Ngay từ đầu, Mục Nhiên cũng không hiểu nổi vì sao hắn lại để ý tới Phương Thành. Từ lần đầu tiên gặp mặt cả hai đều cùng có một suy nghĩ là bỡ ngỡ, thời gian trôi qua, tình bằng hữu của họ càng ngày càng sâu sắc, bồi đắp càng ngày càng sâu đậm, đến nỗi khiến Mục Nhiên có đáp án hết sức sinh động. Nhưng chung quy Mục Nhiên cũng không thể hiểu đây là dạng cảm xúc gì, rất khó hiểu, khiến Mục Nhiên cảm thấy lo sợ, khiến hắn mất tự chủ muốn trốn tránh nỗi sợ hãi này. Chính là chưa biết vì sao lại sợ đến thế, hắn cũng không dám suy nghĩ sâu xa về cảm xúc ấy. Mục Nhiên đương nhiên là không chịu thua, hắn là dạng người dù cho bao nhiêu khó khắn cũng có thể vượt qua, nhưng, hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn trốn tránh cảm xúc lạ lẫm này. Hắn cảm thấy chỉ cần hắn hiểu được thứ cảm giác này, hắn sẽ mất đi hết thảy, tình bằng hữu giữa hắn và Phương Thành chắc chắn sẽ rạn nứt, hắn sẽ bởi vậy mà đánh mất đi, rồi cảm thấy hoang mang vô cùng, trở thành vị trí thụ động. Hắn không muốn như vậy, hắn cao ngạo, hắn là kẻ thống trị, mặc kệ có phát sinh chuyện gì, hắn đều phải bình tĩnh mà xử trí, nếu có chuyện thay đổi hết toàn bộ, hắn thà trở thành người nhu nhược còn hơn phải hiểu rõ. Phương Thành, chính là một bằng hữu mà hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cậu ta chẳng qua chỉ là kẻ qua đường, chỉ là nhất thời, không có nghĩa sẽ là vĩnh viễn. Hắn hiện tại, bất quá chỉ là tham luyến Phương Thành cho mình khoái hoạt, đợi cho hắn chơi đùa xong hết, thì tình bằng hữu này sẽ chẳng chút quyến luyến nào mà vứt đi. Đúng vậy, tâm tình là bởi hoàn cảnh mà thay đổi, một ngày nào đó, cảm xúc này trong hắn sẽ dần dần phai nhạt, sau này khi hồi tưởng lại, có lẽ sẽ nghĩ mình quả là suy nghĩ nông nổi. Hiện tại là hiện tại, sau này, chẳng ai có thể lường trước được sự việc sẽ phát sinh, nếu đã muốn tiếp tục, chỉ có cách đối mặt, nhưng đối mắt như thế nào, thì đều là bạn tự lựa chọn. Mà hiện tại, điều hắn lựa chọn là, qua loa cho xong chuyện. Phương Thành quả thực là một ái nhân, là một người không lúc nào yên ổn, người như vậy có lẽ không tìm thấy một người giống như thế, có thể khiến người khác phải yêu quý. Mục Nhiên cũng chỉ là một người bình thường, chính là gia đình hắn không cho phép hắn có quyền được thoải mái, bởi vậy, từ nhỏ hắn đã bị một chiếc dây thừng cột chặt lấy tự do, chỉ có thể luẩn quẩn một chỗ trong nhà. Phương Thành không bị cái gì trói buộc, cậu có thể tự do tự tại mà tới một nơi nào đó để tìm việc, cậu có thể tùy tâm sở dục mà đứng lại, cũng bởi cậu tự do, khiến trong mắt người khác là trái quy luật, là phản nghịch. Mục Nhiên như bị giam trong một chiếc ***g giam dã thú, dã tính trong thâm tâm chỉ có thể tự mà che dấu đi, bị khóa ở một phạm vi để người khác vây quanh, để người khác ca tụng hắn này nọ. Trong lòng vốn đã bị kìm nén, đến khi tự do, dã tính kia nhất định sẽ bùng nổ. Hai người trong mắt người khác hoàn toàn là hai loại người khác xa nhau, nhưng thực chất nội tâm họ rất giống nhau, đó là đều hướng tới tự do. Bởi vậy, cả hai người đều có lực hấp dẫn đối với người kia, trở thành bằng hữu cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là tâm tình giống nhau nên mới nảy mầm, chính là do vận mệnh dẫn dắt, không thể ngăn cản được. Đáng tiếc, không ai có thể lý giải, hai người họ đều cho rằng khi kết giao, một người tự nguyện rơi xuống, một người là kéo người kia cùng rơi xuống, khổ là ở chỗ đó.. Mục Nhiên mặt không chút biểu cảm, tầm mắt dừng lại chỗ hai tay đặt trên đùi. Lão sư thân là giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nhìn hắn. Bầu không khí ngưng trọng trầm mặc, vẫn tiếp tục giằng co hơn tiếng đồng hồ, đến khi Mục Nhiên biết như vậy chỉ lãng phí thời gian chứ chẳng được gì, hắn mới chủ động mở miệng:“Chủ nhiệm, nếu không có việc gì, em xin đi trước.”

Hắn đã cùng Phương Thành hẹn nhau sau khi tan học sẽ cùng đến một chỗ hảo ngoạn, hiện giờ đã quá giờ tan trường, hắn không muốn Phương Thành phải đợi lâu. Cùng Phương Thành gần gũi một tháng, hắn có thói quen sau tan học sẽ đi tìm cậu để thả lỏng tâm tình. Nhiều lúc, hắn được Phương Thành dẫn tới những nơi thật hấp dẫn, bất luận là đêm muộn vẫn đi dạo chợ đêm. Điều hắn cảm thấy thư thái là khi hai người họ cảm thấy mệt, sẽ tìm một bãi cỏ cùng nằm nghỉ ngơi. Đêm tĩnh, bên cạnh có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, nằm trên bãi cỏ ẩm ướt những giọt sương đêm, tựa hồ tất cả mệt mỏi một khắc đã tan biến, tình cờ quay đầu, có thể thấy Phương Thành đang nhìn hắn với ánh mắt ấm áp hoặc đang say giấc nồng – Nếu như không phải sợ người nhà lo lắng, hắn rất có khả năng sẽ say mê nằm trên bãi cỏ này mà ngủ thiếp đi. Phương Thành từng nói qua, cậu đã từng vô số lần vì cảm giác thoải mái này mà ngủ luôn trên bãi cỏ, cậu hy vọng, hắn có thể cùng cậu thoải mái ngủ một giấc, dù chỉ một đêm. Cũng không biết vì sao, những lời này của Phương Thành làm lòng hắn ấm lên, ấm đến nỗi hiện tại cũng không có tan biến đi. Lời nói của Mục Nhiên khiến biểu tình của thầy chủ nhiệm vốn nghiêm túc trở nên ngưng trọng hơn,“Mục Nhiên đồng học, thầy gọi em tới đây là muốn em ngồi lại đây một chút.”

“Thầy nãy giờ không nói gì, cho nên……”

“Mục Nhiên đồng học, thầy nghe nói gần một tháng qua, em cùng Phương Thành rất thân thiết.”

Câu này của lão sư không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Nhìn thầy chủ nhiệm đã lớn tuổi trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng, Mục Nhiên thẳng thắn thành khẩn:“Đúng vậy.”

“Vậy em có biết Phương Thành là người như thế nào không?”

“Em biết.”

Thực ra điều hắn biết và người khác biết không hề giống nhau. “Em không biết.”

Nghe Mục Nhiên kiên định, thầy chủ nhiệm bác bỏ ngay, lắc đầu nói tiếp,“Nếu em thật sự biết, em sẽ không còn cùng cậu ta thân thiết nữa đâu, nhưng lại gần gũi như vậy trong thời gian dài rồi. Phương Thành là người thế nào thầy cũng không muốn nhiều lời, em có thể cẩn thận nghe người ngoài nói thế nào về cậu ta. Cho dù có chút khuếch đại, nhưng nếu không khí yên tĩnh thì đã không có gió rồi, cậu ta phải làm gì đó thì người khác mới có cơ hội đi bàn luận –”

“Phương Thành, cậu ấy thích tự do.”

Mục Nhiên nhịn không được bèn biện bạch. “Ai mà chẳng thích tự do –”

Vị chủ nhiệm này dù sao cũng là một người đã từng trải, sống đời người đã quá nửa, ông không quan tâm Mục Nhiên biện bạch, lập tức phản bác lại,“Nhưng, Phương Thành tự do đến mức không cái gì là kiêng kỵ. Cậu ta tùy tâm sở dục muốn đi đâu thì đi liền, muốn làm gì thì lập tức phải làm cái đó, cậu ta chơi với bang phái này nọ, đánh nhau theo nhóm, lại cũng bị người khác đánh cho, cậu ta lại càng đánh nhiều người, thậm chí từng bị tạm giam…… Tự do như vậy không được gọi là tự do, mà là bốc đồng cố tình gây sự, cậu ta tùy hứng dù ai khuyên ngăn cũng không thể cản được, như vậy kết quả đi xuống –. Thầy thừa nhận cậu ta quả là một học sinh thông minh, đáng tiếc cái thông minh tài trí ấy lại không dùng đúng nơi đúng chỗ, khiến cậu ấy biến thành một kẻ đi trái lại với thế tục.”

Thầy chủ nhiệm chăm chú nhìn Mục Nhiên,“Mục Nhiên đồng học, em và cậu ta hoàn toàn tương phản, em biết tự hạn chế, tự ái, tự trọng, không giống những người danh gia vọng tộc bình thường, em có gia thế tốt, em có đầu óc vô cùng thông minh, em chỉ cần ra ngoài xã hội nhất định tiền đồ vô cùng sáng sủa, trải đầy tơ lụa. Mục Nhiên đồng học, thầy gọi em tới không phải trách cứ em, thầy chỉ muốn nói cho em biết, em cùng Phương Thành vô cùng trái ngược nhau, cha mẹ Phương Thành đã sớm mất, cậu ta bởi không có người quản giáo mà tùy hứng làm bậy, cho nên bây giờ, danh tiếng cậu ta vô cùng xấu. Em cho rằng em cùng cậu ấy thân thiết thì sẽ có lợi sao?”

“…… Chủ nhiệm, ít nhất em cũng cậu ấy làm bằng hữu cũng không phải chuyện xấu gì. Em chơi thân với Phương Thành nhưng không hề lơ là học tập, hết thảy vẫn giống như trước.”

Không, có điểm không giống trước, hắn cảm thấy hiện tại so với trước kia, hắn lúc nào cũng chờ mong, chờ mong những chuyện sắp phát sinh, mong Phương Thành sẽ khiến hắn vui vẻ, mong được nhìn thấy Phương Thành tươi cười kia sẽ khiến hắn mê say ôn hòa. Mục Nhiên biểu tình luôn luôn bình tĩnh nhưng khi gần Phương Thành tâm tình lại luôn thoải mái, vui vẻ, nghĩ vậy đôi môi hắn bất giác hơi nhếch lên, trở nên nhu hòa hơn. Biểu tình nhỏ trên mặt Mục Nhiên này khiến thầy chủ nhiệm buồn phiền thở dài. Ông dùng ngữ khí nghiêm túc nói với Mục Nhiên:“Mục Nhiên, em đừng xem cái gì cũng đơn giản như thế. Sau khi em cùng Phương Thành kia trở thành bằng hữu, cái gì cũng đều thay đổi.”

Mục Nhiên nhìn thầy chủ nhiệm với ánh mắt khó hiểu. Thầy chủ nhiệm lại thở dài:“Nói một cách khác, em chính là quang (ánh sáng), còn Phương Thành là ám(u tối), hai em hoàn toàn tương phản, nếu hai em muốn đồng thời xuất hiện, chắc chắn sẽ có trở ngại, ngăn trở được hào quang thì hắc ám mới có thể xuất hiện. Tựa như hiện tại hai em, người ngoài nhìn qua sẽ nghĩ là vô cùng thân thiết, nhưng sự thật lại là bị ngăn cách, các em không có khả năng tương giao, các em miễn cưỡng sẽ chỉ làm mọi chuyện chẳng ra cái gì cả, quan hệ của các em rồi cuối cùng cũng sẽ có chuyện xảy ra mà tan rã. Mà hiện tại, Mục Nhiên đồng học, em nghĩ mình không thay đổi nhưng kỳ thực đã thay đổi, em ngẫm lại xem hiện tại xung quanh em người ta nhìn em bằng ánh mắt gì, đối với em bình luận cái gì, mà em nói so với trước đây không hề thay đổi.”

“Hiện tại em, bởi bất luận trong như ngoài trường đều cùng Phương Thành ở một chỗ, cho dù em vẫn duy trì lòng tự trọng, tự tôn, tự ái của mình nhưng trong mắt người khác lại dần dần thay đổi, bọn họ cũng không cấm mà đoán rằng, em không biết sẽ có trở nên giống Phương Thành hay không mà biến thành một kẻ đi trái lại với người đời. Cho dù em không hề thay đổi gì, nhưng hình tượng trong mắt người khác lại thay đổi – Mục Nhiên đồng học, em ngẫm lại gia thế nhà mình xem, em ngẫm lại hình tượng của em ảnh hưởng đến gia tộc thế nào xem, thầy biết em rất để ý, nhưng hiện tại em tựa hồ đã quên mất rồi. Còn có, em mỗi ngày cùng Phương Thành đi chơi đến đêm hôm khuya khoắt mới trở về, em chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới người thân mình lo lắng ra sao ư, nhưng em lại ngày ngày tan học xong liên đi tới nửa đếm mới về — điều này, không phải chuyện em thường làm trước kia a.”

“Mục Nhiên đồng học, em cho rằng em không thay đổi sao?”

Thầy chủ nhiệm nhìn khuôn mặt trầm mặc của Mục Nhiên. Mục Nhiên cúi đầu trầm tư. Thầy chủ nhiệm thấy hắn trở thành cái dạng này, cuối cùng nói:“Mục Nhiên đồng học, thừa dịp hiện tại đều chưa có cái gì quá trớn liền dứt ra hết đi. Hết thảy đều không thể đoán trước, con đường phía trước tràn ngập được giao nhau, em có thể chọn một đường cho mình, vậy em nên quay lại đi. Em nguyên bản còn có một con đường tràn ngập ánh huy hoàng, sao không đi con đường ấy.”

Mục Nhiên đứng trước tòa nhà, xem chừng đã trải qua gần mười năm, lại càng lộ ra vẻ tang thương. Mục Nhiên quay lại rồi, tòa nhà giống như trước đã bài trí căn phòng che đi ánh sáng chói trang chiếu vào, nhưng chẳng qua hiện tại không còn ánh nắng như trước nữa rồi. Mục Nhiên nhớ tới thời trung học khi thầy chủ nhiệm từng nói qua với hắn, ông nói, có ngăn cản hào quang thì hắc ám mới có thể xuất hiện. Cười lạnh một cái, Mục Nhiên cười khinh miệt, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, có một người bước đến bên cạnh hắn, cung kính hỏi Mục Nhiên:”

Cậu chủ có gì phân phó?”

“Mua nó rồi phá đi.”

Mục Nhiên chỉ vào tòa nhà cao ngất kia. “Vâng.”

Người nọ tuân mệnh đi. Mục Nhiên thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng lại ở chỗ bóng râm, có chút thê lương nhìn căn nhà nhỏ. “Sau khi vật cản hào quang biến mất, ám sẽ không tan biến mà luôn ngự trị trong lòng quang”

(Câu này thực sự là mình edit không hay, nhưng nội dung của câu rất hay. QT: Chặn quang chướng ngại biến mất sau, ám không có biến mất, nó liền dừng lại ở trong lòng quang) Nhìn ám cũng như nhìn hắn, những lời này như đang tố cáo Mục Nhiên. Mục Nhiên cầm cặp sách đi ra cổng trường, quả nhiên gặp được Phương Thành đang chờ ở bên ngoài, tới tới lui lui, hắn vội đi đến liền thấy khuôn mặt cậu tươi cười nhìn mình. “Chờ lâu không?”

Mục Nhiên mỉm cười với cậu, đáp lại nụ cười lúm đồng tiền của cậu. “Cũng khá, nhưng không lâu lắm.”

Phương Thành trả lời, sau đó ánh mắt nhìn thẳng Mục Nhiên:“Tôi vừa mới đi tìm anh, bạn học anh nói anh vừa được thầy chủ nhiệm gọi đi rồi, làm sao vậy, có chuyện gì à?”

Mục Nhiên nhìn cậu, nhìn đến khi ánh mắt cậu trở nên lo lắng, hắn mới hì hì cười:”

Lại còn cái vẻ mặt này, tôi còn có thể có chuyện gì chứ. Tôi là con ngoan trò giỏi, giáo viên khen ngợi còn không kịp chứ là!”

“Như vậy a, vậy là tốt rồi.”

Phương Thành thở một hơi,“Tôi còn nghĩ anh vì tôi mà bị gọi đi.”

“Sao cậu lại cho là vậy?”

Mục Nhiên nhướn mi. “Tôi với anh sau khi trở thành bằng hữu, rất nhiều người cho rằng tôi đã làm hỏng anh rồi, tôi chuẩn bị khiến anh trở nên giống tôi, biến thành loại người xấu không thuốc chữa. Cho nên –”

Sắc mặt Phương Thành không tả nổi. “Vậy cậu có nghĩ vậy không?”

“Không có.”

Phương Thành ngẩng đầu kiên định nhìn hắn,“Tôi cho tới giờ vẫn chưa bao giờ nghĩ vậy.”

“Mục Nhiên, anh biết không? Tôi thật sự muốn cùng anh trở thành bằng hữu, lúc nào cũng thầm nghĩ cùng ngày trở thành bằng hữu, đơn thuần bằng hữu. Tôi cho tới giờ không nghĩ sẽ làm gì với anh cả, tôi chỉ muốn duy trì quan hệ của chúng ta như thế này thôi. Nói thật, tôi vẫn chưa có được một người bạn nào xứng danh tri kỉ, trước kia, bất quá chỉ là có việc cần mới quan hệ bằng hữu nhạt thôi. Tôi cho rằng tôi với anh là một loại duyên phận, nếu có thể, tôi thật sự muốn cùng anh trở thành bằng hữu tốt nhất.”

(BFF hay là BF =))) “Ừm.”

Mục Nhiên biểu tình không biến hóa gì nhiều gật đầu một cái. Hắn không có nguyên nhân gì mà vì những lời này của Phương Thành mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại, còn làm cho tâm tư hắn trở nên nặng trĩu. “Đúng rồi, cậu hôm nay sao lại đi đường này trở về?”

Mục Nhiên chuyển đề tài. Phương Thành vừa nghe, mặt thoáng ngưng trọng rồi tươi cười,“Nga, là thế này, đi đường này mới tiện mua mấy đồ, về thôi, hay là đến nhà tôi đi.”

Mục Nhiên như cũ vẫn không hiểu nhìn hắn. (Em cũng không hiểu >.<) Phương Thành thấy hắn như vậy, lại càng cười hơn. Hắn lúc này mới hiểu ra. “Hôm nay sinh nhật của tôi, cho nên tôi quyết định mua thức ăn về nhà nấu, Mục Nhiên anh muốn ăn gì tôi sẽ mua cho, tay nghề của tôi cũng vừa rèn luyện một chút đó, so với đầu bếp khách sạn không có kém đâu nha! Thế nào, không sai đâu.”

Mục Nhiên nghe cậu nói mà giật mình, bất quá,“Sinh nhật cậu mà cậu còn muốn tự nấu cơm a?!”

“Hắc hắc, phải khác chứ!”

Phương Thành ngược lại bởi vậy mà cảm thấy thực vui vẻ, bởi nhìn biểu tình của hắn rất hưng phấn. Mục Nhiên thấy thế, nói:“Tùy cậu đấy, dù sao hôm nay cậu có quyền lớn nhất. Chính là, cậu giờ mới nói cho tôi biết, tôi làm sao đủ thời gian để chuẩn bị quà sinh nhật a.”

“Anh nha, chỉ cần anh đến là được.”

Phương Thành tuyệt không để ý. Ánh mắt Mục Nhiên đen láy nhìn chằm chằm Phương Thành, thanh âm nho nhỏ,“Có đôi khi cậu nói toàn làm người ta hiểu lầm.”

“Cái gì cơ?”

Phương Thành không nghe rõ. “Không có gì.”

Mục Nhiên lắc đầu, sau đó tiếp tục bước đi,“Thời gian không còn sớm, vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải được câu nói vừa thốt ra, hắn thế nào lại có cách nói thế này. Phương Thành sớm đã quen với tính tình đạm mạc của Mục Nhiên nên cũng không quá để ý, cậu kích động chạy tới cạnh Mục Nhiên. “Mục Nhiên, anh thích ăn nhất là cái gì? Chúng ta tới chợ mua nào.”

Đi cạnh Mục Nhiên, Phương Thành bước rất thoải mái, một bước lại một bước giống như tiểu hài tử đang đùa giỡn bên người phụ thân, cái dạng này, có lẽ vì hôm nay là sinh nhật của cậu. Nhìn thấy Phương Thành vô cùng thích thú, Mục Nhiên có chút khó hiểu, bởi vì mỗi lần sinh nhật của hắn, bất quá là người trong gia tộc tụ họp lại rồi lấy thời điểm này mà bàn chuyện buôn bán làm ăn. Hắn thậm chí cảm thấy, sinh nhật chính là sự kiện làm hắn phiền lòng nhất. Khi đó chính mình, phải mặc quần áo đẹp mà nhìn y như pho tượng, trên mặt mỉm cười máy móc, người khác không ngừng nói đi nói lại một bài chúc mừng sinh nhật, mà không thể bỏ đi. Bởi nhớ lại ngày trước không hài lòng, sắc mặt Mục Nhiên hơi cương lại, bất quá hắn không muốn Phương Thành chú ý tới nên nhanh chóng che dấu. “Hỏi tôi thích ăn gì dể làm gì, hôm nay là sinh nhật cậu cơ mà.”

Thanh âm Mục Nhiên nghe như không có nghĩ về chuyện năm xưa, hắn làm tốt rồi, Phương Thành cũng không biết tâm tình hắn giờ rất khó chịu. “Nhưng anh là khách a, đương nhiên phải hỏi anh thích ăn gì chứ.”

“Như vậy a……, nhưng là tôi không biết tôi muốn ăn gì, tôi trước giờ có gì ăn nấy, thật không chú ý đến món ăn ưa thích.”

Mục Nhiên hơi suy nghĩ rồi trả lời. Quả thực, gia đình giàu có nhưng cũng rất nghiêm, hắn không ăn kiêng gì cả, đều là người làm chuẩn bị cái gì, hắn đều ăn cái đó. Về phần khẩu vị, trong hồi tưởng của hắn, tất cả đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt. (Anh Mục, anh bị tự kỷ mịa rồi) “Sao lại thế được?”

Phương Thành hơi hơi nhíu mày, nhìn Mục Nhiên, nhìn đến khi hắn như bị hù bởi bộ dáng của cậu, Phương Thành có điểm nhụt chí,“Vậy anh có muốn ăn gì, nhưng lại chưa được ăn?”

“Này a……”

Mục Nhiên liếc mắt một cái nhìn Phương Thành đang chờ đợi mới trả lời,“Có a.”

“Nga, là cái gì?!”

Phương Thành vừa nghe, ánh mắt nhất thời sáng lên. “Trước kia cậu không phải từng mang sủi cảo vào bữa sáng cho tôi sao, tuy rằng khi đó tôi không có ăn, bất quá hiện tại rất muốn ăn, hơn nữa là do tay cậu làm. Tuy nhiên nếu không được thì tôi sẽ không ăn.”

Tuy rằng họ trở thành bằng hữu, Phương Thành có thể mang đồ ăn đến cho hắn, nhưng trong đó không có mang sủi cảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play