Bầu không khí tĩnh mịch phảng phất mang theo mùi hương của rượu, mãi đến khi mùi rượu nồng nặc chui vào lỗ mũi, Liễu Ti Vũ mới từ trong mộng cảnh, mơ màng tỉnh giấc.
Vừa nhìn đến một cái bóng tối đen đang đứng trước giường, sở hữu mọi cơn buồn ngủ của nàng nháy mắt đều tan biến không còn thấy bóng dáng, chẳng lẽ đêm nay chính là tử kỳ của nàng?
“Không thét lên sao?”
Thanh âm tràn đầy bỡn cợt xen lẫn với chút châm chọc….
“Vương gia đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?”
“Nhân là ích kỷ, đúng không?”
Nàng không đáp lại.
“Ta vẫn nghĩ ngươi chỉ là nói mà thôi, không ngờ –” tầm mắt của hắn đảo qua tay nải đặt trên bàn ở cạnh giường, “Xem ra là ngươi nói thật, như thế nào, quyết định phải đi?”
Trước ánh nhìn chăm chú, quá gần của hắn, nàng chỉ có thể đóng lại hai mắt.
“Bình thường mồm miệng lanh lợi đâu mất rồi? Chẳng lẽ bởi vì đã không thể tìm được thứ ngươi muốn trên người của bổn vương, cho nên không thèm cố ý khiêu khích?”
Hắn cư nhiên đã nhìn ra!
“Ngươi –” nàng trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn cởi giày leo lên giường, “Định làm gì?”
“Đây là Thụy vương phủ, là phủ đệ của bổn vương, vô luận bổn vương làm gì đều không có kẻ nào dám nói nửa lời.”
Đây là sự thật, cho dù có tàn khốc nàng cũng phải thừa nhận.
“Không khóc? Không kêu? Không gọi người sao?”
“Đây là phủ đệ của Vương gia.” Nàng mượn lời của hắn đáp lại.
“Đây là châm chọc sao?”
Nàng không trả lời, chỉ thụt lùi về phía góc giường.
Hắn vói tay túm lấy nàng kéo đến trước người, mùi rượu theo hơi thở của hắn phun vào mặt nàng, “Hôm nay là sinh thần của bổn vương, nhưng ngươi lại dùng cách thức này để chúc mừng ta?”
Mùi rượu nồng nặc, gay người làm nàng nhịn không được xoay mặt sang hướng khác, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị hắn quặc trở về.
“Nói chuyện.”
“Chúc Vương gia niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu.” (Hằng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có hôm nay)
“Hảo, quả nhiên hảo.” Mỗi năm mỗi ngày đều bị nhân phản bội sao? Nàng đủ ác độc.
Nàng rũ mắt xuống không nhìn hắn, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh bất tiện lúc này, hắn hiển nhiên đã uống say, mà nàng lại không muốn trở thành đối tượng bị hắn say rượu loạn tính.
“A!” Bị Trác Phi Dương đè xuống giường Liễu Ti Vũ không nhịn được hoảng sợ hét to một tiếng, bối rối dán mắt vào nam nhân đang nằm đè lên người mình. “Ngươi say rồi.”
“Hiện tại ta thanh tỉnh hơn bất kỳ lúc nào.”
Không có con ma men nào lại chịu thừa nhận chính mình đã uống say.
“Muốn chạy trốn khỏi ta, hả?”
“Ta không có.” Nàng vốn không phải người của nơi này, tại sao lại nói chạy trốn?
“Không một ai sau khi trêu chọc bổn vương lại có thể toàn thân rút lui, ngươi cho rằng chính mình có thể?”
Nàng quả nhiên đụng phải một kẻ không thể chọc vào. Sớm nên nhận mệnh, dù sao Liễu gia nên tuyệt hậu, lúc trước cho dù bị Thượng gia diệt khẩu có lẽ cũng là một loại giải thoát, để giờ phút này không cần phải chịu đựng cái cảm giác sợ hãi.
“Là ta không biết lượng sức.”
“Hiện tại mới nói không biết chẳng phải đã quá muộn?”
“Cho phép ta rót một chén trà để nhuận hầu cho Vương gia.”
“Ngươi cho rằng giờ khắc này ta còn muốn uống trà sao?”
Tâm của nàng nhất thời trầm xuống.
“Ta tiễn Vương gia trở về chỗ nghỉ ngơi.”
Tay hắn chạm vào mặt nàng, tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi bờ môi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được tiếng cười làm cho lồng ngực hắn chấn động phập phồng.
“Liễu Ti Vũ, Liễu tam nha đầu, tuy rằng ta rất bội phục sự ung dung trấn định của ngươi, nhưng rất tiếc vẫn phải nói cho ngươi biết, cho dù có bao nhiêu thông minh tài trí đi nữa đứng trước dục vọng mãnh liệt của nam nhân hiển nhiên đều không chịu nổi một kích.”
“Vương gia muốn cường bạo ta sao?”
“Nếu có thể có được ngươi, bổn vương không quan tâm có phải dùng đến sức mạnh hay không.” Vốn ác danh vang dội, hắn căn bản không thèm quan tâm cho dù có bị chồng thêm một tội danh nữa thì đã sao.
Nói cách khác, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hôm nay hắn không tính buông tha cho nàng, nàng thật không dám nghĩ lấy tư sắc của bản thân, cư nhiên cũng có thể gặp gỡ loại tình huống này.
“Vương gia không phải chuẩn bị giao ta cho Thượng gia sao?”
“Lễ thượng vãng lai (*) đối với bản vương là vô dụng.”
(*) Lễ thương vãng lai: Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Nói tóm lại, hắn chính là một kẻ vô lại.
“Huống hồ bổn vương đã đem nữ nhân kia tặng lại cho người khác, cùng Thụy vương phủ không hề liên quan.”
Xem ra muốn đem ánh mắt của hắn chuyển dời trên người của kẻ khác là chuyện không có khả năng, nàng nghĩ ngợi.
“Giờ khắc này,” hắn dùng sức bóp chặt lấy cằm nàng, “Chỉ cho phép ngươi nhìn ta, nghĩ đến ta, thu hồi hết những mánh khóe vô dụng ở trong đầu ngươi cho ta.”
Nàng chỉ có thể bị động, trơ mắt nhìn hắn dần dần áp sát lại gần mình.
Là do tác dụng của ánh trăng sao? Nếu không tại sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của hắn lúc này tràn ngập khôn cùng dụ hoặc cùng cám dỗ? Nàng cần phải cảm thấy chán ghét mới đúng, vì sao trong lòng nàng lại mơ hồ hiện lên cảm giác thân thuộc?
Một trận “xẹt xẹt” vang lên, quần áo của nàng hóa thành từng mảnh bụi hoa, phân tán khắp nơi.
Nàng nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng hắn, hơi thở nguyên bản vốn bình ổn bỗng chốc trở nên dồn dập, nàng nhắm chặt hai mắt, không muốn ở trong mắt của chính mình phản chiếu ra hình bóng của hắn.
Môi bị cắn truyền đến một trận đau đớn, nàng liều mạng nhắm chặt hai mắt, dùng toàn bộ tinh lực để phớt lờ hai bàn tay đang ở trên người nàng nhen nhúm lên ngọn lửa tình dục cùng với cơn run rẩy đang lén lút trười đi khắp toàn thân.
“Nhìn ta….”
Trên vai đau đớn dữ dội làm cho nàng không thể không thuận theo mở mắt ra, dưới ánh nguyệt quang, chiếu sáng thân ảnh của nam nhân, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn mà phiến tình, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán kết hợp với ánh trăng tạo ra một thứ ánh sáng nhu hòa, mờ ảo.
Trên môi hắn nhiễm huyết của nàng, bởi vì hắn vừa mới hung hăng cắn nàng một ngụm ở đầu vai, máu theo ánh trăng tạo ra một cổ quỷ dị nói không nên lời.
“Ta muốn ngươi nhớ kỹ tối nay, nhớ kỹ ngươi là nữ nhân của ta, là nữ nhân duy nhất của Trác Phi Dương ta.” Câu nói giống như một lời tuyên thệ, hắn hung bạo tiến vào bên trong cơ thể nàng, xuyên thấu qua hết thảy chướng ngại.
Đau, đau đến không thể chịu nổi, vô hạn thống khổ cuồn cuộn mà đến, khiến cho nàng không nhịn được muốn rụt người ngồi dậy.
Hai cánh tay bị hắn chặt chẽ giam cầm ở hai bên hông, cơ thể gầy yếu hứng chịu sự xâm lược cuồng dã, một lần so với một lần càng mãnh liệt, một lần so với một lần càng khiến người ta hít thở không thông, mồ hôi của hắn nhỏ giọt trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng, nước mắt cũng theo đó thắm ướt hai gò má.
Qua đêm nay, toàn bộ đều đã bất đồng….
Cuồng bạo chà đạp xong, hết thảy lại quy về im lặng.
Hàng mi thật dài che phủ đôi mắt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hai gò má, thân thể nguyên bản trắng nõn bị phủ kín những vết tích xanh tím đáng sợ, đầu vai máu đã ngừng chảy, nhưng dấu răng lại khắc sâu vào người nàng.
“Không được có ý đồ thoát khỏi ta, nếu không ta sẽ lôi ngươi cùng xuống địa ngục.” Hắn cúi đầu xuống, thì thào vào bên tai nàng.
