Lâm phủ, ba năm sau.

Sắc trời dần tối, gió mang theo mùi hoa dại thoảng đến ấm áp, đượm lên khiến người cũng hốt nhiên buồn ngủ.

Lý Phượng Lai biếng nhác tựa vào đầu giường, buồn chán lật qua lật lại trang sách trước mặt. Có lẽ vì ánh sáng quá yếu, chữ viết trên giấy cũng mơ hồ không sao nhìn rõ ràng. Thế nên chỉ chớp mắt vài cái rồi quay sang nhìn ngọn nến trên bàn.

Khoảng cách cũng không xa, chỉ cần xuống giường vài bước, sau đó hơi chút duỗi tay ra là có thể chạm.

Nhưng ngay cả việc đơn giản như vậy hắn cũng không làm được.

Lý Phượng Lai thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn bàn tay mềm oặt của mình, gần như hao hết khí lực toàn thân mới run rẩy cứng nhắc nắm lại được, rồi thở dài rất nhẹ.

Không chỉ ngọn nến đặt trên bàn, giờ đây thậm chí một đôi đũa hay chiếc quạt… cũng không cầm được.

Đang nghĩ ngợi chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Lý Phượng Lai giật mình giương mắt nhìn, trông thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo lam đẩy cửa, từng bước thong thả tiến vào. Người nọ y phục mộc mạc, khuôn mặt cũng chỉ là tuấn tú, nhưng vì khóe miệng hơi ẩn nụ cười tạo nên dáng vẻ ôn nhu trầm tĩnh. Lúc cúi đầu mỉm cười, thậm chí còn có nét ngượng ngùng.

“Minh chủ đại nhân rốt cục trở lại?” Lý Phượng Lai cười, buông lỏng hai nắm tay ra, nhẹ nhàng nhổm dậy, nói, “Lần này không phải đi Tô Châu sao? Ta tưởng ngươi đã hồi phủ hôm trước rồi.”

“Nhất thời xảy ra chút việc, về muộn.” Lâm Trầm đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người qua hôn lên hai gò má tái nhợt của Lý Phượng Lai, ôn nhu hỏi, “Ăn cơm chiều chưa?”

Lý Phượng Lai gật gật đầu, nâng cánh tay lên ôm vai Lâm Trầm, cười nói, “Ngươi tới thật đúng lúc, ôm ta đi lau người. Ba ngày không tắm rửa, trên người có hương thơm rồi.”

Lâm Trầm thuận theo ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng ngửi, chợt nói, “Thật sự đúng là thơm a.”

Lý Phượng Lai vừa nghe lập tức cười ra tiếng, híp mắt nhìn y.

Lâm Trầm liền mặt đỏ tai hồng, cũng không nhiều lời nữa, ôm Lý Phượng Lai khỏi giường, xoay người bước ra cửa.

Vì nằm trên giường nhiều năm, thân thể Lý Phượng Lai trở nên nhẹ bẫng, bế lên cũng không quá lao lực. Lâm Trầm cố ý bước chầm chậm, ôm đối phương ắp vào lồng ngực, luyến tiếc không rời.

Qua hồi lâu mới xuyên qua khoảnh rừng trúc rậm rạp bên ngoài căn phòng, nhìn thấy một hồ nước trong suốt phía sau núi giả. Khi tiết trời nóng bức, Lý Phượng Lai đều thích tới đây tắm rửa.

Sau khi dừng bước, Lâm Trầm thuần thục cởi ra áo đơn trên người Lý Phượng Lai, ôm hắn bước vào trong nước, lấy khăn ra chà lau thật cẩn thận.

Tiếng nước rào rạt.

Dưới ánh trăng, thân thể gầy mảnh mang màu trắng tái nhợt của bệnh trạng.

Lâm Trầm từng ôm Lý Phượng Lai trăm ngàn lần, nhưng mỗi một lần đều vô cùng chuyên chú ngắm hắn, trong đáy mắt tràn ngập mê mang, si ngốc mà chìm đắm.

Còn đang ngẩn người, Lý Phượng Lai đột nhiên hé miệng cắn lên cổ Lâm Trầm, khẽ cười nói, “Minh chủ đại nhân ngựa xe mệt nhọc, chắc đã mệt lắm rồi?”

Lâm Trầm ngây ngốc một chút, đáp, “Không sao.”

Lý Phượng Lai nhẩn nha dài giọng “Ác” một tiếng, cánh môi mỏng hơi mím lại, con ngươi liếc nhẹ, vẽ ra vẻ yêu mị phong tình.

Lâm Trầm vừa thấy trong ngực đã thót lên, động tác ôn nhu cũng lập tức ngừng lại, cảm giác máu toàn thân đều hướng nơi nào đó, hô hấp dần hỗn loạn. Rốt cuộc cổ tay xoay chuyển áp đảo Lý Phượng Lai vào cạnh hồ, nghiêng người hôn lên.

Lý Phượng Lai chỉ cười cười, không những không giãy giụa mà còn cực kì phối hợp đáp lại cái hôn này.

Gắn bó không rời, triền miên lưu luyến.

Lâm Trầm thở gấp gáp, nương theo đó vừa hôn vừa sờ loạn trên người Lý Phượng Lai, sau đó rất nhanh đã đưa ngón tay thám thính mật huyệt mềm mại ấm nóng kia, bắt đầu chuyển động ra vào.

“A……” Lý Phượng Lai ngưỡng đầu kêu ra tiếng, thanh âm khàn mà lại mảnh, vô cùng mê hoặc.

Lâm Trầm vừa nghe thanh âm này hiển nhiên càng động tình, nhẹ nhàng tách hai chân hắn ra, nương theo nước hồ xông vào, va chạm mãnh liệt.

“Nha…… Ân……”

Lý Phượng Lai lay động thân thể theo tiết tấu của Lâm Trầm, không chút kềm chế kêu lên, trên mặt vẫn mang dáng vẻ mềm yếu động lòng. Lâm Trầm chỉ biết ngây ra nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên cơ hồ mất cả lý trí.

Ngay lúc hai người triền miên mãnh liệt, Lý Phượng Lai bỗng giãy người nghiêng tới trước thổi một hơi vào tai Lâm Trầm, cười hì hì hỏi, “Thoải mái không? Lúc nào đó cũng nên để ta vui vẻ một chút chứ?”

Lâm Trầm cứng người, cảm giác được mật huyệt nóng cháy cắn chặt mình không lơi, ngón tay vô thức run lên, nháy mắt tiết ra trong cơ thể Lý Phượng Lai. Mặt y lập tức đỏ bừng, có chút ảo não nhăn nhíu, chật vật lùi ra.

Lý Phượng Lai thấy bộ dạng này của y không khỏi cất tiếng cười to, còn cố tình nháy mắt với y.

Mặt Lâm Trầm đương nhiên càng đỏ thêm, ai oán quay đi không thèm nhìn hắn. Hồi lâu mới cầm lên chiếc khăn vừa nãy tiếp tục chà lau thân thể cho Lý Phượng Lai.

Tiếng nước rào rào lại vang lên.

Lý Phượng Lai lười biếng nhắm mắt lại, đột nhiên nói, “Minh chủ đại nhân, Tây Vực vẫn không có tin tức gì sao?”

Hai năm trước, Tây Vực đột nhiên xuất hiện một tà giáo thần bí, vài vị võ lâm tiền bối chấp nhận giao hẹn của giáo chủ kia đi luận võ, kết quả một đi không trở lại, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Thậm chí còn có cha y cùng với Trầm trang chủ của Thu Thủy trang.

Chuyện này không hề liên quan đến Lý Phượng Lai, thế nên Lâm Trầm vừa nghe hắn vô duyên vô cớ hỏi chuyện này hiển nhiên rất kinh ngạc. Một lúc sau mới hiểu được thâm ý trong đó, bất giác siết chặt nắm tay, cắn răng nói, “Gần đây ta không thấy người kia.”

“A? Người nào?”

“Gần đây… không thấy Lục Cảnh.”

“Ác.” Lý Phượng Lai nghe cái tên quen thuộc này cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu, nhắm mắt lại thả lỏng.

Lâm Trầm ngược lại mở mắt nhìn hắn không chớp, suy nghĩ trong đáy lòng chao đảo.

Khó trách đêm nay biểu hiện của hắn nhiệt tình như vậy.

Thế ra, là vì muốn bóng gió hỏi tin tức Lục Cảnh.

Ghen tỵ mãnh liệt khôn cùng trào lên, Lâm Trầm cắn chặt răng, khó chịu đến mức gương mặt trở nên vặn vẹo. Nhưng động tác trên tay vẫn ôn nhu như lúc đầu, nhanh chóng lau sạch cho Lý Phượng Lai rồi ôm hắn trở về.

Đợi khi về phòng nằm xuống, Lý Phượng Lai đã sớm chìm vào mộng.

Lâm Trầm vội vã cả ngày, cũng rất buồn ngủ nhưng chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, hạ mắt ngắm nhìn Lý Phượng Lai.

Y không nỡ nhắm mắt.

Rõ ràng đã nhìn Lý Phượng Lai nhìn đến muôn hình vạn trạng, mà vẫn cảm thấy không đủ.

Y làm sao có thể đoán được…

Rằng dù đã trói buộc được kẻ mình yêu bên người, lòng vẫn phải chịu nỗi khổ tương tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play