu đi tới, sau đó đi xe hơi trở về khách sạn, lúc này bác sĩ tư nhân vừa rồi anh liên lạc cũng đã đến, mấy người vào khách phòng Tả An Tuấn.

Nửa người bên trái của Tả An Tuấn trên cơ bản đều bị nhiễm đỏ, sắc mặt của cậu bởi vì không chút máu mà có chút tái nhợt, nhưng ánh sáng đáy mắt vẫn như thường, giống như không có bị ảnh hưởng đến chút nào. Doãn Mạch đem đồ của cậu cởi ra sau đó đi phòng tắm cầm khăn lông ướt đi ra đem vết máu xung quanh vết thương lau khô sạch sẽ, Tả An Tuấn an tĩnh ngồi ở trên giường, dáng vẻ vô cùng nhu thuận, Doãn Mạch giương mắt nhìn một chút, đường cong xương quai xanh của người này rất đẹp, da trên người trắng nõn nhẵn nhụi, trải qua một tầng nước ẩm ướt ở dưới sắc màu ấm mơ hồ lộ ra một chút tia sáng, đáy lòng anh run lên, vội vàng dời mắt đi, ý bảo bác sĩ sau lưng sang đây điều trị cho cậu.

Bác sĩ tư nhân kia thường làm cho bang phái lớn hoặc gia tộc lớn xử lý một ít tình huống đặc biệt, loại tình cảnh này đã sớm thấy nên không thấy kỳ lạ, ngay cả nhìn người nọ là minh tinh cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc chút nào, ngược lại lúc xử lý vết thương thì lại nhịn không được nhíu mày, ông có thể nhìn ra đao đâm thủng vai trái người này vô cùng sắc bén, mặt trên còn có rãnh máu [1], sau khi bị loại đao này đâm trúng sẽ máu chảy không ngừng, nhưng vết thương trên người người này lại tự động dừng máu lại, không chỉ có như vậy còn có xu thế từ từ khép lại, ông không khỏi nhìn thoáng qua mặt người này nhiều lần, thầm nghĩ thể chất của người này chẳng lẽ cùng người thường không giống?

Doãn Mạch nhìn đồng hồ, hiện giờ đã qua hừng đông, anh nhìn gò má tái nhợt cùng môi không có chút máu của người này, xoa xoa đầu của cậu, giọng nói chậm chậm, “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Tả An Tuấn ngoan ngoãn ừ một tiếng, nằm trên giường xong, chớp mắt nhìn anh, “Mạch, anh có thể đừng nói cho Tuyên hay không?”

Doãn Mạch hiểu rõ, “Không muốn để cho cậu ta lo lắng?”

“Ừ.”

Doãn Mạch rủ mắt nhìn cậu, “Nếu như cậu không nói cho cậu ta ngày mai quay như thế nào giờ? Cho dù cậu tự mình đi nói với đạo diễn thì cũng giống như cho cậu ấy biết, cậu …” Anh nói đến đây mạnh dừng lại, mở miệng lần nữa thì giọng nói liền lạnh xuống, “Cậu chuẩn bị ngày mai mang vết thương đi quay phim?”

Tả An Tuấn theo bản năng hướng ổ chăn rụt một cái, lộ ra đôi mắt ướt át nhìn anh, “Không sao, tôi có thể làm.”

Ánh mắt của Doãn Mạch cũng lạnh xuống theo, nhìn cậu một lát, lạnh nhạt nói, “Cánh tay trái nâng lên.”

Tả An Tuấn ngẩn ra, theo bản năng nghe theo, nhưng vai trái cậu bị thương, nâng rất cố sức, chỉ chốc lát sau trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng trắng một phần, Doãn Mạch nhìn ngón tay cậu hơi phát run, giơ tay lên cầm cánh tay của cậu thả lại, “Đau không?”

Tả An Tuấn gật đầu, mắt nhìn đáng thương hề hề.

Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, “Như vậy cậu còn muốn đi quay phim?”

Tả An Tuấn sợ lại hướng ổ chăn rụt một cái, tiếp tục chớp mắt tội nghiệp nhìn anh, đáy mắt trong suốt không chứa chút tạp chất nào, chớp rồi chớp, không nói lời nào.

Biểu tình Doãn Mạch không có chút cải thiện nào, “Không được.”

“Mạch …” Tả An Tuấn đáng thương vươn một tay đi kéo tay áo của anh, “Tôi ngày mai chỉ có vài cảnh quay thì hơ khô thẻ tre* rồi, hơn nữa đều không phải hoạt động mạnh …”

[hơ khô thẻ tre để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm, đồng nghĩa với việc đóng máy]

Doãn Mạch nhìn cánh tay trắng nõn hoàn hảo không có tổn thương kia của cậu cùng với bởi vì cử động mà lộ ra một chút xương quai xanh, hơi dời mắt, bất đắc dĩ dưới đáy lòng thở dài một hơi, “Chỉ thử một lần.”

Tả An Tuấn lập tức gật đầu, nhếch môi cười, “Mạch, anh thật sự là người tốt.”

Môi người này rõ ràng không có màu sắc gì, nhưng cười rộ lên vẫn rực rỡ như trước, không mang theo chút vẻ lo lắng nào, đáy lòng Doãn Mạch run lên, nghĩ thầm cậu hở nhiều hơn chút nữa hoặc cười nhiều hai cái nữa thử xem, xem tôi đến lúc đó còn có phải người tốt hay không. [:v]

Anh đem chăn kéo qua đắp lên cho cậu, “Ngủ đi, cậu ngày mai không phải còn muốn quay phim sao?”

