Tề Đan Yên cứ nắm lấy tay của Hạng Tuế Chiêm, ngón trỏ vừa đặt trong miệng sau đó trét nước miếng lên cánh tay của hắn, còn nói lẩm bẩm: "Ngươi không có ăn học nên không hiểu về đặc tính của con muỗi ở đất Thục chúng ta. Chúng nó độc thì có độc, nhưng không phải là không có cách để chữa. Khi ta còn bé từng bị muỗi độc cắn, nhũ nương có dạy ta là dùng nước bọt bôi vào chỗ bị sưng đỏ, nữa ngày sau sẽ khỏi ngay”. Nàng vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Hạng Tuế Chiêm đang trong tình trạng hóa đá, ngón trỏ lại bỏ vào miệng liếm một cái, sau đó cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ, vừa bôi vừa nói: “Bà vú nói, nước bọt phải bôi ngay lúc còn tươi mới tốt, nếu như đầu lưỡi có thể liếm tới, tự mình liếm là tốt nhất. Trước đây nhà ta có nuôi một con chó rất lớn, nó bị ong vò vẽ đốt vào chân, nó tự mình liếm. Ai gia dù sao cũng là thái hậu, nếu liếm cho ngươi thì không tốt lắm, chỉ là làm mẫu cho ngươi xem, khi trở về tự mình liếm đi.”
Nếu ngươi thật sự lè lưỡi liếm hắn, xem thử hắn có đánh chết ngươi hay không.
Tình trạng hóa đá kết thúc, Hạng Tuế Chiêm rút tay khỏi móng vuốt của nàng, lại cảm thấy cánh tay ươn ướt, nhớp nháp, lại đề phòng nàng lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì bôi trét nước miếng lên hết người hắn. Hạng Tuế Chiêm lui về phía sau một bước quỳ một chân trên đất ôm quyền, "Thái hậu giáo huấn, vi thần ghi nhớ trong lòng."
"Ai, trên cổ ngươi cũng có... ..” Tề Đan Yên chỉ vào cổ của Hạng Tuế Chiêm, giống chưa hết thèm.
"Ngươi lại gần ta một bước nữa thử xem?" Hạng Tuế Chiêm trừng mắt, ánh mắt phát ra sát khí khủng khiếp làm người ta kinh hoàng.
"A." Tề Đan Yên lúc này mới chịu ngừng, còn cảm thấy mình khá oan ức, chắc chắc lưỡi, ngồi xuống ghế, Hạng Tuế Chiêm mới đứng dậy.
"Thái hậu yêu mến, dù sao vi thần cũng là quan bên ngoài hoàng cung, thường xuyên ra vào nội cung có chút bất tiện. Sau này nếu Thái hậu có chuyện gì phân phó vi thần, chỉ cần cho người truyền lời là được, vi thần sẽ không tiến vào Từ Ninh cung”.
"Không được." Tề Đan Yên lập tức từ chối hắn, "Ta muốn ngươi tiến cung hầu hạ!"
Hạng Tuế Chiêm không vui nhắm mắt lại, "Thái hậu có biết, tiến cung hầu hạ cần phải tịnh thân?"
"Hả. . ." Tề Đan Yên ngơ ngác chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn hắn, bất tri bất giác nói: "Đúng nha. . .Làm thái giám mới có thể đi vào cung hầu hạ chủ nhân, Hạng tướng quân vẫn chưa tịnh thân mà."
Sau này cũng sẽ không tịnh thân!
Không biết trong lòng Tề Đan Yên đang suy nghĩ gì, trầm ngâm bưng chén canh bồ câu sữa chưng cách thủy với đông trùng hạ thảo lên chậm rãi uống. Phải nói là lúc nàng ăn uống thật là nhã nhặn và xinh đẹp, không giống như lúc bình thường, làm người ta tức điên lên. Hạng Tuế Chiêm đề phòng nàng lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì nữa mà nói chuyện không biết lựa lời, chăm chú nhìn chòng chọc nàng một lúc, thấy nàng an phận, hắn cũng hơi thả lỏng.
Lúc ăn đôi môi hồng nhỏ nhắn mở ra nhìn giống như đóa hoa mềm mại đang như nở rộ, đôi khuyên tai hạt lựu được đeo trên vành tai khéo léo đang nhẹ nhàng đung đưa, làm cho Hạng Tuế Chiêm nhất thời nhìn không chớp mắt.
"Mẫu hậu, trẫm đến đòi đồ chua ăn!" Kính Hiên nhảy nhót tưng bừng la to ở cửa cung, giọng nói lớn đến mức át cả tiếng kêu của Tiểu Thanh "Hoàng thượng giá lâm ~"
"Tiểu Đông, mở một vò rượu hoa quế, dặn trù phòng làm vài món ăn, lấy hai ba món đồ chua mang lên”. Ánh mắt Tề Đan Yên sáng lên, "Trưa nay Hạng tướng quân ở đây dùng bữa đi, uống chút rượu."
Sinh hoạt mỗi ngày của hai mẫu tử này là thăm hỏi lẫn nhau và cùng nhau uống rượu, Hạng Tuế Chiêm nhìn dáng vẻ vui mừng chạy vội tới của Kính Hiên, lại nhớ tới mật chỉ mà Trương hoàng hậu tiền triều giao lại cho mình, đợi sau khi Kính Hiên tự mình chấp chính phải giao lại cho hắn. Nội dung của mật chỉ chỉ có một điều, bí mật ban chết cho Tề Đan Yên.
Sau khi hoàng thượng chấp chính, có thể hạ quyết tâm mà ban cái chết cho Tề Đan Yên, người mà đùa nghịch cùng hắn cả ngày hay sao?
Nhưng mà, tại sao lại muốn ban chết cho nàng?
Tề Đan Yên chỉ là người ngốc không có đầu óc và tâm cơ, cứ coi như cho nàng ngồi vững chắc trên vị trí thái hậu đến khi chết thì có làm sao? Nghĩ như thế, tâm tình của Hạng Tuế Chiêm còn gay go hơn cả vừa rồi bị nàng dùng nước miếng bôi lên tay.
"Trẫm nghe nói tửu lượng của Hạng Tuế Chiêm rất tốt, nhưng không biết tốt tới trình độ nào. Ngày hôm nay nhân cơ hội này hai chúng ta đem hắn chuốc say, mẫu hậu thấy thế nào?” Kính Hiên cứ thích đâm đầu vào chỗ chết nói nhỏ ở bên tai Tề Đan Yên, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Hạng Tuế Chiêm.
"Được." Tề Đan Yên không biết tự lượng sức mình nói.
Kính Hiên rất vui mừng, hoàng bào vung lên, nói với đám thái giám và cung nữ đi theo: “Toàn bộ các ngươi đều đi ra ngoài, khi nào trẫm gọi các ngươi hãy vào”.
Kết quả cuối cùng là, ba chén rượu hoa quế vào bụng, Kính Hiên ngã lăn trên mặt đất, Tề Đan Yên miễn cưỡng uống thêm hai chén, sau đó mềm oặt nằm ở trên bàn ngủ, Hạng Tuế Chiêm không hề có men say, vò rượu hoa quế vẫn chưa uống được một phần ba.
Người tửu lượng kém thì không được để bụng đói uống rượu có biết không? Hạng Tuế Chiêm không nhìn hai người kia, một mình uống thêm mấy chén rượu, ăn chút thức ăn trên bàn, lúc muốn rót thêm chén nữa thì thấy bàn tay Tề Đan Yên để trên bàn bắt đầu làm loạn, nắm chặt tay áo của hắn sống chết không chịu buông ra. Hạng Tuế Chiêm gỡ mấy lần đều không gỡ được, đột nhiên phát hiện mấy chỗ sưng đỏ trên tay đang từ từ xẹp xuống, để lại mấy chấm nhỏ màu đỏ.
Mà chỗ đó vừa vặn là chỗ mà Tề Đan Yên dùng nước miếng bôi lên.
Lẽ nào. . .ở đất Thục người ta thực sự dùng nước bọt sao?
Nếu phải dùng phương pháp ghê tởm như vậy để cho hết sưng đỏ, vậy tạm thời cứ để nó sưng đi.
Ở trong Từ Ninh cung quá lâu cũng không được, Hạng Tuế Chiêm đứng dậy, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Tề Đan Yên, dùng chân đá Kính Hiên ra một chút, bước ngang qua, nhẹ nhàng đặt nàng lên trường kỷ khắc hoa hải đường. Đối với hắn mà nói Tề Đan Yên rất nhẹ, cả người đều tỏa ra hương thơm, mềm mại giống như không có xương. Hạng Tuế Chiêm sững sờ ngồi bên cạnh trong chốc lát, bốn phía đều yên tĩnh. Thông thường hoàng đế mười sáu tuổi sẽ tự mình chấp chính, Kính Hiên năm nay tám tuổi, nói cách khác, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ gì, tuổi thọ của người ngủ không biết trời trăng trước mắt này - Tề Đan Yên chỉ còn có 8 năm.
"Tử Ngư." Hạng Tuế Chiêm bước ra đại điện, Tử Ngư nghe thấy tiếng gọi thì khom người đi tới; “Thái hậu với hoàng thượng say rồi, truyền thái y."
"Tướng quân. . ." Tử Ngư đưa Hạng Tuế Chiêm ra ngoài, ngửi thấy trên người hắn có hương thơm trên y phục của thái hậu, trong lòng có chút giật mình. Nếu như không có cùng thái hậu tiếp xúc thân mật, tại sao trên người lại có mùi thơm này? Nhưng mà tướng quân luôn rất cẩn thận, hẳn là không đến mức cùng thái hậu... Nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Tử Ngư vào cung hầu hạ thái hậu cũng sắp một năm, thái hậu thường ngày ngoại trừ oán giận chính sự rườm rà ra, cũng không có cử chỉ gây rối. Mỗi khi có người nhắc tới tướng quân, thái hậu đều đặc biệt để tâm lắng nghe, còn khen ngợi tướng quân không dứt miệng. Có đôi khi, thái hậu cũng sẽ len lén hỏi thăm Hoàng thượng về hành trình bên ngoài của tướng quân”.
Hạng Tuế Chiêm trầm mặc đi mấy bước, hỏi: "Có phải vì như vậy nên có người hiểu lầm ý của thái hậu, cho rằng thái hậu muốn ta tịnh thân tiến cung hầu hạ?"
"Chuyện này Tử Ngư cũng có nghe thấy, nhưng Tử Ngư lớn mật suy đoán, thái hậu không có ý đó." Tử Ngư cắn cắn môi dưới, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Hạng Tuế Chiêm một chút sau đó lại cúi đầu, tâm tư của nữ nhân đại loại đều như thế, từ khi tướng quân ở biên thùy cứu hoàng thượng và thái hậu, sau đó thì thái hậu đối với tướng quân có thể có tình cảm đặc biệt, chỉ là nàng không thể nói lung tung, cũng không dám nói.
Tử Ngư đứng tại chỗ, trong lòng thấp thỏm. Nàng nhớ lúc ban đầu khi tướng quân phái nàng tiến cung, ngài ấy đã nói "Giám thị thái hậu", nay đã trở thành "Chăm sóc thái hậu", nàng vẫn đang được Hạng Tuế Chiêm tin tưởng, điểm không giống chính là, trước đây là sắp xếp một mật thám có thể tin tưởng, mà nay lại trở thành một bảo mẫu có thể tin tưởng. Quả nhiên thời gian trôi qua, tâm tư của con người đều có thể thay đổi.
***
Người bên trong Tử Cấm thành đều từ từ thích ứng với tiểu hoàng đế luôn thích đâm đầu vào chỗ chết và người luôn làm việc không nghiêm chỉnh Tề thái hậu. Nghe nói là, khi Tề thái hậu ở Từ Ninh cung nổi nóng chỉ có Uy Viễn tướng quân mới có thể trị được, ai khuyên can cũng vô dụng.
"Aizz ~ đã nói là trưa nay mua gà nướng ở ngoài cung cho ai gia ăn, kết quả lại là do ngự thư phòng nướng, đừng tưởng rằng ai gia không biết!” Tề Đan Yên vừa dùng tay xé gà nướng, vừa lầm bầm.
Cẩm Tú vô cùng oan ức, gà nướng ở ngoài cung ăn ngon hơn gà nướng ở ngự thư phòng làm hay không thì tạm thời không nói đến, lần trước Tiểu Đông xuất cung làm việc ở bên ngoài ăn chân gà nướng khi trở về đau bụng hết hai ngày. Không biết làm thế nào mà Tề Đan Yên biết, muốn nếm thử gà nướng ở ngoài cung, có vết xe đổ là Tiểu Đông ai còn dám mua nữa?
"Ngươi đi gọi Hạng Tuế Chiêm mua vài con gà đưa vào trong cung cho ai gia.” Tề Đan Yên thô bạo cắn răng.
Tiểu Đông nơm nớp lo sợ đi đến phủ Uy Viễn tướng quân truyền lời, ai biết được Hạng Tuế Chiêm lập tức từ chối, thứ nhất, hắn không mua gà nướng, thứ hai, hắn không vào hậu cung.
Tiểu Đông trở về bẩm báo lại, Tề Đan Yên lập tức nổi nóng, nói Hạng Tuế Chiêm đại nghịch bất đạo phạm thượng đại bất kính, phạm vào mười tội lớn trong đại hình, ra lệnh cho hắn ngày mai đến Từ Ninh cung thỉnh tội.
Kết quả là, Uy Viễn Đại tướng quân thường ngày luôn mặc giáp vàng mũ sắt, lúc này lại cởi áo giáp lạnh nhạt quỳ ở trước mặt thái hậu, với áo choàng màu đỏ tươi ở sau lưng.
Tề Đan Yên vênh vang đắc ý mà nhìn hắn, "Hạng tướng quân thật là to gan, ai gia chỉ gọi ngươi làm một việc nhỏ mà ngươi lại ra sức từ chối, càng ngày càng không để lão thái bà như ai gia đây ở trong mắt!”
Hạng Tuế Chiêm bình tĩnh nói: "Thái hậu tuổi vừa tròn đôi mươi, tự xưng là lão thái bà quả thực không thấy xấu hổ chút nào sao?”
"Hạng Tuế Chiêm! Ai gia nhiều lần ra lệnh ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi lại nhiều lần kháng chỉ cũng thôi đi, hiện tại còn dám mắng ai gia là không biết xấu hổ!”
Hạng Tuế Chiêm hừ lạnh một tiếng, "Vi thần cũng không phải là không muốn hầu hạ thái hậu, chỉ là thái hậu có nghĩ tới hay không, vào cung cần phải tịnh thân."
"Mấy người các ngươi luôn miệng nói kính trọng, kính yêu ai gia, nhưng xoay lưng lại thì có mấy lạng thịt đó cũng tiếc~"
Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Chiêm giương mắt, từng chữ từng câu tựa hồ được chen lấn ra từ hàm răng đang nghiến chặt, "Thái hậu, nếu như ngài còn bức vi thần, vi thần chỉ có thể đảm bảo là không đánh chết ngài."
Sự phẫn nộ lẫn uất nghẹn của Tề Đan Yên, đến cuối cùng hóa thành một câu ——
"A."
Hạng Tuế Chiêm ung dung đi ra khỏi Từ Ninh cung, trở về phủ tướng quân.
"Oa ~ mỗi lần thái hậu phát hỏa, sau khi tướng quân đi vào bị thái hậu răn dạy một trận, Thái Hậu lập tức hết giận ngay.” Tiểu Đông hai tay để trong ống tay áo, ôm lấy đầu ở trong sân nhìn Cẩm Tú nói, "Xem ra không cần mua gà nướng nữa rồi ."
Cẩm Tú gật gù, một lúc lại khổ sở buồn bực nói, "Nhưng mà sau này nếu thái hậu vẫn tức giận, chúng ta vẫn phải chờ tướng quân đến đây bị thái hậu mắng một lúc mới có thể yên tâm được”.
Tiểu Đông cực kỳ đồng tình nói: "Hạng tướng quân thật đúng là đen đủi, nói ra thì việc mà thái hậu dặn dò vốn không phải là chức trách của hắn, làm sao mà liên lụy hắn phải chịu bị mắng nhiều lần như vậy?”
Tử Ngư ở bên cạnh hái hoa quế chuẩn bị làm bánh ngọt hoa quế cho Tề Đan Yên bất đắc dĩ cười cười, cũng không gia nhập với bọn họ để tám chuyện. Ở trong mắt Tiểu Đông và Cẩm Tú thì Tử Ngư là người rất chịu khó, nói chuyện vụng về, nên không thích tám chuyện. Nhưng mà thật ra trong lòng của Tử Ngư thì rõ ràng mọi chuyện hơn bọn họ nhiều, thái hậu không phải dễ tức giận, khi vào triều thì Hạng Tuế Chiêm rất ít nói chuyện, chớ nói chi là giương mắt nhìn nàng, thần tử bên ngoài không được triệu kiến thì sẽ không được vào hậu cung, thái hậu chỉ là muốn gặp Hạng Tuế Chiêm, để có thể trò chuyện với hắn, cuối cùng thì người bị mắng là ai, chỉ sợ là chỉ có thái hậu biết mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT