Lục Vĩ Chi bị nhốt ở trên giường, tỏ vẻ nghiêm phạt.
Sáng sớm hôm sau, Tề Trọng Lẫm cuối cùng dưới những cầu xin hết nước hết cái của Lục Vĩ Chi, miễn cưỡng cởi trói cho cậu.
“Nếu như ngươi lại muốn chạy trốn, lần nghiêm phạt sau không chỉ có như vậy thôi đâu.”
Tề Trọng Lẫm xuống giường mặc quần áo, hôn lên gò má của Lục Vĩ Chi, tà nịnh nói.
Lục Vĩ Chi vội vàng đoạt lấy y phục thật vất vả mới lấy được, không thèm trả lời.
Tề Trọng Lẫm thấy cậu không trả lời, đưa tay bắt lấy cổ tay đang thắt đai lưng của cậu, mạnh mẽ kéo cậu qua.
Lục Vĩ Chi mất thăng bằng ngã vào trong lồng ngực hắn, đôi môi bị hắn thô bạo cắn nuốt gắng gượng thốt ra tiếng kêu sợ hãi.
Tề Trọng Lẫm nhiệt tình mà đói khát hôn, khiến cậu chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, không thở nổi.
“Nhớ kĩ, ngươi là người của ta.”
Đắc ý khẽ vuốt lên cánh môi bị hôn đến đỏ tươi ướt át ẩm ướt của Lục Vĩ Chi, Tề Trọng Lẫm lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Lục Vĩ Chi đỏ mặt thở hổn hển ngây ngô ngồi ở trên giường, hồn vía thật lâu cũng chưa quay về. Cậu đã hoàn toàn bị hãm nịch (vùi lấp và chìm đắm) trong mị hoặc của Tề Trọng Lẫm.
Dẫu vết khắp toàn thân đều thuộc về Tề Trọng Lẫm, khiến cậu ý loạn tình mê.
Cậu thực sự bị sợ hãi, mỗi lần cậu liều mạng cự tuyệt Tề Trọng Lẫm, cẩn thận giả bộ lạnh lùng, che giấu thực tâm đã si mê của mình.
Sao cậu lại để cho mình rơi vào khốn cảnh vô pháp tự kiềm chế này chứ?
Lục Vĩ Chi ảo não nghĩ vài lần, chung quy cũng không cách nào cho ra đáp án.
“Tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện được tâm tình của ta, nếu không hắn nhất định lại càng không chịu buông tha ta.”
Lục Vĩ Chi cau mày, phiền não tự lẩm bẩm.
Tuy rằng không thoát khỏi mê hoặc của Tề Trọng Lẫm được, nhưng cậu cũng không có ý định khuất phục dưới uy hiếp của hắn.
Cậu vẫn sẽ chạy khỏi nơi này, bất quá sẽ không hành sự lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy nữa, đầu tiên, cậu phải từ từ làm quen với hoàn cảnh xung quanh, nếu ngay cả đường ra khỏi sơn trang cũng không biết, căn bản đừng vọng tưởng có thể rời đi.
Trong đầu quyết định chủ ý, Lục Vĩ Chi liền đi ra khỏi Ngự Phong Cư, một bên rỗi rãnh đi dạo, một bên chăm chú nhớ kỹ các lối đi trong sơn trang.
Cậu bị nhốt trong phòng một ngày, đột nhiên lại đi ra bên ngoài, cảm thấy hàn khí còn lạnh hơn cậu tưởng tượng. Ước chừng nửa canh giờ sau, cậu liền lạnh đến chịu không nổi.
Nhưng, ngay lúc cậu muốn về Ngự Phong Cư, đột nhiên nghe được có tiếng đao kiếm đánh nhau cách đó không xa truyền đến.
Lục Vĩ Chi đi về phía phát ra âm thanh, trong lúc đó trên mảnh đất trống có nhiều cây tùng, nhìn thấy Tề Trọng Lẫm cùng sư đệ đẹp như mỹ nhân, đang triền đấu không ai nhường ai.
Đao quang kiếm ảnh lóe lên, khiến Lục Vĩ Chi ở một bên thấy trong lòng run sợ, trái tim nhiều lần thiếu chút nữa đã sợ đến nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tề Trọng Lẫm mặc kệ né tránh hoặc công kích, đều nhạy bén linh hoạt như ưng như báo, xem tình hình thì đối phương căn bản không gây thương tổn được một cọng lông măng của hắn.
Nhưng chẳng biết tại sao, Lục Vĩ Chi lại khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Tề Trọng Lẫm, rất sợ hắn bị thương.
Cả hai đều hết sức chăm chú tỷ thí, không hề chú ý tới người đứng ngoài quan sát.
Lúc này, Tề Trọng Lẫm rút kiếm đâm về phía ngực của Tề Quý Thanh, nhưng chẳng biết tại sao lực tay đột nhiên lại yếu đi, trường kiếm tuột khỏi tay, ống tay áo bị lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) lột bỏ một góc, vì tránh đi một kích tiếp theo, hắn vọt người nhảy sang một bên, lui về phía sau, nhưng mà chỉ trong nháy mắt lợi kiếm trong tay Tề Quý Thanh đã đuổi theo.
Tề Trọng Lẫm đang trên bờ vực muốn chịu thua, bỗng nhiên có một bóng dáng chui ra, che ở trước mặt hắn.
Biến hóa bất thình lình, khiến kiếm thế Tề Quý Thanh nguyên bản vừa đúng, đột nhiên trở nên quá mạnh mẽ, muốn thu lại cũng đã muộn.
Tình thế vô cùng cấp bách, Tề Trọng Lẫm không thèm suy nghĩ, đã lao ra nhận một trận đau đớn.
Tề Quý Thanh ngừng kiếm thế, sửng sốt một chút mới khôi phục lại tinh thần, cáu giận nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Người ta đang so kiếm tự nhiên lại lao ra!”
“Ai bảo ngươi muốn giết Trọng Lẫm! Hắn dù sao cũng là sư huynh của ngươi!” Lục Vĩ Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế.
Tuy rằng cánh tay ôm Tề Trọng Lẫm đang phát run, hai chân sợ đến gần như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, cậu lại hất cằm, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tề Quý Thanh.
“Ta muốn giết sư huynh? Ngươi có lầm hay không a, bọn ta đang so kiếm mà!” Tề Quý Thanh bất mãn cất giọng kêu la.
“Nhị sư huynh! Huynh có thể quản lý hắn được không? Hắn như vậy thật là lỗ mãng mà, thật sự có thể sẽ hại chết người. Ngày hôm nay nếu không phải là ta thu kiếm nhanh hơn cũng như huynh không cứu người nhanh như vậy, nhất định trên người hắn sẽ có nhiều lổ thủng hơn.”
Cho đến lúc này, Lục Vĩ Chi phát giác mình đã làm ra chuyện thật lỗ mãng. Hai gò má cậu vốn tái nhợt, lập tức ửng đỏ.
“Ta…” Cậu cúi đầu, không biết nên mở miệng xin lỗi như thế nào, cuối cùng dứt khoát cái gì cũng không nói, xấu hổ giãy khỏi tay của Tề Trọng Lẫm lúng túng chạy đi.
“Nhị sư huynh, huynh nhìn huynh một chút đi, cánh tay chảy máu, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ngây ngô, bên mép còn chảy nước miếng, thật là ghê tởm mà!”
Lời nói của Tề Quý Thanh khiến Tề Trọng Lẫm bừng tỉnh. Hắn thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt hốt hoảng vì trận hỗn loạn khi nãy quét một cái đã sạch.
Cậu cau mày hướng cánh tay phải bị thương của Tề Trọng Lẫm, hỏi: “Tay của huynh có phải đã bị thương trước không? Bằng không huynh sẽ không thua như vậy.”
“Mấy ngày trước ở dưới suối cứu hắn thì bị đập phải.”
“Thân thể có thương tích thì đừng tìm người khác so kiếm! Thiệt là, có bao nhiêu can đảm cũng bị mấy người hù đến mất hết.” Tề Quý Thanh vừa lắc đầu thở dài, vừa đi về hướng Giá Viêm Cư.
“Có cơ hội ta sẽ bồi thường cho ngươi.” Tề Trọng Lẫm hướng về phía bóng lưng của Tề Quý Thanh nói to.
Tề Quý Thanh không quay đầu lại, chỉ phất tay một cái tỏ ý đã nghe thấy.
Sau khi Tề Quý Thanh rời đi, Tề Trọng Lẫm một khắc cũng không nán lại, hắn ba bước làm thành hai bước chạy đi, nóng lòng tìm Lục Vĩ Chi.
Hắn muốn hỏi cậu vì sao lại chịu đứng ra đỡ một kiếm thay hắn? Có phải… Nhịp tim của Tề Trọng Lẫm bỗng dưng tăng nhanh.
Tề Trọng Lẫm đuổi theo cậu trên con đường mòn dẫn đến Ngự Phong Cư.
Lục Vĩ Chi làm mặt lạnh lùng, buồn bực bước nhanh hơn, coi như bên cạnh hoàn toàn không có ai.
Hai người sóng vai đi một hồi, Tề Trọng Lẫm nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao lại lao tới cứu ta?”
“Ta chỉ là do nhất thời kích động, không hề có ý tứ gì khác, hơn nữa ta không giúp được gì, ngược lại còn làm phiền các ngươi luyện kiếm, thực sự là thất lễ.” Giọng nói của Lục Vĩ Chi cứng ngắc.
Tề Trọng Lẫm không có hảo ý cười.
“Ta…”
Lục Vĩ Chi nghẹn lời, bộ dáng đỏ mặt, không thể nghi ngờ là thừa nhận trong lòng mình có quỷ.
Tề Trọng Lẫm nín cười, nghiêng người tới gần, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn đôi mắt hốt hoảng không có chỗ để trốn của cậu.
“Mặt của ngươi thật là đỏ! Là bởi vì có liên quan đến lời nói dối kia sao?”
Lục Vĩ Chi đỏ mặt, đưa tay muốn đẩy Tề Trọng Lẫm đứng chắn ở trước mặt ra.
Bỗng nhiên, bàn tay vươn ra của cậu cứng đờ, kinh ngạc nhìn vết thương đang chảy máu.
“Ngươi bị thương!”
Thanh âm của Lục Vĩ Chi khẽ run, đôi mắt rưng rưng lo lắng đến sắp rơi lệ.
“Là vừa rồi do bảo vệ ta mà bị thương, có đúng không?”
Bàn tay vốn muốn đẩy hắn ra trái lại lại đi nắm chặt lấy cánh tay của Tề Trọng Lẫm không buông.
“Vết thương nhỏ xíu vậy có là gì.” Tề Trọng Lẫm nói ra dễ dàng.
“Cái này mà gọi là vết thương nhỏ xíu hả?” Lục Vĩ Chi nổi giận nói: “Trong Ngự Phong Cứ hẳn là có thuốc phải không? Mau trở về trị thương!”
Tề Trọng Lẫm mặc cho Lục Vĩ Chi lôi kéo, cảm nhận sự quan tâm dưới tình thế cấp bách không chút che giấu của cậu.
Vĩ Chi quan tâm ta, thì có khả năng sẽ thích ta! Tề Trọng Lẫm thầm nghĩ, lại không có dũng khí đi tìm đáp án chân chính.
Hắn đã đủ hài lòng, không dám hy vọng xa vời rằng Lục Vĩ Chi thật sự sẽ thích mình, bởi vì dù sao cũng là do hắn ép buộc cậu đến chỗ nay.
“Đi mau a! Đừng có lề mề như vậy chứ.”
Lục Vĩ Chi nóng lòng thúc giục, một lòng nhớ đến vết thương của hắn, vẻ giả bộ lúc nãy cũng đã tháo xuống từ lâu.
Đến lúc hai người bước vào Ngự Phong Cư, không kịp chờ đợi liền trực tiếp hỏi: “Thuốc đâu? Đao Thương Dược (thuốc trị thương) để ở đâu?”
“Trong tủ gỗ ở góc tường.”
Tề Trọng Lẫm chỉ chỉ tủ gỗ, muốn tiến tới để lấy thuốc, lại bị Lục Vĩ Chi đẩy một phát ngồi ở trên giường.
“Ngươi cứ ngồi nghỉ, ta đi lấy là được rồi!”
Vừa mở tủ gỗ ra, một đống chai chai lọ lọ đập vào mắt, Lục Vĩ Chi căn bản không phân biệt được lọ nào là Đao Thương Dược.
“Là lọ…”
Lục Vĩ Chi quay đầu muốn hỏi. Tề Trọng Lẫm lại lặng yên đi tới bên cạnh cậu, từ phía sau bao bọc lấy cậu, phả nhiệt khí vào tai cậu chậm rãi nói: “Là lọ có màu trắng ở giữa thân, cái nút đậy làm bằng gỗ nâu.”
“Ừm!” Lục Vĩ Chi thấp giọng trả lời, thân thể bởi vì bị hắn ôm lấy mà lủi qua từng đợt run rẩy, hai chân đứng yên tại chỗ, giống như bị đóng đinh lại vậy.
“Sao vậy? Không phải ngươi nói muốn trị thương cho ta à, bây giờ hối hận rồi sao?”
Thần trí của cậu sau khi Tề Trọng Lẫm nói xong cũng đã quay trở về, cậu ngẩng đầu nói: “Ta không có hối hận! Là do ta hại ngươi bị thương, ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
Tề Trọng Lẫm bị đẩy ngồi lại trên giường, Lục Vĩ Chi nửa quỳ ở trước giường, cẩn thận vén ống tay áo của hắn lên. Khi cậu nhìn thấy vết thương so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, sắc mặt không khỏi ưu tư.
Trước tiên cậu lau sạch số máu hơi đông lại trên miệng vết thương, sau đó mới nhẹ nhàng thoa thuốc lên. Cậu vẫn luôn khẽ nhíu mi, cắn chặt môi, sắc mặt ngưng trọng.
Đến khi dùng vải bố sạch băng vết thương, cột chặt lại xong, cậu mới chậm rãi thở ra, vừa cười vừa nói: “Như vậy hẳn là không còn vấn đề gì nữa.”
Nụ cười của Lục Vĩ Chi, khi ngẩng mặt bắt gặp ánh mắt nóng rực giống như muốn thiêu đốt cả linh hồn của Tề Trọng Lẫm, liền đông cưng ở bên môi.
“Nếu như con tim của ta cũng vì ngươi mà bị thương, ngươi có chịu trách nhiệm hay không?” Tề Trọng Lẫm khẽ nâng gương mặt kia lên, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi hỏi.
“A!” Mặt của cậu liền biến sắc, lập tức đứng dậy né sang một bên.
Giật mình tỉnh giấc khỏi mộng đẹp ngắn ngủi ấm áp, Tề Trọng Lẫm không khỏi buông tiếng thở dài.
Lục Vĩ Chi cố ý làm lơ tiếng than ngắn thở dài của hắn.
“A! Vết thương của ta đau quá!”
Tề Trọng Lẫm đột nhiên kêu lên thảm thiết, khiến Lục Vĩ Chi ăn năn hối lỗi, vội vàng quay về bên cạnh hắn.
“Sao vậy? Đau ở đâu?”
Tề Trọng Lẫm không nghĩ tới loại trò lừa cũ xì này lại có thể gạt được cậu, không khỏi phì cười trước sự đơn thuần của Lục Vĩ Chi.
“Không sao, hết đau rồi. Chẳng qua là ta mong ngươi có thể ở lại bên cạnh ta thôi.”
Lục Vĩ Chi tức giận hất cánh tay của Tề Trọng Lẫm ra, la ầm lên: “Ngươi cường thủ hào đoạt* còn chưa đủ sao? Hôm nay còn dùng lời nói để bắt nạt ta, trêu cợt ta, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng chịu để yên cho ta?”
(cường hào thủ đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy hoặc cướp lấy những thứ mình muốn)
“Nói ngươi yêu ta!”
“Cái gì?!” Vẻ mặt Lục Vĩ Chi vô cùng ngạc nhiên.
“Nếu như ngươi chịu thừa nhận ngươi thích ta, đồng thời bằng lòng ở lại đây vĩnh viễn, ta tuyệt đối sẽ không trêu cợt ngươi nữa.”
“Đừng có nói giỡn!” Lục Vĩ Chi nâng cao giọng lớn tiếng la lên.
“Tại sao ta phải thừa nhận ta thích ngươi? Tại sao ta phải bằng lòng vĩnh viễn ở lại chỗ này? Ta không phải là thứ ngu ngốc, hơn nữa ta ngay cả một chút cũng không hề thích ngươi!”
Nói xong những lời này, Lục Vĩ Chi xoay người muốn đi, Tề Trọng Lẫm liền cất bước xông về phía trước, kéo cậu lại.
“Ngươi lại muốn ép buộc ta lên giường phải không? Ngươi chỉ muốn trút hết dục vọng của mình, cho dù ta phải chịu tổn thương đến thế nào cũng đều không quan trọng có đúng không? Ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng thực ra ngươi chỉ muốn chà đạp cơ thể và tự tôn của ta, căn bản không phải thích ta, sao ta lại phải thích loại người như ngươi?”
Lục Vĩ Chi lớn tiếng doạ người, liên tiếp nói đến Tề Trọng Lẫm không còn lời nào để nói.
Tề Trọng Lẫm cười nhạt một tiếng, buông cánh tay của cậu ra, thật lâu mới lên tiếng: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta là thật lòng thích ngươi. Nếu như ta đã làm tổn thương ngươi, ta rất xin lỗi, nhưng ta vẫn sẽ không thả ngươi đi. Cho dù ngươi có oán ta, có hận ta cũng đều không có gì đáng kể, ta nhất định không thể để cho ngươi rời đi.”
Tề Trọng Lẫm nhìn cậu thật sâu, mới buồn bã bi thương rời đi.
Sau khi hắn rời đi một lúc lâu, Lục Vĩ Chi vẫn đứng bất động ở tại chỗ, toàn thân không ngừng run rẩy.
Những lời của hắn khiến cậu bị rung động sâu sắc, thái độ chân thành của hắn thản nhiên nhưng xúc động! Ngược lại, cậu lại cảm thấy xấu hổ vì sự nhu nhược của bản thân.
“Lục Vĩ Chi, ngươi thực sự là tên lừa gạt trong ngoài không giống nhau, khẩu thị tâm phi*!” Lục Vĩ Chi thì thào tự trách, trong suốt sáng sủa đôi mắt bị từ từ nảy lên nước mắt bao phủ.
(khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau)
Tại sao? Tại sao cậu lại không thể thẳng thắn một chút? Tại sao cậu lại hèn nhát như vậy?
Trong suốt khoảng thời gian kế tiếp, Lục Vĩ Chi trải qua trong những lời than thở tự trách.
Tới đêm khuya, Lục Vĩ Chi lo sợ bất an chờ Tề Trọng Lẫm trở về.
Cậu trằn trọc, nhưng Tề Trọng Lẫm từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện.
Một loại bất an cùng sợ hãi trước nay chưa từng có kéo tới, hắn sợ đến toàn thân rét run.
Nếu như… Nếu như… Tề Trọng Lẫm bỏ mặc cậu, vậy cậu phải làm sao đây?
Cho tới nay, cậu đều chỉ muốn rời khỏi Tề Trọng Lẫm, rời khỏi cái sơn trang này, không nghĩ tới Tề Trọng Lẫm mới một đêm một trở về ở bên cạnh cậu, tâm trạng cậu lại không yên như vậy.
Lục Vĩ Chi cố nén nước mắt, nỗ lực quên đi sự ấm áp khi Tề Trọng Lẫm ở bên cạnh cậu, tìm cách chìm vào giấc ngủ.
Ở trên giường lăn qua lăn lại suốt một đêm cũng không thể chìm vào giấc ngủ, cho đến khi phía chân trời lộ ra ánh sáng màu bạc, cậu mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
Sáng sớm hôm sau, Lục Vĩ Chi tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ, phát hiện cả đêm qua Tề Trọng Lẫm thực sự không có về.
Cậu vội vã rửa mặt chải đầu một phen, quyết định đi tìm Tề Trọng Lẫm.
Những chỗ quen thuộc trong sơn trang, Lục Vĩ Chi đi đến từng nơi từng nơi một để tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn, cuối cùng, cậu đành phải quay về Ngự Phong Cư.
Vừa về đến trước Ngự Phong Cư, cậu nghe được trong phòng truyền đến một màn khiến nội tâm của cậu hoàn toàn đau nhức.
Tề Trọng Lẫm đang cùng sư đệ Tề Quý Thanh của hắn ôm chặt lấy nhau, hắn quấy rầy người nọ, không chịu để cho người nọ đi.
“Ngươi đừng hiểu lầm! Nhị sư huynh mới sáng sớm đã uống rượu đến say khướt.” Tề Quý Thanh vừa thấy sắc mặt của Lục Vĩ Chi thay đổi, liền nóng lòng giải thích.
Vừa nghĩ tới bản thân mình lo lắng đến cả đêm không ngủ được, Tề Trọng Lẫm lại sung sướng chạy đi uống rượu, cơn tức giận của Lục Vĩ Chi nhất thời lủi thẳng lên ót, cậu bước hai, ba bước về phía trước, đi tới trước mặt Tề Trọng Lẫm say lờ đờ đang lim dim, không khách khí thưởng cho hắn một bạt tai.
Tiếng chát trong trẻo vang lên, bất ngờ truyền ra từ trong căn phòng đang hỗn loạn.
Cả ba người đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Tề Quý Thanh phát hiện có chỗ bất thường, bầu không khí không được tốt cho lắm, liền vội vàng ném Tề Trọng Lẫm lên trên giường, biết điều chuồn đi trước.
“Ta còn có việc, đi trước nha.”
Không đợi hai người đồng ý, Tề Quý Thanh đã nhanh như chớp bỏ chạy đến không thấy bóng dáng.
Trong phòng, chỉ còn lại Tề Trọng Lẫm đang bụm mặt ngồi co quắp ở trên giường, và Lục Vĩ Chi đứng bất động ở bên giường.
“Ngươi là người duy nhất dám thưởng cho ta một bạt tai.” Tề Trọng Lẫm trầm mặt nói.
Tuy rằng biết rõ bản thân không nên động thủ đánh người, Lục Vĩ Chi vẫn không chịu nhận sai, “Là do ngươi quá đáng trước!”
“Ta quá đáng ở chỗ nào? Ngươi nói ra một chút thử xem.”
Lục Vĩ Chi mở miệng, lại nói không ra lời. Nếu cậu nói, không phải đang thừa nhận mình thích hắn sao!
Tề Trọng Lẫm đợi một lúc, thấy cậu không trả lời, tự mình nằm thẳng trên giường. “Nguyên một đêm qua ta không có chợp mắt, nếu như ngươi thật sự cho là ta có điều gì không phải, chờ ta ngủ đã rồi hãy nói sau!”
Cảm nhận ánh mắt oán hận yên tâm ở phía sau, Tề Trọng Lẫm thở dài, ngồi dậy, vươn tay về phía cậu nói: “Lại đây! Không ôm ngươi, ta căn bản không cách nào ngủ ngon, cho nên dù ngươi không thích, nhưng ta vẫn muốn ôm ngươi.”
Đối với yêu cầu ngang như cua này, Lục Vĩ Chi có thể mặc kệ, nhưng thân thể cậu lại làm trái với tâm ý, ngã vào cái ôm ấm áp.
“Thật là không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng chỉ mới có một đêm mà thôi, ta lại có cảm giác giống như rất lâu rồi cũng chưa từng ôm ngươi.”
Tề Trọng Lẫm siết chặt hai tay, giam giữ Lục Vĩ Chi ở trước ngực, khuôn mặt tuấn tú vì suốt đêm chưa ngủ mà uể oải, chôn sâu vào cái cổ tinh tế trắng nõn của cậu, “Ta nhớ ngươi như vậy, còn ngươi? Có nhớ ta không?”
Lục Vĩ Chi mím chặt đôi môi, không nói nên lời.
“Ai! Ngươi vẫn như vậy, ngay cả một lời nói dối có thiện ý cũng không chịu nói.”
Tề Trọng Lẫm thở dài một cái, vừa dịu dàng hôn Lục Vĩ Chi, vừa cởi y phục của cậu ra, đến khi hai người chỉ còn lại chiếc áo đơn thật mỏng, hắn lại dừng tay.
Lục Vĩ Chi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đồ ngốc này! Không phải ngươi không thích ta ép buộc ngươi sao? Sau này ta không làm chuyện ngươi không thích nữa, ngươi đừng ghét ta nữa được không?”
Tề Trọng Lẫm hôn lên trán Lục Vĩ Chi, ôm chặt lấy cậu đi vào giấc mộng.
Đến lúc Tề Trọng Lẫm tiến vào mộng đẹp, ôm lấy cánh tay của hắn, cậu mới thử gọi khẽ tên của hắn mấy lần, nhưng hắn rõ ràng vẫn ngủ say.
Cậu khẽ hôn lên đôi môi cố chấp cương nghị, thì thào nói khẽ đến mức không nghe rõ được thanh âm: “Ta thích ngươi.” Lập tức đỏ mặt chui vào trong lồng ngực rộng rãi của Tề Trọng Lẫm.
Không lâu sau, hai người đều tiến vào mộng đẹp.
Sau giờ ngọ (xế chiều), từng tiếng kêu vang dội, tiếng bước chân vội vã làm hai người giật mình tỉnh giấc.
“Không xong rồi! Không xong rồi!” Tiểu đồng ngay cả cửa cũng không thèm gõ, đã thở hổn hển xông vào.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy hả?”
Tề Trọng Lẫm xoay người, nhân tiện che Lục Vĩ Chi ở phía sau.
“Lão gia nhà ta hộ tống khâm sai đại nhân, dẫn theo năm trăm quan binh đi tới dưới chân núi, nói là tới dẫn thiếu gia về.”
“Cái gì?” Chuyện này không phải không thể xảy ra, Tề Trọng Lẫm nhanh chóng nhảy xuống giường vừa mặc lại y phục, vừa dặn dò tiểu đồng: “Ngươi ở lại đây với thiếu gia nhà ngươi, ta đi xem thử tình hình một chút.”
“Bá Quang chủ nhân và Quý Thanh chủ nhân đều đã tranh thủ xuống núi, bọn họ nói muốn ngươi ở lại với thiếu gia nhà ta, chuyện còn lại bọn họ sẽ xử lý.”
“Sao lại như vậy được chứ? Mọi chuyện đều là do ta dựng lên, sao có thể để cho sư huynh, sư đệ của ta gánh chịu?”
“Nhưng…”
Tề Trọng Lẫm không để ý tới sự ngăn cản của tiểu đồng, chỉnh trang xong liền đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Lục Vĩ Chi đuổi theo, kéo lấy ống tay áo của Tề Trọng Lẫm.
Tề Trọng Lẫm nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu, mọi chuyện lại vô cùng cấp bách, đành phải thuận theo cậu. “Được! Cùng đi.”
Hắn không nói hai lời, mang theo Lục Vĩ Chi ra khỏi sơn trang, nhanh chóng chạy xuống chân núi, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một nhóm người khởi binh đến đây hỏi tội.
Nhìn thấy có rất nhiều quan binh trước mắt, Lục Vĩ Chi không khỏi nguội lạnh trong lòng một trận.
“Tề Trọng Lẫm, ngươi quả nhiên xuất hiện. Còn dẫn theo con của ta nữa chứ!”
Lục Chấn cưỡi ngựa, ở bên ngoài ước chừng ba mươi thước nói to. Ông đứng bên cạnh khâm sai đại nhân, phía sau còn có năm trăm quan binh, trên mặt là vẻ kiêu ngạo do có chỗ dựa nên không sợ gì hết.
“Không phải đã nói các ngươi đừng đi ra sao?” Tề Bá Quang nhíu mi, thấp giọng nói.
“Đúng vậy! Có bọn ta là đủ rồi.” Tề Quý Thanh ở một bên hùa theo.
“Không được! Tai họa này là do ta rước lấy, sao có thể để cho các ngươi đến thụ dọn được.” Tề Trọng Lẫm vừa dứt lời, liền bước tới trước vài bước, để cho Lục Chấn có thể nhìn rõ hắn hơn.
“Vĩ Chi là bị ta mang tới, nếu các ngươi muốn làm khó dễ, cứ kiếm một mình ta là được rồi, không có liên quan đến những người khác.”
“Nếu ngươi chịu thả Vĩ Chi, đương nhiên đâu có chuyện gì để nói; nếu ngươi không chịu thả, cả cái sơn trang của ngươi e rằng cũng sẽ bị liên lụy.”
Lục Chấn đoán trước Tề Trọng Lẫm sẽ không chịu bị uy hiếp, mà ông lại đúng lúc viện cớ khiến khâm sai đại nhân xuất binh.
“Ta sẽ không thả…”
Tề Trọng Lẫm nói mới được phân nửa, đột nhiên có một thanh âm từ phía sau chen vào.
“Là do con muốn đến đây, con muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, mới để cho Trọng Lẫm mang con đi, chuyện này không có liên quan đến bọn họ.”
“Vĩ Chi, con…” Lục Chấn tức giận đến râu mép cũng run lên, không hiểu nổi tại sao đứa con trai ruột của mình lại nhiều lần đối nghịch với ông. “Con mau tới đây, quay về với cha.”
Trong lòng Lục Vĩ Chi cho dù có không muốn trăm nghìn lần, nhưng trước thế cục này, nếu cậu không nghe theo sự an bài của phụ thân, Tề Trọng Lẫm thậm chí ngay cả những người trong sơn trang, đều vì một mình cậu mà bị liên lụy.
Lục Vĩ Chi trưng ra vẻ mặt đau khổ đi đến chỗ của phụ thân, nhưng mới vừa cất bước, liền bị Tề Trọng Lẫm kéo lại.
“Đừng!” Ánh mắt cầu xin của Tề Trọng Lẫm khiến cậu rung động.
“Không được! Nếu ta không đi, cha ta nhất định sẽ kêu khâm sai đại nhân xuất binh, đến lúc đó sao ngươi có thể thu dọn được chứ?”
“Ta mặc kệ!”
Tề Trọng Lẫm cứng rắn kéo lấy ống tay áo của cậu, nhất định không chịu buông tay. Hai người giằng co chưa xong.
Lục Chấn ở xa xa nhìn thấy, đợi cơ hội nói: “Vĩ Chi! Cha phái binh đến cứu con!”
Lúc này, khâm sai đại nhân thờ ơ lạnh nhạt mới lên tiếng: “Xem ra con trai của ngươi cũng không muốn rời khỏi chỗ này.”
“Không thể nào! Vĩ Chi tuyệt đối không thể muốn ở chung với bọn đạo tặc được.” Lục Chấn vì muốn chứng minh điều mình nói là không sai, cất giọng ra lệnh: “Vĩ Chi! Con mau tới đây!”
Nghe thấy phụ thân nghiêm khắc thúc ép lần nữa, Lục Vĩ Chi dùng sức giựt lại ống tay áo, chạy đến chỗ của Lục Chấn. Nhưng tiếng gào thét điên cuồng mà kiên quyết từ phía sau truyền tới, khiến cậu đột nhiên dừng bước.
“Nếu như ngươi dám rời đi, ta liền ở tại chỗ này kết liễu tánh mạng của mình.”
Uy hiếp ngoài dự đoán của mọi người của Tề Trọng Lẫm, khiến cả địch cả ta đều ngạc nhiên.
Nhất thời, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc, bốn phía đều lặng im.
Mọi người nín thở mà đợi, vễnh tai lắng nghe Lục Vĩ Chi trả lời.
Chỉ thấy sư huynh đệ của Tề Trọng Lẫm trưng ra vẻ mặt lo lắng, mà gương mặt của Lục Chấn lại đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc Lục Chấn muốn lên tiếng lần nữa, khâm sai đại nhân đứng ở một bên đột nhiên đưa tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Không cho phép ngươi nhiều lời.”
Vị khâm sai lộ ra anh khí nghiêm nghị, đối mọi thứ trước mắt chỉ nhìn chứ không động, nhưng đôi mắt ẩn dấu quan tâm nhìn chằm chằm Lục Vĩ Chi, lại không cẩn thận tiết lộ tâm ý của y. Tựa hồ lựa chọn của Lục Vĩ Chi sẽ thao túng thế cục trong tay y.
Chỉ thấy Lục Vĩ Chi đứng yên bất động ở tại chỗ, không hề nhúc nhích. Cậu sợ phụ thân sẽ tấn công sơn trang, càng sợ Tề Trọng Lẫm làm chuyện dại dột.
Cậu tiến thoái lưỡng nan, không thể động đậy.
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi quay đầu lại, van xin Tề Trọng Lẫm: “Ngươi đừng làm khó ta.”
“Ta mới là người van xin ngươi đừng rời bỏ rơi ta nữa!” Tề Trọng Lẫm bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, “Nếu như ngươi muốn rời đi, hãy giết ta trước đã.”
Sắc mặt Lục Vĩ Chi trắng bệch, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt mù mịt hiện ra nỗi lòng thống khổ phức tạp.
“Giết hắn! Vĩ Chi, giết hắn!” Lục Chấn không để ý đến sự ngăn cản của khâm sai đại nhân, lên tiếng nói to, rước lấy cái trừng mắt lạnh lùng không vui của khâm sai đại nhân.
Lời nói của Lục Chấn, khiến Lục Vĩ Chi cười khổ một cái. Nếu cậu có thể giết chết Tề Trọng Lẫm, đã không cần do dự ở chỗ này, đưa tay muốn kéo cậu lại, ai ngờ cậu lại né tránh.
“Được! Ngươi thật sự vô tình như vậy sao? Thật sự muốn lấy mạng của ta sao?” Tề Trọng Lẫm nói đến thương tâm muốn chết.
Thân thể của hắn, phút chốc nhảy lướt qua chỗ của quân địch, vừa đưa tay, liền mang về một thanh kiếm mà bọn quan binh đem theo. Trong khi Lục Vĩ Chi còn chưa kịp hiểu rõ ý đồ của hắn, liền đặt thanh kiếm lên cổ.
“A! Đừng mà! Mau dừng tay!” Lục Vĩ Chi trợn mắt sợ hãi kêu lên, hốt hoảng đưa tay ngăn lại.
“Trừ khi ngươi chịu ở lại, chịu thừa nhận rằng ngươi thích ta, bằng không ta sẽ không dừng tay.”
Tề Trọng Lẫm đem tánh mạng ra đánh cược một ván, gương mặt kiên quyết.
“Đừng mà!” Lục Vĩ Chi lắc đầu, lệ rơi đầy má.
Thấy cậu không chịu mở miệng, tay của Tề Trọng Lẫm dùng lực một chút, để mũi kiếm trên cổ vẽ một đường lên da thịt, máu tươi đỏ sẫm chảy ra, nhiễm đỏ vạt áo.
“Dừng tay! Ta nói! Ta nói là được chứ gì.” Lục Vĩ Chi kêu khóc muốn kéo mũi kiếm ra khỏi cổ của Tề Trọng Lẫm, nhưng cánh tay lực lưỡng của hắn lại không chút động đậy.
Tề Trọng Lẫm không chịu nhượng bộ chút nào, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu chằm chằm, tha thiết chờ đợi câu trả lời.
“Ta sẽ không rời đi! Ta không bao giờ trốn khỏi vòng tay của ngươi nữa.” Lục Vĩ Chi nức nở chảy nước mắt nói: “Ta thích ngươi! Thích đến ngay cả bản thân ta cũng không biết nên làm gì cho đúng, cho nên ta mới muốn chạy trốn. Từ hôm nay trở đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ trốn nữa, xin ngươi đừng làm tổn thương mình nữa có được hay không?”
Vẻ lạnh lùng cứng rắn trên mặt của Tề Trọng Lẫm, theo lời nói của Lục Vĩ Chi từ từ biến mất.
Cuối cùng, thanh kiếm nắm chặt trong tay cũng rơi xuống, “khuông lang*” một tiếng, tương hết sức căng thẳng nguy hiểm bầu không khí đánh vỡ.
(khuông lang: từ tượng thanh, miêu tả âm thanh khi thanh kiếm rơi xuống đất)
“Oa!” Lục Vĩ Chi khóc thành tiếng, xông lên trước ôm chầm lấy Tề Trọng Lẫm.
Cậu đã không còn để ý đến suy nghĩ của người khác nữa.
Khi cậu trơ mắt nhìn tính mạng của Tề Trọng Lẫm bị uy hiếp, mà cậu lại không thể làm được gì, cậu mới biết mình thích hắn nhiều đến cỡ nào.
Nếu như có thể, cậu nguyện ý dùng hết tất cả mọi thứ để đổi lấy tính mạng của hắn; chỉ cần Tề Trọng Lẫm bình an vô sự, cậu liền nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đã sớm quên bên cạnh còn có sự tồn tại của những người khác.
Cách đó không xa, Lục Chấn kinh sợ nhìn mọi chuyện phát triển ngoài dự định trước mắt, tức giận đến cả người run lên, gương mặt nổi giận đùng đùng vặn vẹo đến biến dạng.
Khi ông muốn tiến lên can thiệp, ép buộc Lục Vĩ Chi phải quay về, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thanh âm, ngăn cản hành động của ông.
“Ngươi đừng hòng chạm vào hắn!” Một thân ảnh nhanh nhẹn nhẹ nhàng đáp xuống, một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt như được khắc từ ngọc, nhã nhặn tuấn tú bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Thúc Hạo!”
“Tam sư huynh!”
Mọi người trong Vô Danh sơn trang đối với sự xuất hiện của Tề Thúc Hạo có vẻ có chút bất ngờ.
Tề Thúc Hạo dùng tay ra hiệu với các sư huynh đệ, lập tức rút ra một lệnh bài từ bên hông, uy phong lẫm liệt ra lệnh cho Lục Chấn cùng năm trăm tên quan binh: “Đây là lệnh bài của Vương gia phủ, từ nay về sau, Vô Danh sơn trang thuộc quyền sở hữu của Vương gia phủ, nếu có người dám động vào người của Vô Danh sơn trang, coi như đang đối đầu với Vương gia. Các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Lục Chấn lo lắng nhìn về phía khâm sai đại nhân, hy vọng y đừng lùi bước, nhưng khâm sai đại nhân lại lập tức nói rằng: “Nếu Vô Danh sơn trang đã thuộc quyền sở hữu của Vương gia, bọn ta đương nhiên cũng không gây chuyện nữa, ta đây liền rút quân.”
“Nhưng…” Lục Chấn còn muốn kháng nghị, nhưng bị khâm sai đại nhân lạnh lùng trừng một cái, liền ngậm miệng không dám nhiều lời, đành phải ủ rũ cúi đầu đi theo khâm sai đại nhân dẫn năm trăm quan binh rút lui.
Sau khi quan binh rời đi, Tề Bá Quang theo Tề Quý Thanh, cùng Tề Thúc Hạo đột nhiên quay về sơn trang rời đi trước, cố y để cho Tề Trọng Lẫm và Lục Vĩ Chi ở cùng một chỗ.
Lục Vĩ Chi ôm Tề Trọng Lẫm thật chặt, hạnh phúc tràn đầy khiến cậu thiếu chút nữa đã quên mất Tề Trọng Lẫm đang có thương tích trên người.
“Vết thương của ngươi…”
Vết thương trên cổ hắn mặc dù không còn chảy máu nữa, nhưng Lục Vĩ Chi vẫn cứ lo lắng.
“Loại thương tích nhỏ xíu này, liếm liếm vài cái sẽ không sao.”
Tề Trọng Lẫm bày ra vẻ mặt không nghiêm túc, cúi đầu khẽ hôn lên giọt nước mắt lấp lánh trên mặt Lục Vĩ Chi.
Dùng vết thương nhỏ xíu này đổi lấy lời hứa hẹn của Lục Vĩ Chi, tuyệt đối có giá trị.
“Lần sau nghìn vạn lần cũng đừng dùng phương thức này uy hiếp ta nữa.” Lục Vĩ Chi mang theo oán giận thành khẩn yêu cầu Tề Trọng Lẫm.
“Yên tâm! Biết được ngươi cũng yêu ta, cái mạng này còn muốn cùng ngươi sống trọn đời, quý báu hơn trước đây rất nhiều, ta sẽ không tùy tiện lấy tính mạng ra đùa giỡn nữa, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Lục Vĩ Chi khẩn trương hỏi.
“Trừ khi ngươi lại muốn rời xa ta.”
Nghe Tề Trọng Lẫm nói xong, Lục Vĩ Chi cuối cùng cũng thoải mái. Cậu hơi đỏ mặt, cúi đầu, cong miệng mắng: “Đã bị ngươi ép buộc thừa nhận thích ngươi trước mặt mọi người rồi, sao còn có thể rời xa ngươi được chứ!”
“Thật không đó?” Tề Trọng Lẫm nâng cằm cậu lên, ánh mắt sáng như đuốc.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Lục Vĩ Chi nhẹ giọng hứa hẹn.
“Nói ngươi thích ta lại một lần nữa xem.” Hắn thúc giục.
Chỉ thấy hai gò má Lục Vĩ Chi đỏ bừng, thì thào nói: “Ta thích ngươi! Thích ngươi nhất!”
Theo những lời yêu thương khe khẽ, Lục Vĩ Chi hôn nhẹ lên vết thương trên cổ Tề Trọng Lẫm, an ủi hắn.
Tuy rằng lúc này gió lạnh quét qua bên người, Tề Trọng Lẫm lại cảm thấy một loại ấm áp trước nay chưa từng có, từ đáy lòng chậm rãi khuếch tán ra.
~TOÀN VĂN HOÀN~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT