Mục Nhiên từ khi tới bệnh viện này, vẫn luôn giữ chức một bác sĩ tận tình chăm sóc bệnh nhân. Đừng nghĩ rằng tất cả những người ở đây đều bằng tuổi nhau, đại đa số đều đã đáng tuổi làm cha làm mẹ cả rồi, nhưng Mục Nhiên lại là một thanh niên xuất sắc ở mọi phương diện luôn được mọi người chú ý đến, bởi vậy, các y bác sĩ trong bệnh viện cũng lấy mục Nhiên ra làm chủ đề chính để bàn tán.

Những người qua tuổi bốn mươi đương nhiên không thể nói chuyện yêu đương như những thiếu nam thiếu nữ được, nhưng bất luận già trẻ gái trai, chỉ cần ba người tụ họp lại cũng đã đủ thành một cái chợ bán thức ăn rồi, đề tài trò chuyện lại xoay chung quanh một người, bọn họ chính là có khả năng từ một chuyện bé mà xé ra to.

Mà bọn họ thường bàn về chuyện tại sao Mục Nhiên lại chăm sóc cho bệnh nhân phòng 1017 tận tâm tận lực đến thế, hay là Mục Nhiên đang kết giao với nữ bằng hữu nào có tình trạng này.

Bọn họ bàn luận về vấn đề này đương nhiên không phải vì mình. Mà là vì thân chúc, vì bằng hữu, vì đồng hương … và cả những nữ hài nữa. Chính là, Mục Nhiên thân là một thanh niên xuất sắc lại ở ngay trước mắt họ, họ làm sao có thể bỏ qua được, tuy rằng tất cả đều đã qua độ tuổi theo đuổi Mục Nhiên tuyệt vời kia, nhưng con cháu họ đương nhiên là vẫn có cơ hội, nói thẳng ra là, tuy họ yêu đương không thành, nhưng người thân họ hàng biết đâu lại có khả năng nên một cặp với hắn.

Nói cách khác, nếu phải đem Mục Nhiên cho người khác, không bằng lấy cơ hội này đem hắn trở thành thân nhân của mình——.

Kết quả là, với hình thức nói chuyện phiếm vui vẻ, nhưng thực chất là đậm mùi thuốc súng tranh đấu.

Đứng tại hành lang, y tá Trương Di mặt mày hớn hở nhìn mọi người: “Mọi người không biết cháu gái nhà tôi đâu, con bé ấy, không chỉ tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, mà bây giờ còn làm giáo viên cho một trường cao trung. Ôi chao, tính nết của con bé khi làm giáo viên thì ai cũng biết, rất kiên trì, không còn gì để nói——”

“Giáo viên bây giờ đâu phải ai cũng tốt? Chắc chắn đó là một cô bé lanh lợi.” Thẩm Di khen cô bé ấy, nhưng lại nhanh chóng thay đổi nét mặt, “Chính là phụ nữ hiện đại giờ phải dám nghĩ dám làm. Như cháu gái tôi chẳng hạn! Tuổi còn trẻ mà đã là một nhà quản trị kinh doanh rồi, người không chỉ xinh đẹp, cách xử sự lại rất ngay thẳng, giàu kinh nghiệm…”

“Tất nhiên là phụ nữ thời nay như thế là tốt, nhưng những người như thế lại quá tập trung vào công việc. Mọi người ngẫm nghĩ lại xem, đàn ông muốn lập gia đình, ai mà chẳng muốn có một gia đình yên ấm đúng không nào? Nếu lấy một cô gái mạnh mẽ, thật vất vả khi phải chờ đợi thời gian rảnh rỗi của vợ, nhưng vợ mở miệng ra lại nói tình hình kinh tế tài chính—— chính là vậy đấy!” Lúc này ngay cả y tá Trần Thẩm cũng tham gia cuộc nói chuyện, “Tôi nghĩ là, nếu lấy vợ thì nên lây s người có khả năng chăm lo cho gia đình, hiền lành thùy mị mới là tốt…”

Vừa vặn lúc bác sĩ Đàm đi kiểm tra các phòng bệnh thì gặp đám y tá trung niên đang nhàn rỗi mà tán dóc, ông cảm thấy tò mò liên đến, đúng lúc nghe được câu nói cuối, liền hỏi: “Con trai nhà ai muốn lấy vợ a?”

Ông chen lời vào làm cho Trần Thẩm đang nói dở liếc mắt nhìn ông một cái, “Chúng tôi làm gì có nhà ai có con trai có năng lực khiến ai ai cũng muốn đâu?! Chỉ có thể là bác sĩ Mục thôi.”

“Nga!” Bác sĩ Đàm giờ mới hiểu ra vì sao ba người kia nói chuyện phiếm lại đặc mùi thuốc súng thế này, hóa ra là vì tự mình hoặc vì họ hàng thân thích mà tranh đoạt thế này a!

Bất quá, “Đúng là mọi người đang nói chuyện phiếm, nhưng sao mọi người không hỏi tiểu Mục xem cậu ta có vừa ý hay không? Kết quả mà khác là công toi a.”

Bác sĩ Đàm nói như một quả bom làm ba vị y tá trong lòng nổ tung, thực sự rất có lực rung động, bởi vì vấn đề này thực sự họ cũng chưa từng nghĩ tới!

“Đúng, đúng a, chúng tôi còn chưa biết tiểu Mục có thích hay không?” Trương Di nói có chút lo lắng.

“Hỏi cậu ta xem có được không.” Trầm Di nhanh chóng đưa ra đề suất của mình.

“Hảo hảo, hỏi cậu ta xem. Phải đi ngay bây giờ! Tôi vừa thấy cậu ta đến phòng nghỉ đó..” Trần Thẩm vừa nghe xong, vội quyết định ngay, đồng thời đi nhanh.

Hai người còn lại đương nhiên vội vàng đi theo sau, bởi vì ai cũng muốn biết kết quả.

Không lâu sau, chiến trường được di chuyển, nguyên địa chỉ còn lại khói súng.

Để lại bác sĩ Đàm đằng sau buồn cười nhìn mấy bà đã lớn tuổi, mà khí phách vẫn hùng dũng oai vệ hiên ngang bước về phía trước.

Mục Nhiên vừa đi ra phòng nghỉ, đã thấy ba vị y tá đến cửa. Có chút giật mình, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tươi cười lễ phép: “Sao vậy ạ, tìm cháu có việc sao?”

Thấy Mục Nhiên khuôn mặt tươi cười, so với Mục Nhiên hơn đến 20 tuổi mà nhà còn có nữ tử, ba vị y tá vẫn không khỏi động lòng, bởi, thật sự là quá mê người!

“Khụ khụ!” Trầm Di ho nhẹ, nén tâm tình lại, ngẩng đầu lên nhìn Mục Nhiên, “Tiểu Mục a, ba người chúng ta muốn hỏi cậu một việc, liệu có được không?”

“Có thể a, có chuyện gì sao?” Mục Nhiên thoải mái đáp.

“Ân, là vầy. Chúng tôi muốn hỏi, cậu có bạn gái chưa?”

Trầm Di vào thẳng vấn đề làm Mục Nhiên nghi hoặc nhìn ba vị y tá một hồi, cuối cùng, Mục Nhiên vừa nói vừa cười, “Cháu chưa có bạn gái.”

Ba vị y tá vừa nghe xong, mặt mày rạng rỡ, đang muốn hỏi Mục Nhiên thích loại con gái như thế nào, Trương Di vẫn hỏi Mục Nhiên để chắc chắn: “Vậy Tiểu Mục đã thích ai chưa?”

“Chưa ạ.” Mục Nhiên nhanh chóng đáp.

Ba vị y tá còn chưa kịp cao hứng, Mục Nhiên đã nhanh chóng nói tiếp:”Thế nhưng thực ra cháu có tình cảm với một người, cháu nguyện vì người ấy mà chung sống trọn đời.”

“Cái gì?!”

Hắn nói, làm ba vị từng trải qua tình ái cũng phải ngây ngẩn cả người, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Mục Nhiên khẽ cười mị trong mắt, nồng nàn thâm tình.

Xe máy trên đường chạy rất nhanh, Mục Nhiên phát hiện có cái gì không phải liền kéo kéo áo người lái xe.

“Làm sao vậy?” Phương Thành quay đầu lại nói lớn tiếng hỏi hắn.

Sợ cậu nghe không được, Mục Nhiên cũng lớn tiếng trả lời: “Đây không phải đường đến nhà tôi!”

“Tôi biết.” Phương Thành ngoài ý muốn nhìn Mục Nhiên gật đầu, “Tôi muốn đưa anh đến một chỗ.”

Nghe được Phương Thành nói, Mục Nhiên có chút không hài lòng nhíu mi, hắn ghét nhất người khác tự chủ trương, huống chi hắn nếu như vậy mà về không được, trong lòng có chút lo lắng.

Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, hắn cũng không làm gì ngăn cản việc Phương Thành tiếp tục lái xe đi.

Mục Nhiên phát hiện, trong lòng hắn, đã không thể tự khống chế thân thể hắn. Đây là một người làm hắn cảm thấy không bình thường.

Sau đó, giữa lộ trình, cả hai bọn họ đều trầm mặc.

Cho đến khi, xe chạy đến một chợ đêm náo nhiệt vô cùng.

Phương Thành quen với những nơi thế này nên dễ dàng tìm được một chỗ vừa vặn mà để xe máy.

Đứng một bên nhìn Phương Thành thành thục động tác, Mục Nhiên suy nghĩ, Phương Thành đưa hắn đến cái nơi này để làm gì chứ.

Để xe đó, Phương Thành vui vẻ nhìn Mục Nhiên mà cười, “Mục Nhiên, anh tới nơi này bao giờ chưa?”

Mục Nhiên lắc đầu.

“Biết tôi vì sao đưa anh đến đây không?”

Mục Nhiên như cũ lắc đầu.

“Nơi này là khi tôi còn bé thường xuyên tới đó, bời vì khi đó mẹ tôi bán hàng tại bãi chợ đêm, lúc đó tôi luôn phải ở chỗ này chạy đông chạy tây. Tôi rất thích nơi này, có rất nhiều hồi ức hạnh phúc, tôi cũng chỉ thích đưa bằng hữu của mình đến nơi này thôi, để cho bọn họ cùng chia sẻ vui buồn!”

Đôi mắt Phương Thành như đèn nê ông nhìn hắn, làm cho Mục Nhiên có chút chói mắt.

Mà Phương Thành lại không cảm nhận được tâm tư Mục Nhiên lúc này, cậu như muốn khoe vật qúy kéo Mục Nhiên chạy đi, “Đi nào, Mục Nhiên, đi ăn vài món bình dân một chút, ngon lắm đó. Nhất định sẽ làm anh luyến tiếc ly khai!”

Mục Nhiên không nói gì tùy ý để Phương Thành lôi hắn đi, hắn vẫn nhìn Phương Thành ở phía trước, một lúc lâu, ánh mắt hắn từ thân ảnh gầy yếu kia chuyển đến bàn tay đang bị cậu nắm.

Bàn tay Phương Thành so với tay hắn, bị cậu nắm chặt, hắn cảm nhận được bàn tay cậu thật thô ráp.

Thế nhưng, hắn một chút cũng không thấy khó chịu…

Đem thân thể cậu lau khô, Mục Nhiên dùng khăn tắm cuốn quanh người cậu, hiện tại tuy là mùa hè, nhưng suốt ngày phải ở cái nơi lạnh lẽo này, nhiệt độ tương đối thấp, nếu không chú ý có thể còn bị cảm cúm.

Mục Nhiên ôm lấy cơ thể mềm mại ra khỏi phòng tắm, sau đó đặt cậu lên giường, chuẩn bị thay y phục sạch sẽ.

Gian phòng từ khi Mục Nhiên tới đây vẫn thế, không có thêm đồ vật nào. Bởi thân là bác sĩ Mục Nhiên cũng hiểu được, cho dù bệnh nhân tâm thầnh bình thường thoạt nhìn không hề có lực công kích, nhưng cũng không thể bởi vậy mà phớt lờ. Bọn họ bất ổn định rất khó khống chế, không thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, sở dĩ, Mục Nhiên cũng đã nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra trong đầu, rất sợ những dụng cụ sắc bén có khả năng thương tổn cao.

Mục Nhiên nhẹ nhàng cởi khăn tắm đang choàng trên cơ thể cậu ra, khăn tắm mở rộng Mục Nhiên thấy thân thể cậu lõa lồ trong không khí, trong mắt Mục Nhiên nhu tình không khỏi sâu sắc.

Những dấu hôn ngày hôm qua hắn để lại trên thân thể cậu vẫn còn chưa hết, tất cả đều là hắn lưu lại…

Vừa nghĩ như thế, Mục Nhiên có chút ý xấu liền cúi đầu hôn lên cổ cậu, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, cổ cậu như mang bệnh thấp () đầy những dấu hồng hồng.

“A!” Nhẹ nhàng xoa xoa, Mục Nhiên cười mỹ mãn.

Cảm giác y phục đột nhiên trở nên có chút chặt, Mục Nhiên quay đầu lại nhìn, mới biết tay cậu đang gắt gao túm ở vạt áo hắn.

Mục Nhiên quay đầu lại nhìn mặt cậu, thấy được đôi mắt cậu càng trở thêm mê ly.

“Thế nào, thân thể lại trở nên mẫn cảm như thế?” Mục Nhiên ôn nhu nói với cậu, ngón tay vuốt vuốt chiếc mũi, cảm thấy hơi thở người kia đang dần trở nên nóng bỏng.

“Mục… Nhiên…” Đúng lúc này, cậu có chút khó chịu kêu đích danh hắn, tay kia quấn lấy vai Mục Nhiên.

Bởi chính vì không có ý thức, những động tác này thuần túy tùy thuộc vào bản năng.

Nhận được lời câu dẫn nhiệt tình như vậy, ánh mắt nguyên bản luôn sáng ngời lại trở nên buồn bã, Mục Nhiên cầm lấy bàn tay trên vai mình, “Không được nga, Thành. Hôm nay em phải hào hảo nghỉ ngơi, bằng không thân thể em sẽ chịu không nổi.”

Mục Nhiên dứt lời, giúp cậu mặc y phục vào.

“Nhiên…” Thế nhưng cậu không hiểu khổ tâm của Mục Nhiên, vẫn như cũ liên tục muốn hắn giúp cậu giải tỏa.

Mà cậu còn nói bằng dọng khàn khàn mang theo đầy mị hoặc, làm Mục Nhiên toàn thân không khỏi phát nhiệt lên.

Chăm chú nhìn cậu, Mục Nhiên cuối cùng cũng không kiềm chế được, nhịn không được mà cúi xuống, để hai bàn tay đặt ở sau gáy hắn, cố sức hôn lên đôi môi cậu.

Phát tiết toàn bộ dục vọng trong thân thể, Mục Nhiên vẫn hung hăng hôn lấy đôi môi cậu đầy nhiệt tình, hắn càng không ngừng sục sạo khắp khoang miệng cậu, nuốt hết toàn bộ thóa mạt() giao hòa, thế nhưng vẫn không nuốt kịp, thóa mạt từ khóe miếng rớt xuống thấm ướt chiếc gối trắng…

Mục Nhiên đang châm rãi ly khai khỏi đầu lưỡi cậu, người nằm dưới bị hôn nên không còn chút sức lực nào, khó có thể nhúc nhích được.

Ánh mắt Mục Nhiên chuyển qua đôi môi sưng đỏ bị mút mát kịch liệt, nhớ lại những động tác thô bạo vừa rồi, rồi hắn mặc y phục vào cho cậu.

() Bệnh thấp: Bệnh nổi nốt đỏ =]]

() Thóa mạt: nước miếng í ạ. Để “thóa mạt” cho nó lịch sự =]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play