Bên này Tiêu Vũ Lạc yên tâm thoải mái trở về nương gia, bên kia trong Hoàng cung đang náo loạn tới long trời lở đất. (nương gia: ờ, nhà mẹ đẻ đó)
“Tìm được Hoàng hậu chưa?” Lê Phi Kì nôn nóng bất an đi qua đi lại. Y tiễn Tần Thủy Tâm xong liền lập tức đi tìm Tiêu Vũ Lạc, vừa rồi mắt y bắt đầu giật liên tục, luôn luôn có một loại dự cảm điềm xấu, vội vàng đi đến chỗ Tiêu Vũ Lạc, lại không thấy được thiên hạ tâm tâm niệm niệm, mãi cho đến bây giờ cũng không tìm được người .
“Thuộc hạ vô năng, còn chưa tìm ra.” Tề Hiên bất an trả lời, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất lo lắng cho Tiêu Vũ Lạc.
“Tiếp tục tìm!” Lê Phi Kì tức giận vung tay lên.
“Tuân lệnh” Tề Hiên lĩnh mệnh cáo lui.
“Phi Kì, ta tới nhà Vũ Lạc xem sao.” Nhan Tuấn luôn có một loại trực giác, Vũ Lạc có thể đã gặp chuyện, vừa rồi tuy y bị Gia Luật Mẫn Tân quấn quít lấy, nhưng khóe mắt lại lướt qua một thân ảnh quen thuộc, nhưng lúc y xoay người thì thân ảnh kia đã biến mất, theo tình huống hiện tại xem ra, rất có thể người đó chính là Vũ Lạc.
“Hảo, có gì thì báo cho ta biết.” Kỳ thật Lê Phi Kì cũng muốn tới Tiêu gia, nhưng hiện tại y không tiện rời cung, vạn nhất có tin tức truyền đến, y không ở đây liền bỏ lỡ.
“Hảo.” Nhan Tuấn xoay người rời đi, Ảnh Thương cũng lập tức đuổi theo.
Lê Phi Dật tiễn Tiêu Vũ Lạc về nhà xong liền lập tức trở về hành quán, tuy rằng trong lòng trăm lần không muốn, nhưng hết cách rồi, ai kêu mình là người gây ra họa đâu ~
“Yêu, nhanh như vậy đã trở lại rồi!” Gia Luật Văn Tu nhíu mi, “Sao không bồi hoàng tẩu thân ái của ngươi nhiều một chút?”
“Hiện tại ngươi thấy thế nào, có cử động được không?” Lê Phi Dật lười cùng gã tranh chấp, bất quá lời này nghe ra hình như có điểm chua?! Hay là ta bị ảo giác?
“Hoàn hảo, mấy ngày nay ngươi sẽ ở đây với ta, tiện cho ta sai vặt ngươi.” Gia Luật Văn Tu thấy Lê Phi Dật quan tâm gã như vậy liền hơi đắc ý vênh váo, “Đây là cho ngươi một cơ hội bồi thường ta.”
“Ngươi bớt đắc ý đi!” Lê Phi Dật ngoan độc trừng gã , “Chờ ngươi khỏe hơn, coi ta thu phục ngươi ra sao!”
“Ai u, ta sợ quá a ~” Gia Luật Văn Tu bắt đầu làm bộ sợ hãi .
“Ác ~”Lê Phi Dật thè lưỡi, “Loại động tác ghê tởm này mà ngươi còn làm được! Bất quá, hoàng tẩu rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên muốn về nhà a? Hơn nữa hình như có chút rầu rĩ.”
“Cái này ngươi không biết đâu!” Gia Luật Văn Tu rất đắc ý chính mình biết nội tình, “Bé con là bởi vì tâm linh đã bị thương tổn, mới có thể một mình cô đơn trốn khỏi cung nha.”
“Tâm linh bị thương tổn?” Trên đầu Lê Phi Dật toát ra một đống dấu chấm hỏi.
“Đúng vậy, hắn hiểu lầm Vương gia tình nhân của hắn rồi.” Gia Luật Văn Tu kỳ thật cũng chỉ biết cái thứ nhất mà không biết cái thứ hai, bởi vì gã chỉ nhìn thấy một màn Gia Luật Mẫn Tân ôm lấy Nhan Tuấn, Tiêu Vũ Lạc đứng ở xa xa, lại không biết chuyện đã xảy ra với Tiêu Vũ Lạc trước đó.
“Nga, như vậy a, cho nên ngươi đã nghĩ nên thừa cơ chen vào? Hừ!” Lê Phi Dật trừng gã.
“Cái gì kêu thừa cơ chen vào?! Ta chỉ là quan tâm mỹ nhân một chút mà thôi, ân, với lại nếu ngươi không hung dữ thì cũng là một mỹ nhân a!” Gia Luật Văn Tu gật đầu, còn tỉ mỉ quan sát Lê Phi Dật.
“Mĩ nhân cái đầu quỷ ngươi!” Lê Phi Dật một chưởng đánh lên người Gia Luật Văn Tu.
“Ai u!” Gia Luật Văn Tu ôm thân thể kêu lớn, “Ngươi muốn giết ta sao?”
“Chết được thì càng tốt!” Lê Phi Dật xoay người.
Gia Luật Văn Tu nghĩ rằng cậu muốn đi, vội vàng bắt lấy tay cậu nói: “A, ngươi đừng đi, ta sai rồi, ta sai rồi, nếu ngươi đi rồi, một mình ta chắc chắn sẽ bị lộ a!”
“Buông tay, ta lại chưa nói phải đi, ta đi châm trà cho ngươi! Ngu ngốc!” Lê Phi Dật lườm gã một cái.
“Nga ~~~”Gia Luật Văn Tu ngượng ngùng buông tay, “A, ha hả ~”
“Cho ngươi, ” Lê Phi Dật đưa trà cho gã, “Đêm nay ta ngủ ở đâu? Khách phòng được không? Dù sao cũng phải tìm cớ đi?!”
“Ngươi đương nhiên phải ở trong phòng ta một tấc không rời!” Gia Luật Văn Tu nói rất đương nhiên, cực kì xem nhẹ biểu tình rút gân của Lê Phi Dật, “Lấy cớ thì, chúng ta trước đây đã nhận thức, ngươi nói lâu rồi không gặp ta nên muốn tán gẫu một chút.”
“Nơi này không còn giường, chẳng lẽ ngươi muốn để ta ngủ dưới đất?!” Lê Phi Dật giận dữ, ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ỷ vào việc mình bị thương liền muốn chỉnh ta? Ta cũng không phải kẻ ngốc! “Hừ, ta không ngủ, ngươi ngủ trên mặt đất, giường cho ta!”
“Ta đang bị thương a!” Gia Luật Văn Tu ninh mi, “Còn thật sự” tự hỏi một chút, “Nếu không, chúng ta cùng nhau ngủ đi, dù sao giường cũng đủ lớn, sẽ không chật lắm.”
Lê Phi Dật nhìn chiếc giường, gật gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
“Gây sức ép cả ngày, ta đói bụng, lấy cho ta chút đồ ăn đi.” Gia Luật Văn Tu cười tủm tỉm phân phó Lê Phi Dật, nhưng trong lòng không rõ tại sao mình không nên cùng gã ngủ chung, điều duy nhất gã biết là muốn tiếp cận cậu, càng hiểu cậu hơn.
“Đã biết! Hừ!” Lê Phi Dật nổi gân xanh, hầm hừ ra ngoài, nghĩ thầm, gã thật sự coi ta là người hầu mà sai sử, còn sai đến thuận miệng như vậy a!