Thuỷ Căn nghe thấy thế thì thẹn thùng lắm, cảm thấy cứ như thể y đang ám chỉ mình và Thiệu ấy. Cậu bèn tức giận nói: “Thì tình cảm anh em nhà người ta rất tốt chứ sao nữa? Người dân xã hội nguyên thuỷ thuần phác lắm nha! Tưởng ai cũng như Bắc Nguỵ các ngươi đấy chắc? Loạn thất bát tao…”

“Ngươi xem kìa…” Vạn Nhân chỉ một đôi người ngồi mặt đối mặt ở hai bên vách đã, và cả một hàng chữ rất nhỏ, “Đoạn văn tế này dường như mang ý nghĩa cầu phúc cho những người yêu nhau mãi mãi một lòng, nhưng hai người này lại là nam tử, hơn thế nữa, hai cái tên trong văn tế lại là Khổn và Cơ. Mà ‘Cơ’ lại là họ mẹ của Chuyên Húc.”

Chết tiệt, còn chưa tiến lên chế độ nô lệ mà hai người đã truỵ lạc thế này rồi, cậu em nông dân Thuỷ Căn không còn gì để nói.

Đúng lúc này, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng phát hiện ra ở một đầu của tấm lưới có gì đó rất lạ lùng.

Dòng nước phía trên cũng không biết từ lúc nào đã ngừng chảy. Khi dòng nước phía bên kia vách động ngừng lại rồi, trên vách đá lại xuất hiện một mảng lớn chất nhầy dinh dính như hồ dán.

Thứ chất nhầy ấy toả ra một mùi hương lạ lùng, Tô Bất Đạt tiện tay nhặt một cái đục lên chọt chọt vào cái chất nhầy nọ. Còn chưa kịp nghĩa tới việc bên dưới chất nhầy đó còn ẩn giấu bí mật gì, một cái chân trắng toát bất thình lình từ trong đám chất nhầy đá ra.

Quảng Thắng đã lăn lộn ở đây nửa ngày, chả hiểu sao ở cái nơi u ám quỷ dị này mà gã chỉ thấy mệt mỏi. Thấy Tô Bất Đạt khều khều cái gì đó, gã bèn lên tinh thần đứng bên cạnh vừa hóng hớt vừa ngáp dài, kết quả là cái chân kia thiếu chút nữa là đạp vào cái miệng đang há ra của gã rồi. Gã sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi cuống quít lùi về phía sau.

Vạn Nhân và Thuỷ Căn nghe tiếng bèn đi tới. Một cái chân trắng ngần như ngọc ló ra, có một dáng vẻ xinh đẹp không nói nên lời.

Vạn Nhân nhặt một cái búa lên, gạt hết đám chất nhầy còn lại đi, một cơ thể bị chặt đứt nửa người dưới đột ngột xuất hiện.

Tô Bất Đạt lại quỳ xuống và bắt đầu niệm kinh, Quảng Thắng cau mày tỏ vẻ buồn nôn và nói: “Cái đệt, đây là hố chôn tập thể(1) đấy à! Chỗ nào cũng thấy xác chết cả thôi!”

Vạn Nhân lấy tay quệt một ít chất nhầy, ngửi thử, rồi bỏ chất nhầy vào miệng, và nói: “Đây là thân thể của Dát Tiên, cũng chính là của Khổn. Đám chất nhầy này là máu của hắn đấy mà.”

Thuỷ Căn nhớ lại người bạch tuộc hợp thể mới gặp lúc trước, đúng là chỉ có nửa thân trên, mà không có nửa thân dưới thật. Không phải là bị bạch tuộc cắn đứt đấy chứ? Khi đám chất nhầy bong ra, trên vách tường thi thể bám vào hiện ra một đoạn cổ văn kỳ lại.

Dù không hiểu, nhưng Thủy Căn cảm thấy những con chữ ấy như vô số ánh mắt những vong hồn đang nhìn chằm chằm vào cậu. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, cậu không khỏi lùi lại vài bước.

“Đây… đây là cái gì?”

Vạn Nhân nhìn văn tự khắc trên đó và nói: “Đây là di thư của Khổn, hay có lẽ nên nói đây là lời nguyền của Khổn trước khi chết thì đúng hơn.”

Căn cứ vào ghi chép trên vách đá, Khổn đã từng giúp ca ca hắn, Chuyên Húc, lập không ít chiến công trong những cuộc chiến giữa các bộ lạc. Hai anh em, một người chỉ huy toàn quân, một người anh dũng xông pha, thậm chí họ còn mặc chung một bộ chiến bào, ngay cả đối thủ của họ cũng chẳng biết mình đã bị đánh bại bởi Chuyên Húc hay Khổn.

Cho dù là huynh đệ, nhưng làm thủ lĩnh mà lại có thể chia sẻ chiến công thì cũng thật là hiếm thấy. Song, tình cảm vững chắc như thạch bàn ấy vẫn chẳng thể vượt qua được thử thách của quyền thế. Trên vách đá cũng không ghi lại vì sao Khổn lập nên những chiến công lớn lao như vậy mà lại bị biếm đến phương bắc.

Thế nhưng nghĩ cũng biết, người si tình lắm kẻ dại khờ. Có lẽ vì người trong lòng mà Khổn chủ động nhường công.

Ở phương bắc, hắn cuồng dại đợi chờ người yêu kế thừa vương vị rồi sẽ gặp lại mình, và nhưng hắn chờ được lại là thiết kỵ mà người yêu phản bội phái đến để diệt sạch bộ lạc của hắn.

Địch ta chênh lệch quá nhiều, vậy mà khi hắn dẫn phần lớn con dân của mình trốn vào địa cung còn đang xây dựng dang dở, Chuyên Húc lại đưa Thuỷ long tới nhấn chìm toàn bộ địa cung.

Những lưu luyến si mê của Khổn đã mang tới tai ương không chỉ cho bản thân hắn, mà còn cho cả con dân bộ lạc của hắn.

Khi lửa tình tàn lụi, dâng lên từ đáy lòng hắn là nỗi căm hận mà đến hồng thuỷ cuồn cuộn cũng không thể nhấn chìm. Vì vậy, hắn tự chặt đứt cơ thể mình, hợp thể cùng với oán chương nuôi trong địa cung, biến thành thú nhân bất tử, lợi dụng oán khí của người chết trong địa cung tạo ra hàn băng nghìn năm, rồi dùng máu tươi của chính mình và một nửa cơ thể để lập nên một lời nguyền độc ác: nếu trong cùng dòng họ có huynh đệ đi ngược lại luân lý, hai người nhất định sẽ phải giết chết nhau, không thể cùng tồn tại!

Lời nguyền ấy chất chứa bao hối hận vì đã quá tin vào huynh trưởng. Khi Khổn chứng kiến những con dân trung thành tận tâm với mình bị nhấn chìm trong dòng nước lũ, chắc hẳn điều hắn thống hận nhất chính là nghiệt duyên giữa mình và huynh trưởng phải không? Nói hắn nguyền rủa người khác, chẳng bằng nói hắn đã nguyền rủa chính bản thân mình.

Nghĩ đến việc Dát Tiên trước khi chết còn nhớ mãi không quên chiến giáp hắn đã từng cùng ca ca mặc, thật sự khiến người ta ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Một ý nghĩ chợt lóe lên, dường như cậu đã hiểu vì sao kiếp trước của cậu lại dẫn bọn cậu đến đây.

“Ngươi nói rằng Thác Bạt thị là hậu duệ của Khổn, như vậy Thác Bạt Tự và Thác Bạt Thiệu chính là con cháu của Khổn?”

Vạn Nhân gật đầu: “Khổn là cháu ruột của Hoàng đế, kỳ nhân trong truyền thuyết thượng cổ có dị năng, điều đó không hẳn chỉ là truyền thuyết, ít nhất thì linh lực ẩn chứa trong máu Khổn quả thực đã vượt quá sự tưởng tưởng của ta.

Các ngươi đều là hoàng tộc Thác Bạt, dĩ nhiên trong cơ thể đang chảy dòng máu điên cuồng thuần khiết nhất. Năm đó Tự động tâm trước Thiệu đã khởi động lời nguyền đáng sợ ấy. Cổ ta hạ thì đã là gì? Cho dù không có ta, các ngươi cũng khó thoát khỏi vận mệnh tàn sát lẫn nhau, đây là sự trừng phạt dành cho việc huynh đệ các ngươi đi ngược lại thiên luân. Có thể là trong khi tìm kiếm cách giải cổ ở núi Đại Hưng An này, Tự nhi đã vô tình biết được bí mật thượng cổ này chăng.

Vì sao bộ tộc Thác Bạt thị xưa kia phải rời khỏi núi Đại để đi tới thảo nguyên? Ta vốn chỉ mới đọc trong một cuốn sách cổ ở thôn Bốc Vu rằng ở núi Đại Tiên Ti có một đôi nam tử thầm mến nhau bỗng chốc lại cắn xé máu thịt của nhau, hai bên đều bị cắn đứt yết hầu mà chết. Sau khi hai người chết, thi thể còn chưa kịp chôn cất toả ra mùi tanh hôi, chỉ cần súc vật ngửi thấy là lăn đùng ra chết.

Thứ đó còn đáng sợ hơn cả tai họa ôn dịch, khiến cả bộ lạc không thể không dời xuống dưới chân núi, bắt đầu cuộc sống lưu vong.

Bây giờ nhắc lại mới thấy, e rằng đôi nam tử có tình cảm ái muội kia có huyết thống huynh đệ, vì vậy mà họ đã trở thành sự ứng nghiệm sâu sắc nhất của lời nguyền Dát Tiên mãn cái.”

“Sai rồi, thế thì vì sao ta kiếp trước và Thiệu không có dấu hiệu phát cuồng chứ?” Thuỷ Căn vẫn còn vài thắc mắc.

Vạn Nhân cười: “Vậy ngươi phải cảm ơn ta, bởi vì người mà Thác Bạt Thiệu dốc lòng yêu thương là ta, chứ không phải là ngươi. Nghiệt luyến càng sâu, lời nguyền càng mạnh. Cho nên ngươi của kiếp trước sẽ không bao giờ có được điều ngươi mong muốn.

Bởi vì lúc các ngươi tâm đầu ý hợp cũng chính là lúc các ngươi phải cắn xé nhau đến chết, ha ha ha… Tự nhi, đây là mệnh của ngươi!”

Bên tai Thuỷ Căn dường như vang lên những lời cậu từng nghe được trong mật thất trên Huyền Không tự, “Thiên mệnh không thể trái, nếu muốn thay đổi vận mệnh, cái giá phải trả có thể còn đáng sợ hơn cả cái chết…”

Kiếp trước của cậu rõ ràng đã biết thiên mệnh, mà vẫn không chịu giết chết thằng em là kẻ địch định mệnh của y, khiến thằng em trúng phải cổ khí thâm độc, và cùng lúc đó, chính y cũng hãm sâu vào một lời nguyền không thể thoát. Cái vòng luẩn quẩn của xiềng xích vận mệnh ấy đã bị một người chết vô trách nhiệm đổ cả lên đầu cậu rồi.

“Thiệu đã chết một lần, vậy có phải là lời nguyền này đã bị phá không?” Thuỷ Căn hỏi.

Vạn Nhân lắc đầu: “Ngươi đã quá coi thường lời nguyền của Dát Tiên rồi, cho dù ngươi lợi dụng kẽ hở bằng cách phong ấn linh hồn Thiệu suốt nghìn năm, lời nguyên này vẫn nhất định phải thấy máu mới chấm dứt. Linh hồn bất diệt bất biến, sao có thể coi là đã chết thật sự chứ? Cho nên, để kết thúc lời nguyền này, ngươi chỉ có thể tự tay giết chết Thác Bạt Thiệu thôi!”

Thuỷ Căn ngây người. Cậu nghĩ: mình có yêu Thiệu không? Ít nhất Thiệu cũng không yêu mình phải không? Nghĩ thế có an toàn hơn không, vả lại bây giờ Thiệu sống chết còn chưa rõ, đồ chết tiệt, vứt mình ở đây thấp thỏm không yên, đến khi tìm thấy hắn, mình nhất định phải…

Nghĩ đến việc Thác Bạt Thiệu có thể đã gặp phải điều gì bất trắc, Thuỷ Căn lại bắt đầu trào nước mắt.

Mẹ nó, thiếu đạo đức nhất vẫn là mình kiếp trước, việc nguy hiểm thế này sao không nói rõ ở trong động trên Huyền Không tự luôn đi? Nếu sớm biết có lời nguyền ác độc thế này, mình có chết cũng không vì tên vương gia ngu ngốc kia mà rơi một giọt nước mắt!

Thuỷ Căn căm hận lấy tay gạt đi những giọt lệ đang rơi xuống lã chã.

.

(1) Hố chôn tập thể (nguyên văn: vạn nhân khanh): Các hố chôn tập thể nói chung là có nhiều mục đích khác nhau. Khi có thiên tai thì được dùng để ngăn bệnh dịch lây lan. Trong những cuộc tàn sát chủng tộc, thì được dùng để che đậy tội ác chiến tranh.

Đây còn là thuật ngữ chuyên dùng cho phát xít Nhật. Những người bị chôn trong hố chôn tập thể đại đa số là những người Trung Quốc vô tội bị phát xít Nhật tàn sát hàng loạt, hoặc bị những chủ hầm mỏ, chủ nhà máy bóc lột hành hạ đến chết.

[Skye] Nói chung, đó là tội ác diệt chủng!!!!! Quả là tra công trong tra công!!!!! Mới thấy tra công hành hạ tiểu thụ, hay quá lắm là làm hại bạn bè người thân thôi, chứ chưa từng thấy tên nào tàn sát cả bộ lạc của người ta thế này!!!!! Khổn đại mỹ nhân hảo khổ mệnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play