Tả An Tuấn trái lại gật đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Doãn Mạch thì ngồi ở bên giường nhìn cậu, nghĩ chờ người này đang ngủ lại đi, nhưng ai ngờ anh đợi chờ, Tả An Tuấn lại mở mắt ra, “Mạch, anh không ngủ sao?”

“Chờ cậu ngủ tôi sẽ đi ngủ.”

Tả An Tuấn lại nhắm mắt lại, ngoại trừ hô hấp ngoài ra vẫn không nhúc nhích, Doãn Mạch nhìn một lát, con ngươi màu lam đậm híp một chút, đưa tay đi sờ đầu của cậu, không ngạc nhiên chút nào khi phát hiện cơ thể cậu nhẹ run rẩy, anh hiểu rõ, “Ngủ không được?”

Tả An Tuấn mở mắt ra nhìn anh, gật đầu không nói gì. Loại tình huống này là cậu ngủ không được, chỉ cần trong gian phòng này vẫn có người cậu không thể có khả năng ngủ.

Doãn Mạch có thể nhận thấy được cơ thể cậu căng thẳng, loại tình huống này lúc trước anh ngủ cùng người này một gian phòng thì từng gặp phải, khi đó anh còn tưởng rằng người nọ là không có thói quen ngủ cùng giường người khác, mà hiện giờ xem ra lại cũng không như vậy. Tính cảnh giác người này rất cao, cho dù bị thương mệt mỏi vô cùng nhưng chỉ cần lãnh địa của mình xuất hiện mùi khác thì sẽ không yên lòng đi vào giấc ngủ, vĩnh viễn đều sẽ bảo trì trạng thái tỉnh táo nhất, giống như dã thú trong rừng rậm.

Con ngươi của anh sâu chút, cho dù bên cạnh anh có người tín nhiệm thì cũng có thể đi vào giấc ngủ, mặc dù là ngủ không sâu, nhưng người này không giống, người này có người tín nhiệm ở bên cạnh thì cũng ngủ không được, việc này cũng không đại biểu cậu không tín nhiệm bọn họ, chỉ là bởi vì phản ứng của cơ thể gần như in dấu tới linh hồn, mà loại phản ứng này nhất định là trải qua vô số chuyện máu tanh tàn nhẫn mà luyện thành.

Quá khứ người này rốt cuộc sống ở nơi như thế nào … Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn như cũ không chuẩn bị đi ra ngoài, dù sao anh định đem người này theo đuổi tới tay, cho nên cần phải khiến cậu đối với mình buông cảnh giác, không thì mai sau làm sao bây giờ, chia phòng ngủ sao?

Anh suy tư một chút, người này quay phim một ngày vẫn không được nghỉ ngơi, mà bây giờ lại bị thương, hẳn là rất mệt mỏi, nhất định chống đỡ không được bao lâu. Nhưng anh đợi chờ, người này vẫn như cũ, vẫn không nhúc nhích. Anh không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm dù sao người này ngày mai còn phải quay phim, ngày hôm nay vẫn là tính sao, liền đứng dậy đi ra phía ngoài. Ai ngờ anh mới đi tới cửa chợt nghe phía sau vang lên một tiếng.

“A …”

Anh xoay người, thầm nghĩ chẳng lẽ người này thấy anh đi muốn giữ anh lại? Tim của anh nhất thời căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cậu.

Tả An Tuấn nằm ở trên giường tội nghiệp cùng anh đối diện, há miệng, “Mạch …”

“Ừm,” Doãn Mạch lên tiếng, giọng nói chậm lại, “Có chuyện gì nói thẳng.”

Tả An Tuấn tiếp tục nhìn anh, vừa rồi không thể ngủ khiến suy nghĩ của cậu phiêu có chút xa, cho nên tự nhiên nghĩ tới một sự tình nghiêm trọng, khoé miệng của cậu méo xẹo, “Ngày hôm nay tôi mua đồ ăn vặt và đồ chơi một thứ gì cũng không có mang về … Hu hu hu … Làm sao bây giờ … Tôi tốn rất nhiều tiền …”

“…” Doãn Mạch cứng đờ, vừa dấy lên một chút chờ mong trong nháy mắt bị dập tắt triệt để, nói tới nói lui cậu vẫn là không có chọc trúng những thứ quan trọng!

Người nào đó vẫn như cũ không biết nguy hiểm tiếp tục lăn, “Hu hu hu … Làm sao bây giờ …”

Doãn Mạch híp mắt một cái, lạnh như băng phun ra hai chữ, “Đi, ngủ!”

Tả An Tuấn bị khí thế của anh hù doạ, vội vàng ngừng động tác làm ổ trên giường, dáng vẻ một bé ngoan.

Doãn Mạch cũng không quay đầu lại đi ra, anh không nhịn được muốn xoa trán, rốt cuộc là anh như thế nào thích một người ngốc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừm … Tôi muốn nói đường tình của Doãn Mạch không dễ đi a không dễ đi …

——

[1]: Do thân đao có đường rãnh lõm vào nên khi đâm sẽ có rãnh máu.

images

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play