Đoạn Tinh và Gia Cát bị mọi người ồn ào đẩy mạnh vào động phòng, sau đó hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chúng ta kế tiếp…… là làm gì?” Gia Cát thật cẩn thận hỏi.
“Uống rượu giao bôi đi.” Đoạn Tinh cúi đầu nhìn trên bàn, nhưng trừ bỏ hai cây nến đỏ long phượng thì chỉ có một ít trà và điểm tâm, không có rượu a……
“Nga……” Gia Cát gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi làm gì!” Đoạn Tinh hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới giữ chặt.
Gia Cát kỳ quái nhìn hắn, nói:“Là ngươi nói muốn uống rượu giao bôi, ở đây lại không có chuẩn bị, ta đi ra ngoài lấy.”
“Không cần không cần!” Đoạn Tinh ôm y, nghĩ rằng trăm ngàn lần ngươi đừng đi ra ngoài không thì lại bị lôi kéo uống rượu tiếp, nếu vậy ta đây còn phải chờ cho tới khi nào, cho nên mở miệng nói:“Không uống, vừa rồi cũng uống quá nhiều, chúng ta……làm chuyện khác thay uống rượu cũng được!“
“Chuyện gì?” Gia Cát hỏi.
“Chuyện này.” Đoạn Tinh khóe miệng cong lên, cúi đầu hàm trụ đôi môi Gia Cát.
Gia Cát hơi kinh hãi, tuy rằng hai người lúc bình thường cũng thân mật như vậy, nhưng Đoạn Tinh luôn ôn ôn nhu nhu, hôm nay tựa hồ không giống những lần trước. Đôi môi có chút lạnh gắt gao hàm trụ y, đầu lưỡi trêu chọc cọ sát, tựa hồ có chút vội vàng đòi mình đáp lại, Gia Cát trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, không tự chủ được muốn đẩy hắn ra, lại có chút không đành lòng làm Đoạn Tinh thất vọng, suy nghĩ một chút, Gia Cát vẫn là cắn răng tiếp thêm can đảm cho mình, chủ động dựa sát vào thân thể hắn, lấy tay vòng qua cổ Đoạn Tinh, hé miệng nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi hắn. Đoạn Tinh bị y trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, cho nên một tay tiếp tục ôm chặt Gia Cát, tay kia thì thuận thế đẩy vạt áo y ra, vói vào y phục y chậm rãi nhẹ nhàng vỗ về thân thể đơn bạc của y.
“Ngô……” Gia Cát nhíu mày muốn đẩy tay ra, Đoạn Tinh cảm nhận được y chống cự, liền vươn tay trái đem y ấn vào trên tường, tay phải tiếp tục không thành thật chạy loạn ở trên người Gia Cát, đôi môi càng thêm kịch liệt đòi hỏi đối phương khiến Gia Cát ý loạn tình mê đầu óc trống rỗng. Thật vất vả mới được hắn buông ra, thở hổn hển trừng hắn, nhìn thấy ánh mắt Đoạn Tinh nhìn mình có chút kỳ quái, Gia Cát nghi hoặc cúi đầu lại phát hiện không biết khi nào thì y phục đã bị hắn cởi ra ném xuống đất.
“Ngươi……!!” Gia Cát chỉ vào hắn, trong lòng một trận ảo não, đều là nam nhân, dựa vào cái gì luôn bị hắn khi dễ!
Đoạn Tinh cười, ôm Gia Cát đi đến bên giường.
“Ngươi thả ta xuống, ta tự đi!” Gia Cát sốt ruột giãy dụa.
Đoạn Tinh không nói gì, thuận thế thả y trên chăn, tấm chăn đỏ au càng tôn thêm làn da trắng nõn của Gia Cát, hơn nữa thần sắc có chút khẩn trương, Đoạn Tinh chỉ cảm thấy toàn thân một trận khô nóng, cúi người áp lên.
“A!!” Gia Cát kêu thảm thiết:“Đau!”
Đoạn Tinh nghi ngờ:“Đau? Nhưng ta cái gì cũng chưa có làm……”
Gia Cát đẩy hắn:“Đứng lên! Chăn chăn!”
Đoạn Tinh cuống quít ôm lấy Gia Cát, thấy sau lưng y có hai đốm máu đỏ, không khỏi nhíu mày:“Đây là cái phong tục gì?”
Gia Cát dở khóc dở cười, nói:“Bạch tỷ thêu chăn cưới, ám khí ……”
Đoạn Tinh bật cười, nâng tay cuộn chăn lại rồi bỏ vào trong tủ, sau đó cầm cái mới ra ngoài, nhìn lưng Gia Cát, đau lòng tiến lên liếm liếm, hỏi:“Còn đau hay không?”
Gia Cát trừng hắn:“Ta cũng không phải tiểu cô nương! Chỉ bị kim đâm một chút mà đau lâu như vậy!”
Đoạn Tinh không nói gì đẩy ngã Gia Cát sau đó lại áp lên cắn miệng y, trong lòng Gia Cát đột nhiên rất giận dữ, vì vậy dùng sức đẩy hắn ra xoay người ngồi trên người Đoạn Tinh — Dựa vào cái gì mỗi lần đều là hắn chủ động!!!
“Ngươi muốn làm gì?” Đoạn Tinh cũng hoảng sợ, nghĩ rằng đang hôn nhẹ sao lại đột nhiên làm vẻ mặt oán niệm.
Gia Cát cắn răng không nói gì, nghĩ rằng ta cũng muốn làm người chủ động! Vì thế trông mèo vẽ hổ cũng lấy tay vạch vạt áo Đoạn Tinh ra, cuối xuống hôn ***g ngực màu mật của hắn, Đoạn Tinh nghĩ rằng ngu ngốc này là đang hôn hay là đang liếm đây, trên người bị y cọ cọ đến ngứa, lại cảm thấy nếu mình hiện tại cười ra tiếng nói không chừng sẽ phá hư không khí, chỉ đành phải cắn răng cố nhịn.
“Di? Đoạn Đoạn ngươi hình như thật khẩn trương nga!” Gia Cát cảm thấy thân thể Đoạn Tinh giống như đang phát run, vì vậy ngừng lại, cảm thấy mình có phải hay không quá gấp gáp làm hắn sợ, cho nên cố gắng làm người am hiểu ý ghé vào trong ngực hắn lấy hay nâng mặt hắn:“Ngươi không cần sợ, ta sẽ thật ôn nhu.”
Đoạn Tinh dở khóc dở cười, nghĩ rằng ta phát run là vì ta đang nhịn cười, ai bảo ngươi như tiểu miêu liếm tới liếm lui ngứa đòi mạng. Nhưng vẫn gật đầu nói:“Ân, ta không khẩn trương, ngươi tiếp tục.”
“Tiếp tục?” Gia Cát ngây ra một lúc, kế tiếp nên làm gì…… Lại không đành lòng làm cho Đoạn Đoạn thất vọng, thử nghĩ bất kể như thế nào cũng nên cởi y phục trước, thấy áo Đoạn Đoạn đã bị mình cởi xong, ánh mắt Gia Cát lại nhìn xuống dưới, dịch người xuống lấy tay tháo đai lưng Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh hít một ngụm lãnh khí, cảm giác bàn tay lành lạnh của Gia Cát lưu luyến ở vùng bụng mình, bả vai nhỏ gầy teo, mông đặt ở trên đùi mình còn nhích tới nhích lui, suýt nữa không nhịn được đã sách súng khai hỏa.
“Đáng chết.” Đoạn Tinh âm thầm mắng một câu, xoay người mạnh mẽ đem Gia Cát áp dưới thân.
“Ngươi làm gì!” Gia Cát đang nghiên cứu làm sao tháo được đai lưng phức tạp của Đoạn Tinh thì lại bị áp ở trên giường, nhất thời giật mình.
Đoạn Tinh không nói gì chỉ cúi đầu dọc theo ***g ngực trắng nõn của y hôn một đường, lưu lại một dấu vết màu đỏ.
“Đoạn Đoạn……” Gia Cát có chút khẩn trương.
Đoạn Tinh nghe được thanh âm Gia Cát khẽ run, cúi người hàm trụ đôi môi y, liếm láp khẽ cắn, Gia Cát nhắm mắt cẩn thận đáp lại, khiêu khích lẫn nhau, dây dưa lẫn nhau, bất khí bất ly.
Đoạn Tinh một bên hôn trụ Gia Cát, một bên tháo gỡ trói buộc trên người của nhau, lấy tay nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng đã hơi ngẩng đầu của y, chậm rãi khiêu khích.“Nha……” Gia Cát mở mắt, có chút hoảng sợ nhìn Đoạn Tinh, Đoạn Tinh cười cười một tay ôm y ghé vào lỗ tai y nói nhỏ nỉ non, Gia Cát cảm giác được hơi nóng bên tai cảm thấy toàn thân tê dại, cả người thoát lực, cũng không tự chủ lấy tay ôm lấy thân thể Đoạn Tinh, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Đoạn Tinh nhìn hơi nước trong mắt y, đôi môi cắn chặt như chịu phải nhiều thống khổ, vì vậy một bên đau lòng đi lên liếm liếm cổ y, một bên tay tăng nhanh động tác hơn.
“Nha……” Rốt cục, Gia Cát căng cứng người ôm chặt Đoạn Tinh, sau đó lại mềm nhũn buông ra, dựa vào trong lòng Đoạn Tinh nhìn dấu vết bạch trọc trên tay hắn, ngượng ngùng ngẩng đầu.
Đoạn Tinh nhìn hai má tái nhợt thường ngày của Gia Cát nay lại bị *** nhiễm một tầng đỏ nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, trên người y lại có những dấu hồng ngân loang lỗ vừa rồi lưu lại. Cho nên hắn không kịp chờ nữa, tay nhẹ nhàng đặt y nằm xuống giường, còn hắn thì áp lên hôn cánh lưng trắng nõn của y. Tay ở dưới gối đầu sờ sờ, quả nhiên mò ra một cái hộp, Đoạn Tinh cười cười mở ra bôi một ít vào ngón trỏ, cẩn thận thay Gia Cát mở rộng.
“Nha! Cái gì vậy!” Gia Cát đang bị Đoạn Tinh làm cho ý loạn tình mê, lại đột nhiên cảm thấy nơi đó của mình bị một thứ lạnh lẽo chạm vào không khỏi cả người hồn phi phách tán, giãy dụa muốn chạy. Đoạn Tinh lấy tay đè y lại, nhỏ giọng an ủi:“Ngoan, đừng sợ.”
Nghe được sự ẩn nhẫn trong thanh âm Đoạn Tinh, Gia Cát có chút đau lòng, do dự nhưng cũng không lộn xộn nữa, Đoạn Tinh sợ Gia Cát bị thương nên lại nhẹ nhàng bôi thuốc thay y chuẩn bị, thuốc mỡ kia có thành phần thúc tình, Gia Cát dần dần cảm thấy nơi đó ngưa ngứa, trên người cũng từ từ nóng lên, cho nên quay đầu liếc nhìn Đoạn Tinh, Đoạn Tinh bị ánh mắt mê mang đầy hơi nước nhìn mà dục hỏa công tâm, cúi người cho dục vọng sớm thẳng đứng tiến nhập vào trong cơ thể Gia Cát.
“A!!.” Gia Cát cắn răng, thân thể khẽ run, vừa mới bắt đầu tuy đau đớn như bị xé rách nhưng lại ẩn ẩn vui sướng làm cho y trong phút chốc hít thở không thông, tay nắm chặt sàng đan muốn để bản thân bình tĩnh một chút, lại cảm thấy hai tay Đoạn Tinh nhẹ nhàng xoa bàn tay đang nắm chặt của mình, ấm áp, an ủi, vì vậy quay đầu cười với hắn, lại ngoan ngoãn cố gắng làm cho bản thân thả lỏng một chút. Cảm nhận được Gia Cát ngầm đồng ý với mình, trong lòng Đoạn Tinh tràn đầy thương tiếc cùng cảm động, ôm chặt lấy y bắt đầu luật động thân thể, chỉ cảm thấy khoái cảm ùn ùn kéo đến, ôn nhu lưu luyến, một đêm vô miên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đoạn Tinh mở mắt nhìn Gia Cát nằm lỳ ở trên giường không khỏi bật cười. Tối hôm qua y bị mình gây sức ép rất nhiều lần, lúc mới bắt đầu còn thanh tỉnh, càng về sau thì càng mơ mơ màng màng, cuối cùng ngay cả mình giúp y tắm rửa cũng không biết, chẳng qua là nhắm mắt lại tùy mình hành hạ. Đoạn Tinh lấy tay ôm y, liếm liếm hàng mi run rẩy của y, Gia Cát tỉnh tỉnh mê mê mở mắt nhìn Đoạn Tinh, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua vừa thẹn vừa giận, đẩy y ra muốn ngồi dậy lại cảm thấy thắt lưng mình một chút khí lực đều không có, mềm nhũn trở lại trong lòng Đoạn Tinh.
“Ngươi sao vậy!” Đoạn Tinh kinh hãi.
Gia Cát phát hỏa, nghĩ rằng cũng là ngươi làm hại, ngươi cư nhiên còn giả bộ không biết, vì vậy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Đoạn Tinh thử nghĩ cũng hiểu được, vì vậy cười xấu xa:“Tối hôm qua ta lợi hại hay không?”
Gia Cát đẩy hắn:“Dâm tặc!!”
Đoạn Tinh cười:“Ân, ta chính là *** tặc, cho nên ngươi sau này phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Gia Cát sắc mặt trắng bệch:“Không cần, sau này không cho chạm vào ta!”
“Tại sao?” Đoạn Tinh kinh hãi:“Ngươi là không thoải mái hay là không có cảm giác? Nói ra ta sẽ sửa đổi!”
Gia Cát muốn khóc, lời như thế hắn sao có thể nói trôi chảy như vậy.
“Tại sao tại sao……” Thấy vành mắt Gia Cát đỏ, Đoạn Tinh sốt ruột luống cuống tay chân ôm lấy y.
Gia Cát cảm thấy thật buồn bực, đều là nam nhân tại sao mình luôn bị khi dễ, hiện tại ngay cả ngồi cũng không ngồi được, vì vậy đẩy Đoạn Tinh ra nghiêm mặt nói:“Tóm lại sau này không được làm!!!!”
“A?” Đoạn Tinh sốt ruột:“Như vậy ta sẽ nghẹn chết, ngươi là đại phu ngươi cũng biết!”
Gia Cát thử nghĩ, hình như là đối Đoạn Đoạn không tốt thật, cho nên yêu cầu rớt xuống:“Vậy…… ba tháng một lần!”
Đoạn Tinh mặt khổ qua:“Nhưng ta còn trẻ khí phương cương……”
Gia Cát cắn răng:“Vậy hai tháng!”
Đoạn Tinh tiếp tục tranh thủ phúc lợi:“Ta thích ngươi như vậy, mỗi ngày nhìn ngươi ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, khó chịu……”
Gia Cát tiếp tục nhượng bộ:“Vậy một tháng!”
Đoạn Tinh không nói lời nào, cúi đầu ngồi ở trên giường rầu rĩ “Ân” một tiếng.
Gia Cát không đành lòng, chồm qua ôm lấy cánh tay hắn:“Vậy nửa tháng, nửa tháng được không?”
Đoạn Tinh cố nhịn cười, đem y ôm vào trong lòng, đầu chôn vào cổ y cười trộm —– Thân thân nhà mình sao có thể đáng yêu như vậy……
“Ngươi đừng khóc a!” Thấy Đoạn Tinh lại run run, Gia Cát hoảng sợ vội vàng ôm lại hắn:“Hảo hảo hảo, tùy ngươi muốn lúc nào thì muốn, như vậy được rồi đi?” (==!! …sao em dễ bị lừa vậy …)
Đoạn Tinh ngắt lòng bàn tay của mình, nghĩ rằng trăm ngàn lần đừng cười ra a, cười ra liền xong đời, nhịn thật lâu rốt cục thành công thu nụ cười lại, nhẹ nhàng đặt Gia Cát lại trên giường rồi thay y đắp chăn, gọi nước ấm tới giúp y lau mặt, sau đó lại bưng cháo từ chút từng chút uy y.
Gia Cát đêm qua quá mệt mỏi nên sau khi ăn xong được Đoạn Tinh hống ngủ thêm. Đoạn Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y ở trong chăn, nhịn không được cuối xuống hôn một cái, lại nhớ tới hành đồng ngốc hồ hồ lúc nãy của y Đoạn phó bảo chủ rốt cục không nhịn được, xoay người ra khỏi phòng chạy vội ra chỗ không người phía sau núi, cười đến thiên hôn địa ám.
Thần Tử Việt và Dạ Lan San nguyên bản đang ngồi ở trên cây nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn thấy Đoạn Tinh một đường vừa cười vừa chạy như bay lại đây, không khỏi há to miệng hai mặt nhìn nhau……
“Đoạn Đoạn hắn sẽ không cao hứng đến điên rồi đi?” Thần Tử Việt nhìn Đoạn Tinh trợn mắt hốc mồm.
Dạ Lan San nhìn sườn mặt Thần Tử Việt nuốt nước miếng, nghĩ thầm thành thân thật sự tốt như vậy sao? Nhìn Đoạn Tinh cao hứng thành như vậy, mình có phải hay không cũng nên cố gắng nhanh một chút đem Tiểu Việt Việt lấy về nhà……
. : .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT