Sau khi Lê Phi Dật đi tìm Chu Công chơi cờ, cậu không ngờ rằng kẻ ngủ như lợn chết lại tỉnh lại, thay vì nói tỉnh lại, không bằng nói căn bản là gã không ngủ, tất cả đều là gã cố ý.
Gia Luật Văn Tu động cánh tay, nhìn Lê Phi Dật ngủ say, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, lúc mới gặp cậu là vào một năm trước, khi đó chỉ cảm thấy cậu là thiếu niên ngây ngô, tính cách háo thắng quật cường, luôn đối nghịch với mình, còn đập bể đồ cổ quý giá trong tiệm của gã, nhưng gã không ngờ sẽ gặp lại cậu trong hoàng cung Tản quốc, càng bất ngờ cậu chính là Thanh Vân Vương Tản quốc, nhìn thấy cậu giữ gìn hoàng tẩu như vậy, trong lòng liền thấy tức giận, vì thế đã tìm cái người khả ái kia gây phiền toái, kỳ thật gã chỉ muốn cậu chú ý gã nhiều hơn mà thôi. Gã vẫn không hiểu bản thân bị làm sao, nhưng hiện tại nhìn thấy cậu như vậy, đột nhiên giống như đã hiểu được gì đó, có lẽ đó là thích, bởi vì thích cậu , cho nên mới bị cậu hấp dẫn, bởi vì thích cậu, cho nên mới muốn chạm vào cậu .
“Ha hả, Dật nhi, ngươi thật là làm cho ta khổ não mà, nhưng từ bây giờ ta sẽ không buông tha ngươi nữa, ngươi là của ta!” Gia Luật Văn Tu cười nhẹ, cúi đầu khẽ hôn môi Lê Phi Dật, tư vị ngọt ngào làm cho hắn không thể ngừng lại được .
Lê Phi Dật đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác trên môi ẩm ướt, đúng lúc cậu cảm thấy hơi khát nước, liền theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, chính là cậu không biết động tác như vậy làm cho người nào đó thật chấn động.
“Thật sự là vật nhỏ thích tra tấn người khác!” Gia Luật Văn Tu oán hận cắn thêm một chút, sau đó lao ra ngoài đi tìm giếng nước.
Chỉ thấy gã đổ mấy thùng nước lạnh lên người xong mới chịu quay về phòng, đổi y phục nằm lên giường, nhéo nhéo hai má Lê Phi Dật, nói: “Tạm thời tha cho ngươi, ngủ ngon, bảo bối.” Gia Luật Văn Tu ôm Lê Phi Dật vào lòng rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Lê Phi Dật chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã bị dọa sợ, bởi vì cậu phát hiện mình lại nằm trong lòng Gia Luật Văn Tu, tay gã vắt qua lưng mình, mà trước mắt cậu là ngực gã, trong khi đó mình thế nhưng cũng ôm lấy gã, ai tới nói cho cậu biết đây là cái tình huống gì không ?
Lê Phi Dật thầm nghĩ may mà ta tỉnh trước, chỉ cần ta lén rời giường thì gã sẽ không biết, ân, lén rời giường. Nhưng lúc cậu sắp hành động, đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm của Gia Luật Văn Tu: “Sớm a.”
Lê Phi Dật cứng ngắc ngẩng đầu, khóe mắt run rẩy, xấu hổ đáp: “Ha hả, sớm.”
“Ngươi sao vậy, sắc mặt không tốt lắm a, lúc đỏ lúc trắng, bị sốt rồi phải không ?” Da Luật Văn biết rõ còn cố hỏi, khuôn mặt tuấn tú lập tức kề sát Lê Phi Dật, cười xấu xa, “Hay là có nguyên nhân gì khác, ví dụ như, ngủ cùng với ta?”
“Ai nói! Ta, ta là ~~~ a! Ngươi làm gì đó? ” Lê Phi Dật chưa nói xong liền đột nhiên hét lên, khuôn mặt đỏ bừng, thì ra Gia Luật Văn Tu đột nhiên xoay người đè Lê Phi Dật ở phía dưới, ghì chặt hai tay cậu ở hai bên, làm cho cậu không thể động đậy, nhưng lại mang theo nụ cười nguy hiểm chậm rãi tới gần.
“Ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra, ngươi không phải bị thương sao? Sao còn khí lực lớn như vậy? ” Lê Phi Dật bắt đầu hoài nghi việc Gia Luật Văn Tu bị thương.
“Ngươi sợ hãi?” Gia Luật Văn Tu dừng lại.
“Ta, ta không có!” Lê Phi Dật lắc đầu, thật ra cậu có chút sợ hãi, nhưng không biết vì sao lại sợ, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không khống chế được tình huống, cậu sợ hãi loại cảm giác này.
“Không có sao? Được rồi, ta thả ngươi.” Gia Luật Văn Tu buông cậu ra.
“Ách?” Lê Phi Dật không ngờ gã lại dễ nói chuyện như vậy, giật mình ngây ra một lúc liền nhanh chóng đứng lên.
Suốt một ngày, Gia Luật Văn Tu cứ chăm chú quan sát Lê Phi Dật, gã hiện tại phát hiện Lê Phi Dật thật sự là càng nhìn càng đẹp, trước kia gã đui mù như thế nào mà không chú ý tới chứ.
“Đừng dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn ta, ta sẽ mơ thấy ác mộng đó.” Lê Phi Dật lườm gã một cái.
“Đâu có, nhất định sẽ mơ mộng đẹp.” Gia Luật Văn Tu cười hì hì tiến tới, “Ai u!”
Lê Phi Dật đơn giản cho gã một quyền xong, thản nhiên vỗ mông rời khỏi.