Lần đầu tiên Nhiếp Ân gặp Lạc Lạc là năm cậu ta tám tuổi, trong một phi vụ lừa đảo được “sư phụ” sắp xếp. Lạc Lạc là đứa bé theo ông 7 năm, từ khi mới tập nói, tập đi.

Năm Lạc Lạc mười tuổi, Nhiếp Ân là một trong những kẻ lừa đảo tham gia lần tranh gia tài sau khi mất của tỷ phú Vương Trung Cơ. Ông ta cả đời phong lưu, con rơi không ít. Trước khi qua đời Vương tổng để lại di chúc, chia tài sản cho các con, bất kể thân phận. Đứa con được ưu ái nhất tên là Tiểu Lạc, là giọt máu rơi với một vũ nữ họ Tạ ở Hong Kong.

Khi Nhiếp Ân tìm đến, hai mẹ con vũ nữ họ Tạ đã “qua đời trong một tai nạn”. Trong khi các tập đoàn lừa đảo khác bỏ cuộc thì Nhiếp Ân lại nhìn thấy ở đó một cơ hội tốt. Cô và “Tiểu Lạc” đóng vai hai chị em cùng mẹ khác cha. Tiểu Lạc là vai chính trong vở kịch đó. Một thằng nhóc mười tuổi nhưng lại vô cùng bình thản và bản lĩnh, vượt qua không ít lần thử thách, mưu toan của người lớn trong nhà họ Vương, cuối cùng khiến bọn họ thật sự tin tưởng: cậu ta chính là con trai của Vương tổng, thừa kế hàng trăm triệu gia tài.

Bọn người kia sau khi nhận định “sự thật” thì bắt đầu lo lắng. Họ tung chiêu thức đối phó, tạo nên những “sóng gió” thương trường mà “hai chị em mồ côi” phải đối mặt khi thừa kế tài sản, mục đích là thuyết phục Nhiếp Ân và “em trai” nhận 30 triệu tệ tiền bồi thường để “từ chối quyền thừa kế”. Đó mới là mục đích thực sự của Nhiếp Ân. Cô thành công nâng giá lên 40 triệu, ẵm gọn số tiền, cùng Tiểu Lạc rời đi, tạo nên một huyền thoại trong giới lừa đảo. Thiên tài Tiểu Lạc mười tuổi nhưng thông minh xuất chúng, bình tĩnh, khôn khéo, biết nhu biết cương phù hợp cũng từ đó nổi danh.

Thế mà bây giờ cũng là thiên tài đó….Chỉ số thông minh của nó cũng không thể nào xuống thấp nhanh như vậy. Tháng trước còn là một Quý công tử nhỏ tuổi lịch lãm, cùng Nhiếp Ân lừa được không ít tiền mà.

-Giải thích cho chị biết. Sao lại giở trò hả? Em có biết suýt chút nữa là hỏng bét không?

Nhiếp Ân vô cùng tức giận. Nếu cô không phản ứng nhanh, Nghiêm Thành không có tố chất lừa đảo để phối hợp thì sự xuất hiện này khác nào phá hoại mọi kế hoạch công phu được dựng lên để đưa mẹ con Hân Hân vào biệt thự, tạo cơ hội “gần gũi” với Nghiêm Thành sao?

-Chị cũng có cách giải quyết mà. Lừa đảo giỏi không phải sẽ phản ứng nhanh nhạy, đối phó tốt với mọi tình huống hay sao?

-Em….

-Chị….

Tiểu Lạc thình lình ôm lấy Nhiếp Ân, vùi mặt vào lòng cô. Cử chỉ này khiến Nhiếp Ân cứng người vì bất ngờ.

-Em mệt lắm….Mình bỏ cuộc đi chị. Chỉ có 10 triệu thôi, em giúp chị kiếm lại được. Bỏ hợp đồng lần này đi.

Đào Đào là một con bé ngốc. Nhìn thấy con bé háo hức đắp mền kín mặt, nóng mà không dám kêu than, vùi mình trong lớp mền dày cộm. Nhìn thấy con bé khóc nấc vì người cha trước mặt không thấy, Lạc Lạc chợt thấy lòng bức bối. Lừa gạt một con nhóc bé xíu. Nó không biết đã bị “anh Lạc Lạc của nó” lừa đảo. Kẻ bị lừa lại không đau đớn bằng kẻ đi lừa.

-Lạc Lạc à….Chị…

-Bà chị cũng hai mươi tám rồi đó -Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chuyển qua chuyện khác -Cũng phải lúc nào đó trổ tài lừa đảo một thằng cha nhẹ dạ nào bên cạnh, chăm lo cho bà chị chứ. Nhìn thấy mẫu người phụ nữ dịu dàng thuần khiết có tác dụng thế nào chưa? Có người bỏ tiền bày ra bao nhiêu chuyện chỉ để lừa người ta về làm vợ….Bà chị cũng nên….

Lạc Lạc bỏ dở câu nói. Vừa qua là phút giây không chuyên nghiệp. Lừa đảo thì phải đi hết đoạn đường của mình chứ. Mình mới 11 tuổi, còn trẻ con lắm. Phải kiên cường hơn nữa….Phải đẩy nhanh tốc độ. Hợp đồng xong sớm, mình sẽ không gặp phải con nhóc nào như thế nữa. Mình sẽ trở lại là mình, là Lạc Lạc luôn mỉm cười khinh khỉnh trước kia.

Trong phòng, Hân Hân ôm lấy Đào Đào, ngượng ngập khi Nghiêm Thành vẫn không muốn rời khỏi đó. Cô bé con đưa đôi mắt trong trẻo nhìn anh không chớp rồi chợt hỏi:

-Chú ơi, chú không phải ba….Vậy chú có phải là người ba cháu nhờ đến hông? Ba có nhờ chú mua đồ cho mẹ hông? Hôm trước mẹ cháu bị người xấu lấy hết đồ đạc rồi.

-Ừ – Nghiêm Thành cười hiền- Chú sẽ giúp ba mua đồ cho mẹ mà. Chú cũng nhắn lại với ba cháu là Đào Đào ngoan lắm. Đào Đào rất thương mẹ và nhớ ba.

-Vậy ba có mau về với Đào Đào hông chú? Đào Đào….

Hân Hân bỗng gắt nhẹ, chuyển đề tài:

-Đào Đào nè….Bác sĩ dặn con uống thuốc rồi đi ngủ sớm. Ngoan đi con.

Nhưng Đào Đào không có bị bệnh. Đào Đào chỉ giả vờ thôi mà. Chỉ giả vờ thôi.

Cô bé rất muốn nói vậy với mẹ. Nhưng mẹ biết mẹ sẽ giận. Ba xem qua tấm gương cũng sẽ biết, không thương Đào Đào nữa. Cô bé đành ngoan ngoãn trả lời:

-Dạ, Đào Đào đi ngủ sớm. Chào chú…Đào Đào ngoan mà.

Lòng Du Hân Hân lại như đang nổi sóng. Nghiêm Thành là ba của con bé. Cảnh tượng anh ôm chặt lấy con, hôn lên má Đào Đào, con bé ngoan ngoãn trong vòng tay anh, mắt sáng ngời, nụ cười hồn nhiên hạnh phúc đó làm cô lo sợ….Sự thật phơi bày. Nếu anh ta biết Đào Đào là con ruột, anh ta có như ngày trước bất chấp thủ đoạn để cướp con của cô không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play