Liễu Ti Vũ đã lâm vào hôn mê, lẳng lặng nằm bên dưới thân hắn, không có phản ứng.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới thân, trên môi của Trác Phi Dương gợi lên một chút ý cười tà ác, “Sắc trời vẫn còn sớm, dù sao tìm chút việc để giết thời gian cũng tốt.”
Hắn ôm lấy nàng nhẹ nhàng lật người nàng lại, thận trọng tựa như đang ôm một hi thế trân bảo (báu vật hiếm có trên thế gian), nhưng khi hắn từ phía sau vọt vào trong cơ thể nàng động tác không chút nào ôn nhu, ngược lại giống như hồng thủy vỡ đê, ngàn dặm cuồn cuộn chảy, hung mãnh không cách nào ngăn chặn.
~~~~~
Mộng, ác mộng!
Giống như một con thuyền nhỏ đánh mất mái chèo trôi giạt trên biển lớn, lúc chìm lúc nổi xoay cuồng trong cơn bạo vũ cuồng phong, lại vĩnh viễn không cập được bờ.
Ánh mặt trời rọi vào người hun nóng làm cho nàng cả người đổ đầy mồ hôi tỉnh giấc, ánh nắng nóng rực xuyên thấu qua cửa sổ dừng lại trên người nàng, nhắc nhở nàng mặt trời đã lên cao.
Vừa mới cử động một chút đã làm thức tỉnh cơn đau nhức lan tràn khắp toàn thân.
Ký ức kinh khủng đêm qua bắt đầu từng chút từng chút một quay trở lại tâm trí nàng, bên dưới bị đan lưu lại những dấu vết hoan ái vô cùng kinh hãi khiến cho cả người nàng đều phát run, giật mình nàng bỗng nhiên nhớ lại trên người mình từng xuất hiện qua những dấu xanh tím ứ ngân — nguyên lai thân thể của nàng từ sớm đã bị tên nam nhân tà ác kia khinh bạc qua. Chỉ có điều, ký ức đêm qua lại quá mức rõ ràng, quá mức thống khổ.
Giường bừa bãi lộn xộn, trên mặt đất đầy những mảnh vải vụn bị xé rách, hoàn toàn hòa hợp với lòng của nàng lúc này, thê thảm cùng bất lực.
Nàng cẩn thận lau sạch những vết bẩn ứ đọng trên người, tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay, gắng gượng chịu đựng cơn đau nhức đang kêu gào, thu dọn lại sạch sẽ phòng ở.
Bất quả chỉ là một nam nhân say rượu, sau khi tỉnh rượu hắn nhất định sẽ đem chuyện đêm qua quên sạch không còn một mảnh, điều nàng có thể làm chính là cũng đem bản thân trở thành một kẻ bị rượu làm cho mất cảm giác, quên sạch hết thảy mọi chuyện.
Nếu không thể thay đổi được bất hạnh đã phát sinh, như vậy cũng chỉ có thể dùng đến phương pháp lãng quên để khép lại miệng của vết thương.
Khi nàng gắng gượng chống đỡ cơ thể suy yếu chạy đến phòng bếp, thì phát hiện không phải chỉ có mình nàng là người thức dậy trễ.
“Mỗi ngày kế tiếp của sinh thần Vương gia, mọi người trong phủ đều thức dậy trễ, mà Vương gia cũng ngầm đồng ý.” Từ bá mỉm cười, vẻ mặt hòa ái giúp nàng giải thích nghi hoặc.
Thì ra là thế, gánh nặng trong lòng liền được dỡ xuống, vậy nàng cũng không cần lo lắng tìm lý do để giải thích với người khác.
Nàng ôm giỏ rau đi ra giếng nước bên cạnh phòng bếp, vừa định xăn tay áo lên bỗng dưng cứng người, trên cánh tay lưu lại những vết xanh tím nhắc nhở nàng tất cả chuyện đã phát sinh.
“Tam nha đầu, ngươi bị sao vậy?” Đại thẩm tạp dịch hoài nghi nhìn cánh tay của nàng.
“Đêm qua bị đụng phải.” Nàng có chút chật vật trả lời.
Vết tích rõ ràng không giống bị đụng, nhưng vị đại thẩm kia cũng không hỏi lại.
“Nha, miệng của ngươi bị sưng kìa!” Một nha đầu sai vặt khác tò mò ghé lại gần.
Liễu Ti Vũ bị câu này dọa sợ tới mức suýt chút nữa cắm đầu xuống giếng, chỉ có thể gượng gạo trả lời, “Bị phỏng….”
“Môi bị phá….”
“Minh nha đầu, làm công việc của ngươi đi.” Đại thẩm hảo tâm ngăn lại nàng tiếp tục nói dối.
Liễu Ti Vũ thoáng nhìn đại thẩm biểu lộ cảm kích.
Đại thẩm đáp lại nàng bằng ánh mắt ấm áp, tâm không nhịn được thở dài. Đứa nhỏ này mệnh cũng thật khổ, cửa nát nhà tan còn chưa đủ, ngay cả thân thể cũng bị người ta làm bẩn.
Vội vàng rửa sạch rổ rau, Liễu Ti Vũ cơ hồ chạy trốn vào trong phòng bếp.
~~~~~
“Nghe nói Lục vương gia tặng cho gia một mỹ nhân.”
“Hôm kia Hoàng Thượng không phải mới vừa ban thưởng một người sao?”
“Mỹ nhân đương nhiên càng nhiều càng tốt.”
“Hơn nữa gần đây những người đến đệ thiếp cũng không ít.”
“Vị trí chính phi của gia chúng ta bị bỏ trống đã rất lâu, đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ ngấp nghé.”
Liễu Ti Vũ vốn nghĩ những chuyện ngồi lê đôi mách ở phòng bếp vương phủ cũng đã quá nhiều, hôm nay thay người đến lấy thùng cơm mới biết được trong đám thị vệ cũng đủ loại chuyện đồn nhảm, nàng im lặng đem thùng cơm bỏ vào trên xe đẩy, thu dọn sạch sẽ sau đó hồi phòng bếp.
Không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải hắn, cho nên khi nàng nhìn thấy Trác Phi Dương đang từ phía trước đi đến, nàng đột nhiên cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao, chỉ có thế cúi gằm mặt xuống, cầu nguyện hắn không nhìn thấy mình.
“Như thế nào? Hôm nay giúp người khác đi thu thùng cơm?”
“Vâng.”
“Tam Liễu đã hồi phủ, muốn hay không đi nhìn một chút?”
“Ta còn có việc phải làm.” Nàng trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem ra hắn không nhớ rõ chuyện đêm đó, nhưng trong phòng cũng phảng phất xẹt qua một tia mất mát.
Hắn tóm lấy cánh tay nàng, cười nói, “Bổn vương cũng không phải mãnh thú hồng thủy, không cần tị ta như rắn rết.”
“Không dám.”
“Sợ cái gì, Tam Liễu ở trong cung một khoảng thời gian cũng đã lớn hơn một chút, sẽ không cuốn lấy ngươi không chịu buông.”
“Ta phải đưa thùng cơm trở lại phòng bếp.”
Trác Phi Dương đột nhiên ghé sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói, “Bổn vương sẽ không ở giữa thanh thiên bạch nhật ăn ngươi, nguyệt hắc phong cao mới thích hợp đêm tối hái hoa, không phải sao?”
Tay nàng run lên, xe đẩy nhất thời bị nghiêng, thùng cơm nguyên bản đã được xếp ngay ngắn liền ngã nhào xuống đất.
Tiếng cười càn rỡ bật ra khỏi môi hắn, hắn vui vẻ nhìn nàng tay chân luống cuống đem thùng cơm đặt lại trên xe đẩy.
Nhìn thấy nàng lần nữa đẩy xe tính rời đi, Trác Phi Dương tâm tình cực tốt, “Chiều nay Thượng đại nhân qua phủ muốn cùng ta trao đổi chuyện hôn sự của Thượng tiểu thư, không biết ngươi có hứng thú đến nghe hay không?”
Liễu Ti Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Đây là chuyện của Vương gia, ta không có hứng thú.”
Ánh mắt cực lãnh, âm sắc cực lãnh, nhưng ý cười trên mặt của Trác Phi Dương lại càng đậm, “Cho dù Thượng tiểu thư trở thành Thụy vương phi cũng không trở ngại?”
“Phải.” Kia chỉ đại biểu cho đại hạn của nàng đã không còn xa, Thượng gia sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng vẫn luôn biết.
“Vậy trước tiên chúc mừng bổn vương đi.”
“Cung hỉ Vương gia.” Nàng thật sự nghe lời.
~~~~~
Lòng người là thứ không đáng tin cậy nhất!
Liễu Ti Vũ lạnh lùng nhìn theo thân ảnh của xa phu vương phủ sau khi bỏ nàng lại đây rồi chạy mất.
Mấy ngày gần đây, Thụy vương phủ cùng Thượng phủ tổ chức đám hỏi làm cho mọi người trong vương phủ đều bận tối mày tối mặt, hôm nay nàng đi theo xa phu ra ngoài mua hàng, kết quả lại bị chở đến vùng hoang dã này, mà đang chờ ở đây chính là kẻ suốt đời này nàng cũng sẽ không quên — Thượng Sĩ Viễn.
“Ngươi cho rằng trốn ở dưới trướng của Cửu vương gia liền bình an vô sự sao? Chẳng qua chỉ dùng đến một trăm lượng bạc là đã tóm được ngươi.” Thượng Sĩ Viễn đắc ý cười.
Nàng chỉ nhìn về phía xa xa, đối với lời hắn nói xem như mắt điếc tai ngơ.
Hôm nay ra khỏi Vương phủ, ở trên đường nàng nghe được tin đồn, nguyên lai Văn Sinh đã bị người giết chết, ở một chỗ cách vương phủ không xa, cái tên nam nhân ma quỷ kia vẫn luôn lừa gạt đùa bỡn nàng.
“Hiện tại Cửu vương gia sắp cưới muội tử của ta vào cửa, khẳng định không rảnh để ý tới một nha đầu sai vặt đi lạc đường.”
Vậy thì sao? Mệnh của nàng nguyên bản tựa như bồ liễu, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất theo gió.
“Tuy rằng nha đầu ngươi chẳng có chút nhan sắc, bất quá có thể làm cho Cửu vương gia coi trọng nữ nhân cũng có nửa điểm không giống người thường, bản công tử coi như làm việc thiện, cho ngươi trước khi chết thể nghiệm một chút lạc thú nam nữ hoan ái cũng tốt.”
Một kẻ rác rưởi như hắn tại sao lại có thể là công tử của đương kim hữu thừa tướng?
Hắn tiến tới trước, nàng thụt lùi về sau, phía sau là vực sâu vạn trượng.
“Ngươi thật sự không sợ chết?”
Nàng mắt lạnh nhìn hắn, đám gia nô của Thượng phủ xếp thành nửa vòng tròn bao vây xung quanh, chỉ chừa lại một chỗ trống là vách núi sau lưng nàng, hắn nghĩ rằng nàng không có chỗ để trốn, nghĩ rằng nàng tham sống sợ chết sao?
“Ngươi rõ ràng không phải câm điếc, tại sao cứ khăng khăng không nói một câu với ta?”
Ngươi không xứng. Ánh mắt của nàng lộ ra ý đó, điều này làm cho Thượng Sĩ Viễn giận tím mặt.
“Tiện nhân chết tiệt, bản công tử vốn định chính mình hưởng thụ ngươi, bất quá hiện tại ta thay đổi chủ ý, các ngươi đều có thể hưởng thụ ả.” Hắn lùi ra phía sau hai bước, đối tất cả gia nô có mặt ở đây nói.
Cả đám nam nhân nhất thời toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, mặc kệ nữ nhân trước mắt không có tí nhan sắc, chỉ cần nàng từng là thiên kim tiểu thư, cũng đủ khiến cho bọn chúng vô cùng hưng phấn.
Liễu Ti Vũ khinh miệt liếc nhìn Thượng Sĩ Viễn một cái, sau đó không chút do dự nhảy xuống vực.
Hắn vọt tới vách đá, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, “Nữ nhân của Liễu gia tính cách đều cương cường.” Phụ thân không chiếm được sự ưu ái của Liễu nhị phu nhân, liền phá hủy nàng cùng hạnh phúc của nàng, mà hắn không chiếm được tình yêu của Liễu đại tiểu thư, cũng thà phá hủy nàng.
Hắn nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên một tia tưởng niệm khó nhận thấy, phảng phất giống như nhìn thấy thân ảnh của một thiếu nữ đứng cạnh bụi mẫu đơn đang mỉm cười ngóng nhìn.
“Liễu gia đã tận, nếu ngươi dưới suối vàng biết được, ngươi có hối hận ngày đó đã cự tuyệt ta hay không?” Hắn thì thào tự nói, đáng tiếc không một ai có thể trả lời hắn vấn đề này.
~~~~~
Cả căn phòng đều rất tĩnh mịch, lạnh lẽo, không hề có chút nhân khí.
Sờ vào đệm giường, chứng tỏ nàng quả thật không có trở về, Trác Phi Dương trong mắt thoáng chốc xẹt qua một tia ngoan lệ, sau đó xoay người bước ra khỏi tiểu ốc.
“Người đâu.” Thanh âm ẩn hàm lửa giận hướng về phía chỗ tối ra lệnh.
“Gia.”
“Đi thăm dò, xem người cuối cùng ở cùng nàng là ai.”
Nửa chén trà nhỏ trôi qua, trong phòng ngủ của Cửu vương gia đèn đuốc thắp sáng như ban ngày, xa phu nửa đêm bị người từ trong ổ chăn lôi ra đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
“Nàng là cùng ngươi ra ngoài mua hàng hóa?”
“Vâng.” Đầu của hắn cúi càng thấp.
“Người đâu?”
“Bọn tiểu nhân hẹn họp mặt tại phía đông khu chợ, nhưng nàng không có tới, tiểu nhân cũng không biết nàng đi nơi nào.”
Mắt của Trác Phi Dương hơi nheo lại, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất, khẩu khí thản nhiên nói, “Nói như thế chính nàng tự mình lạc đường?”
“Vâng.”
Nhìn hắn cả người run rẩy, khóe môi của Trác Phi Dương gợi lên một mạt tàn nhẫn cười, “Tốt lắm, ta thật hy vọng đợi lát nữa đáp án của con ngươi cũng giống như thế.”
Hai đĩnh nguyên bảo bị ném tới trước mặt hắn, khuôn mặt của xa phu lập tức trở nên xám ngoét như tro.
“Vương gia tha mạng.”
“Nghe nói ngươi có một nữ nhi mới mười một tuổi, đây chính là độ tuổi mà những khách làng chơi ham thích trẻ em yêu thích nhất.” Hắn cười thực hời hợt.
“Cầu xin Vương gia tha cho nó.”
“Tam nha đầu ở đâu?”
“Tiểu nhân mang nàng ra ngoại thành, giao nàng cho Thượng công tử rồi quay về.”
“Nói cách khác, nàng rơi vào tay Thượng Sĩ Viễn?” Cả khuôn mặt hắn đều trở nên âm hàn, dưới ánh sáng phản chiếu của đèn cầy tựa như ma quỷ trồi lên từ địa ngục.
Xa phu càng run rẩy dữ dội, không dám lên tiếng trả lời.
“Người đâu, đem tên hỗn trướng này kéo xuống cho ta, hảo hảo hầu hạ hắn, để cho những người khác biết, phản bội bổn vương phải trả cái giá như thế nào.”
“Vương gia tha mạng a….”
Tiếng cầu xin thê lương của xa phu càng lúc càng xa, mà trong mắt của Trác Phi Dương liệt hỏa càng lúc càng hừng hực thiêu đốt.
Tay hắn chộp vào cạnh bàn, dùng sức, miếng gỗ ở đầu ngón tay hóa thành vụn gỗ rơi xuống đất. Thanh âm của hắn lạnh lẽo như hàn băng ra lệnh: “Phái người đi tìm, không được kinh động bất luận kẻ nào.”
“Vâng.”
Đưa lưng về cửa phòng, nhìn vào bức tường trắng tinh trước mặt, Trác Phi Dương im lặng thật lâu, không hề nói thêm câu nào.
“Ta nói rồi, phản bội ta sẽ không được tha thứ, cho dù ngươi đã chết cũng không được.” Hắn cúi đầu khẽ lẩm bẩm, tuy là ở trong căn phòng ngủ trống trải nhưng lại không ai có thể nghe được hắn đang nói gì.
Nửa canh giờ sau, thị vệ tiến vào.
“Bẩm vương gia, theo hạ nhân của Thượng phủ nói, tam cô nương đã nhảy xuống vực.”
“Nhảy xuống vực?”
“Vâng, bởi vì Thượng Sĩ Viễn cho gia nô luân gian (luân phiên cưỡng dâm) tam cô nương….”
Một chưởng chụp thật mạng xuống bàn, chiếc bàn được làm bằng loại gỗ tử đàn tốt nhất sụp đổ tan tành.
“Bất quá bọn chúng không thực hiện được, bởi vì trước khi bọn chúng tới gần tam cô nương đã nhảy xuống vực.”
“Nàng có nói gì hay không?”
“Từ đến cuối nàng đều không mở miệng nói một chữ.”
Trác Phi Dương bỗng dưng bật cười thật to, “Hảo, khá lắm Liễu Ti Vũ, khó trách mọi người đều nói ngươi quái gỡ lãnh ngạo, bất cận nhân tình, đối với kẻ ngươi chán ghét thống hận, ngươi ngay cả nửa lời cũng lười dâng tặng.”
Hắn xoay người, “Thông tri Thượng phủ, ba ngày sau ta sẽ cưới Thượng tiểu thư.”
“Vâng.”
Sau khi tất cả mọi người đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Đóng lại mắt, hồi tưởng lại đêm đó, khuôn mặt của nàng mang đầy lệ cùng với nàng từ đầu đến cuối vẫn khép nhắm môi, lúc ấy có phải nàng rất chán ghét hắn? Vì thế nàng mới im lặng. Nàng là một nữ nhân rất thông minh, biết rõ phản kháng không có hiệu quả, nàng sẽ nhận mệnh, cũng sẽ không cam tâm.
“Bổn vương không tin ngươi cứ như vậy chết đi, chỉ có bổn vương biết ngươi có bao nhiêu phẫn nộ, có bao nhiêu không cam lòng.” Tiếng than thở thật dài bật ra khỏi môi hắn, hắn mỉm cười lạnh lẽo lại quỷ dị, “Ngươi nhất định còn sống đúng không? Muốn chạy trốn khỏi bổn vương, tử cũng không phải quyết định sáng suốt, trừ phi ngươi trên đời này không có vướng bận, không có gánh nặng, đáng tiếc….”
~~~~~
“Vương…. Vương gia….” Thân mình yêu kiều mềm mại của Thượng Đan Châu run rẩy giống như bông tuyết giữa hàn đông phiêu vũ theo gió, trong mắt tràn ngập hoảng loạn sợ hãi giống như nhìn thấy mạt lộ của chính mình.
“Đây là giáo dưỡng của Thượng gia thiên kim?” Trác Phi Dương vẻ mặt lạnh lẽo, kiễng chân ngồi ở ghế, mắt lạnh nhìn đôi nam nữ trần trụi trên giường.
“Ta….” Rõ ràng nàng nghe được thanh âm của vương gia, cho nên mới nghe lời bịt mắt lại, như thế nào sau khi vải bịt mắt được tháo xuống lại là một nam nhân xa lạ? Tệ nhất là, nàng còn đem thân thể của mình cho kẻ này….
“Vương gia tha mạng a! Là nương nương dụ dỗ tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là nhất thời chịu không nổi dụ hoặc….”
Đây là cái bẫy, Thượng Đan Châu đột nhiên hiểu ra, toàn thân bị một trận hàn ý không hiểu từ đâu xỏ xuyên qua.
“Đi thỉnh người của Thượng gia lại đây nhìn một chút.”
“Vâng.” Vài người hầu lĩnh mệnh mà đi.
“Vì sao?” Nàng muốn có một đáp án.
Trác Phi Dương cười đến thực ôn hòa, “Câu này bổn vương nên hỏi ngươi mới đúng?”
“Vì sao?” Nàng thét chói tai.
Hắn đi đến bên giường, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói, “Đêm động phòng hoa chúc cùng với một tử tù cảm thụ như thế nào?”
Trong thoáng chốc khuôn mặt của nàng không còn chút máu, đôi mắt to tràn ngập khôn cùng sợ hãi.
“Hằng đêm động phòng đều đổi một người mới, hẳn là thực thích có phải không?”
Thượng Đan Châu bắt đầu nôn ọe, nhưng cái gì cũng không phun được, nguyên lai trực giác của nàng không hề sai, cảm giác mỗi đêm ôm một nam nhân đều không đồng nhất, vậy nàng có khác gì với kỹ nữ?
“Ha ha….” Hắn bật cười thật lớn, một lần nữa ngồi trở lại ghế, khá hứng thú nhìn khuôn mặt như ngọc oa nhi mất đi sức sống.
Thượng Đan Châu là một mỹ nhân, thậm chí có thể nói nàng sở hữu một vẻ đẹp tinh tế, mĩ lệ, đáng tiếc nàng không nên sinh ở Thượng gia, lại càng không nên bị Thượng lão nhân đem làm cống phẩm.
Khi Thượng Sĩ Viễn một mình bước vào bên trong, ngay lập tức nhìn thấy muội muội vẫn luôn được xem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, lõa thể đờ đẫn ngồi ở trên giường, vẻ mặt chết lặng, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng, chuyển hướng nhìn về phía Trác Phi Dương đang ngồi một bên tựa hồ như đang thưởng thức kịch hay, “Vương gia, đây…. đây là xảy ra chuyện gì?”
“Người mù à?”
“Vương gia —— “
“Người đâu, giúp hắn một phen.” Trác Phi Dương nháy mắt ra hiệu, lập tức có hai thị vệ tiến lên bắt lấy Thượng Sĩ Viễn không hề phòng bị, nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn.
Vẻ mặt của Thượng Sĩ Viễn xám ngoét như tro tàn, “Các ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Xuân dược.” Hắn cười thực ngọt ngào.
“Trác Phi Dương, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Dự cảm xấu đột nhiên đánh úp tới, Thượng Sĩ Viễn bắt đầu giãy giụa.
“Biết vì sao ta chỉ mời một mình ngươi tới không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì vở kịch này chỉ có mình ngươi mới có thể cùng lệnh muội diễn.” Hắn cảm thán.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”
“Ngươi sẽ biết.”
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức có người đi tới nhét vào miệng của Thượng Đan Châu một viên thuốc giống khi nãy.
Thượng Sĩ Viễn thoáng chốc minh bạch, kinh hãi nhìn nam nhân thần thái ung dung, bình thản đang ngồi trước mặt, “Nàng là thê tử của ngươi.”
“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa chạm qua nàng.”
“Trác Phi Dương, Thượng gia rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi, khiến cho ngươi phải điên cuồng trả thù như thế?”
“Ngươi không biết? Thật sự không biết?”
“….”
“Nếu ngươi không biết, vậy bổn vương làm sao có thể biết đây?”
Khi cơn khô nóng bắt đầu lan dần khắp người, tầm mắt cũng dần mất đi phương hướng, lý trí chỉ còn sót lại ba phần hắn mới nghĩ tới một khả năng, một khả năng hắn dù chết cũng không nguyện tin tưởng, hắn nhìn vào đương triều tôn quý nhất mà nguy hiểm nhất Cửu vương gia, gần như tuyệt vọng chứng thực, “Vì Liễu Ti Vũ?”
“Thượng công tử quả nhiên là người thông minh nha.” Hắn thu hồi chiết phiến trong tay, vẻ mặt không chút thay đổi xoay người, “Để cho huynh muội bọn họ hảo hảo nói chuyện đi.”
Mọi người đi theo ra ngoài, cửa phòng bị đóng chặt.
Thừa dịp vẫn còn sót lại một tia lý trí, Thượng Sĩ Viễn bổ nhào tới cạnh bàn, cầm lấy đèn cầy trát vào ngực của chính mình, nhưng lúc này một bàn tay tay mềm mại không cương bò lên trên thắt lưng hắn, làm cho bàn tay đang cầm nến dừng lại.
“Không…. không….” Hắn khó khăn hộc ra được một chữ, thần trí càng lúc càng bị dục tính làm cho mê loạn, hắn vứt bỏ đèn cầy trong tay.
Trên thảm, hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt cùng với tiếng thở dốc thô ráp….
Trong phòng ngọn nến im lặng rơi lệ, cho đến khi tàn lụi….
Chỉ còn lại hắc ám dày đặc bao trùm lên hết mọi thứ.
“Không ——” Tiếng hét thất thanh chọc thủng bầu trời, sau khi chính mắt nhìn thấy cả hai đứa con chết thảm, đương triều thừa tướng rốt cuộc chịu không nổi đả kích xụi lơ trên mặt đất.
Bọn họ tử sát, tử trạng của bọn họ kể rõ lý do vì sao tự sát, mà lý do này làm hắn chết cũng không nhắm mắt.
Huynh muội loạn luân!
“Vì sao? Đây là vì sao?”
“Chuyện này nên hỏi chính ngươi.”
“Ta?”
“Ngươi đem nàng gả vào vương phủ mục đích là gì?”
Thượng Hữu Thừa có chút mờ mịt nhìn kẻ đang đứng mắt, giờ khắc này Cửu vương gia trong mắt hắn giống như tử thần.
“Phàm là bậc phụ mẫu có chút lương tâm cũng sẽ không muốn đem nữ nhi thương yêu của mình gả vào Thụy vương phủ, nhưng ngươi vì một viên tư tâm của chính mình, đem nàng làm vật hy sinh.”
“Ta….”
“Đối với Liễu gia diệt cỏ tận gốc thật sự quan trọng vậy sao?”
“Liễu Thừa Hạo không nên cướp mất thứ ta yêu.” Ánh mặt của hắn nhiễm thượng ghen tị cùng oán hận.
“Cho nên đây là kết cục do chính ngươi yêu cầu.”
“Chính ta yêu cầu?” Ánh mắt của Thượng Hữu Thừa càng lúc càng mờ mịt, “Ta muốn làm cho Liễu binh bộ chết không nhắm mắt, làm cho Liễu gia đoạn tử tuyệt tôn.”
Trác Phi Dương lạnh lùng nhìn hắn.
“Khi bổn vương còn không có chủ động buông tha cho một món đồ chơi, bất luận kẻ nào dám đụng vào nàng đều chỉ có một con đường chết.”
“Liễu tam nha đầu?” Ánh mắt của hắn dần dần tập trung, “Liễu Ti Vũ! Ha ha…. Liễu Thừa Hạo, không thể tưởng tượng được cho dù ngươi đã chết ta vẫn không đấu lại ngươi…. ha ha ha….”
Hòa với tiếng cười, sinh mệnh của hắn cũng dần biến mất, hắn không cam lòng, cho nên hắn muốn xuống âm tào địa phủ tìm Liễu Thừa Hạo để tính toán nợ nần.
Thượng gia huynh muội loạn luân làm tức chết lão phụ, đây chính là chủ đề đồn đãi mới nhất của kinh thành.
Than thở cũng có, khinh bỉ cũng có….
Liễu Binh bộ cửa nát nhà tan, mà kẻ mưu hại hắn Thượng gia không đến nửa năm gia môn cũng suy bại, ai nói trên đời này không có nhân quả tuần hoàn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT