Sau khi Nhan Tuấn rời khỏi Phượng Dạ cung thì đi đến Quỳnh Thủy lâu, trong nhã gian, y ngồi ngay ngắn sau bình phong, Ảnh Thương đứng bên người y, ngoài bình phong chính là Tiêu Thần Phong.

“Nhật hộ pháp, Nguyệt hộ pháp gần đây như thế nào?”

“Bẩm Giáo chủ, mấy ngày trước Nguyệt hộ pháp tự điều động giáo chúng ám sát Hoàng hậu thất bại, đồng thời nảy sinh hiềm khích với Thanh Trữ Vương.”

“Tối qua, nàng cùng Hoàng thượng có xảy chuyện gì không?”

“Ách?” Tiêu Thần Phong kinh ngạc Giáo chủ ngay cả loại sự tình này cũng biết, còn muốn tra hỏi rõ ràng như vậy.

“Sao?”

“Nguyệt hộ pháp cùng Hoàng thượng cũng không có phát sinh chuyện gì, nàng hạ mê dược Hoàng thượng xong, vốn dĩ muốn phát sinh quan hệ với Hoàng thượng, ngặt nỗi Hoàng thượng ngủ say đến bất tỉnh nhân sự, nàng không làm được gì nên đành từ bỏ.” Tiêu Thần Phong bẩm báo theo sự thật , kỳ thật gã vốn chuẩn bị một khi hai người có phát sinh chuyện gì, liền xông vào phá rối, gã tuyệt đối không cho phép Hoàng thượng phản bội Thiếu gia, gã sẽ không để bất kì ai tổn thương người mà bản thân đã dụng tâm bảo hộ.

“Hảo, ngươi lui xuống đi, tiếp tục chú ý nhất cử nhất động của nàng.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Lúc Nhan Tuấn trở lại trong cung, Lê Phi Kì đã vào triều, Tiêu Vũ Lạc đang ngủ, y lẳng lặng ngồi bên giường nhìn thụy nhan an tĩnh của hắn, yêu thương xoa nhẹ hai gò má phấn nộn, trong lòng trải qua thiên ti vạn lũ, Vũ Lạc, ngươi là tình cảm chân thành duy nhất của đời ta, vì ngươi, ta nguyện ý trả giá tất cả, tuy ta từng hy vọng bên cạnh ngươi chỉ có mình ta, nhưng nếu một nửa trái tim của ngươi cho Phi Kì, ta tuyệt đối không cho phép Phi Kì phản bội ngươi, ta sẽ thay ngươi bảo vệ hạnh phúc của ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi, vĩnh viễn chỉ có mình ngươi. (thiên ti vạn lũ: muôn hình vạn trạng, rất nhiều)

“Tuấn, ngươi đã về rồi.” Tiêu Vũ Lạc cảm giác được có người nhẹ nhàng chạm vào hắn, là cảm giác thật cẩn thận giống như đang vuốt ve bảo vật vô giá.

“Ách, ân.” Nhan Tuấn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không chú ý tới Tiêu Vũ Lạc đã tỉnh lại, “Vũ Lạc, sao lại tỉnh rồi? Ngủ thêm một lát đi.”

“Tuấn, ta …” Tiêu Vũ Lạc chui đầu vào chăn, không muốn để cho Nhan Tuấn nhìn thấy nước mắt của mình.

“Vũ Lạc, ngươi vẫn để ý chuyện của Phi Kì và Thục phi sao?” Nhan Tuấn ôm hắn vào lòng.

“Tuấn, ta biết ta như vậy là không đúng, nhưng mà ta …” Tiêu Vũ Lạc nghẹn ngào không nói nên lời.

“Ngươi không sai, có để ý, điều này chứng minh ngươi yêu Phi Kì,” Nhan Tuấn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hắn, “Nhưng ta tin tưởng Phi Kì sẽ không phản bội ngươi.”

“Tuấn ~~~” Tiêu Vũ Lạc cảm động vì săn sóc của Nhan Tuấn.

“Hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, cho dù sau này Thục phi nói với ngươi cái gì, ngươi tuyệt đối không được tin tưởng nàng, ngươi phải tin tưởng Phi Kì, tin tưởng chính ngươi, biết không?”

“Ân, ta đã biết.” Tiêu Vũ Lạc cũng ôm chặt Nhan Tuấn, tựa đầu lên ngực y.

“Bây giờ còn sớm, ngủ thêm một lát đi, ta sẽ ngủ cùng ngươi.”

“Ân” Tiêu Vũ Lạc ở trong lòng Nhan Tuấn an ổn ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play